Thánh Đường

Chương 386: Nghịch tập




Quần áo bị cởi hết trong nháy mắt (o.o), nhưng bên trong cũng không phải trống không (-, -), mà có một bộ trang phục hoa lệ, Vương Mãnh bị đẩy ngã trên tường, sau đó nữ nhân kia liền hung hăn hôn lấy hôn để. . . Sát, bị nghịch tập* rồi!

(Nghịch tập*: bị tập kích lại )

Vụt vụt. . .

Mấy đạo quang mang rơi xuống, "Tiểu hỗn đản kia chạy đâu rồi!"

Ba người nhìn thoáng qua cả hai đang hôn hít "Đúng là gian phu dâm phụ", "Đuổi theo!"

Khi ba người biến mất, Vương Mãnh liền bị đẩy ra.

"Phì, phì, phì!" Nữ tử nghịch tập hắn điên cuồng nhổ.

Vương Mãnh nhịn không được ho khan vài tiếng, "Không có khoa trương như vậy chứ."

"Khốn khiếp, hôm nay đi ra ngoài không xem hoàng lịch, thiệt thòi lớn rồi!"

Vương Mãnh vừa muốn phản bác, bỗng nhiên rùng mình, là khí tức Trịnh Đại Thế, làm sao mà thằng này phát hiện được hắn.

Nữ tu lưu manh sắc mặt cũng đại biến, tựa hồ người đuổi theo nàng cũng tới.

Lập tức xuất ra một Ngọc Hoàn sáng bóng, hướng trên tường để xuống, trực tiếp chui vào, vội vàng vẫy tay, "Tiểu tử nghèo, không muốn chết thì mau vào đây!"

Vương Mãnh lập tức chui vào, nói giỡn à, hiện tại mà chết thì quá không cam lòng rồi.

Chẳng qua. . . trong này hơi chật một chút.

Sau khi Vương Mãnh đi vào, Ngọc Hoàn trên tường hiện lên một đạo bóng loáng cùng vách tường hòa làm một thể.

Vương Mãnh bị nhét chung một chỗ với nữ tu lưu manh, Vương chân nhân tận khả năng bảo trì một điểm khoảng cách.

"Ngươi trốn cái gì mà trốn, chẳng lẽ lại sợ ta ăn ngươi!" Nữ tu lưu manh có chút bất mãn. (Giống Perl thế!!)

"Ngươi không thể ăn hết ta, nhưng ngươi sẽ phi lễ ta!" Vương Mãnh bất đắc dĩ nói.

Sau đó Vương Mãnh biết mình đã tốn hơi thừa lời âm.

"Khục khục, đồng thời lưu lạc chân trời xa xăm, không cần ác như vậy a." Vương Mãnh khẽ cười nói.

"Xuỵt!"

Nữ tu lưu manh vội vàng nói, Vương Mãnh nhìn không thấy gì, nhưng nữ tu lưu manh dường như có thể thông qua pháp khí này cảm nhận được bên ngoài.

Trên mặt đất vừa rồi có ba kiếm tu đến, mà ở không trung Trịnh Đại Thế cũng đã đến.

Khí tức biến mất ở ngay chỗ này, sao lại như vậy được!

Trịnh Đại Thế nhíu mày, sở dĩ Vương Mãnh chạy không thoát được là vì Mệnh Khí Trịnh Đại Thế có năng lực truy tung, thế nhưng vậy mà mất đi hiệu lực rồi, tình huống này là lần đầu tiên xuất hiện.

"Tiểu tử, ngươi hãy nhìn đến một nam một nữ?"

Kiếm tu phía dưới hướng Trịnh Đại Thế quát.

Trong mắt Trịnh Đại Thế hiện lên sát cơ lạnh thấu xương, "Muốn chết!"

Thiên Hỏa đỉnh tế ra, ba Kiếm tu đều bị thu vào Thiên Hỏa đỉnh, Trịnh Đại Thế nhe răng cười, đang cần lô đỉnh, vậy mà có hàng đưa tới cửa đấy.

Trịnh Đại Thế không cảm nhận được khí tức Vương Mãnh, chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

Qua một hồi lâu. Vương Mãnh cùng nữ tu lưu manh mới dám đi ra.

"Ta cho rằng ta đã gặp đủ rắc rối rồi. Nhưng xem ra ngươi so với ta càng lợi hại hơn, dĩ nhiên là cao thủ có Mệnh Khí, ngươi thảm rồi."

Nữ tu lưu manh thậm chí có chút kính nể nhìn qua Vương Mãnh.

"Ngươi có mặt nạ Quỷ Phủ Thần Công Môn sao không dùng. Hà tất bị người đuổi theo?"

Vương Mãnh cười khổ, bị truy sát cũng là việc đắc ý à.

"Ngươi cho là ta không muốn dùng à..., một món hàng thật mà không thể, thực thống khổ mà"

Vẻ mặt nữ tu lưu manh phiền muộn, "Người Quỷ Phủ thần công đều có tật xấu, phá giải không được tinh thần mà bọn hắn khóa ở trong, thì căn bản là không dùng được."

Nữ tu lưu manh nhìn Vương Mãnh, "Như thế nào, ngươi muốn có sao?"

Vương Mãnh vẫy vẫy tay, "Ta không có tiền, ít nhất thì trước mắt đang không có."

Lưu manh nữ tu vỗ vỗ bả vai Vương Mãnh “Nếu ngươi có thể cởi bỏ khóa tinh thần trên mặt nạ, ta có thể cho ngươi, chờ ngươi có tiền, mang cả vốn lẫn lãi đến trả ta là được."

"Cho ta thử xem." Cơ hội cũng không có nhiều.

Nữ tu lưu manh thò tay vào Túi càn khôn lục đục một hồi mới đem mặt nạ ra, "Ta cảm thấy những thứ gọi là Kỳ Môn dị phái thì thành phần khoác lác khá lớn.”

Vương Mãnh sờ soạng mặt nạ, cảm giác được là thứ này so thứ ở Thiên Cơ Môn thì đây mới thực sự là tác phẩm của Quỷ Phủ Thần Công Môn, tinh thần Vương Mãnh chậm rãi thẩm thấu vào mặt nạ. Đây là đặc điểm của Quỷ Phủ Thần Công Môn, kỳ nhân dị sĩ đều đa phần háo sắc. (Liên quan vãi!)

Thần thức quét qua. Mặt nạ tản ra bạch quang nhàn nhạt, thoáng cái liền trở nên mềm mại.

"A..., thực nhìn không ra ngươi thật sự có tài." Nữ tu lưu manh có chút kinh ngạc nhìn Vương Mãnh.

"Ha ha, ta cũng không ở lại đây bao lâu nữa, ta rất cần cái mặt nạ này, đa tạ, ngươi tên gì, khi có tiền ta sẽ trả lại ngươi, tất nhiên là có thêm tiền lãi!"

Nữ tu lưu manh khiêu khích (xxx) sờ soạng mặt Vương Mãnh thoáng một phát, "Tiểu tử nghèo, tiễn đưa nó cho ngươi vậy, dù sao ở lại trên tay của ta cũng vô dụng, hữu duyên gặp lại, đến lúc đó nếu ngươi lại trả không được, thì lấy thịt bồi thường a.”

Nữ tu lưu manh vẫy tay tiêu sái bước đi, Vương Mãnh vuốt mặt, đem râu ria cọ mât lau sạch sẽ, mặt nạ Quỷ Phủ Thần Công Môn bọc lên, trên mặt một hồi mơ hồ.

Một trung niên nhân xuất hiện, từ dung mạo đến khí chất đều hoàn toàn biến hóa.

Vương Mãnh tìm tấm gương, coi như người thân mật nhất chỉ sợ cũng không nhận ra hắn, khuôn mặt tứ phương, vô cùng thô kệch, cười rộ lên tương đối có hào hùng.

Vương Mãnh thoạt nhìn đều cảm giác là lạ, không thể không thừa nhận vật của Quỷ Phủ Thần Công Môn xác thực không giống người thường.

Thay đổi một diện mạo liền trở lại khách sạn, Mặc Thần cũng đã về, Mặc Thần nhìn Vương Mãnh một hồi lâu, "Hàng của Quỷ Phủ Thần Công Môn?"

Vương Mãnh cười ha ha, thanh âm đều thô kệch, tháo mặt nạ xuống, hào quang hiện lên, lại biến thành nguyên dạng Vương Mãnh, "Lão Mặc, cũng là ngươi lợi hại."

Mặc Thần lắc đầu, "Không phải ta lợi hại, đồ vật của Quỷ Phủ Thần Công Môn quả nhiên danh bất hư truyền, nếu nói có cái gì sơ hở thì chính là ánh mắt của ngươi."

"Xem ra ánh mắt của ta rất có mị lực."

"Ha ha, đồ vật của Quỷ Phủ Thần Công Môn rất hiếm thấy, có cái này trên tay cũng coi như không tệ."

"Đây coi như là tin tức tốt, tin tức không tốt là Trịnh Đại Thế cũng tới, hơn nữa đã phát hiện ta."

Vương Mãnh nói ra.

Mặc Thần cười cười, "Nếu không, ta giúp ngươi đem hắn tiêu diệt là được rồi."

Vương Mãnh lắc đầu, "Việc của mình phải tự mình làm." Mặc Thần dù sao cũng là người Thái Âm tông, hắn muốn xuất thủ, nhất định sẽ mang đến phiền toái cho Thái Âm giáo tông, hắn đã thiếu nợ Mặc Thần rất nhiều, hơn nữa Trịnh Đại Thế chết rồi, khẳng định còn sẽ có những người khác.

"Có cái mặt nạ này, ngược lại cũng không cần quá lo lắng, tin tức ta mang đến cũng không tính là tốt lành gì, một đời thanh niên tài tuấn có hai thánh tượng cùng nhiều mệnh khí đã đến.

Mặc Thần rút lấy một tẩu hút thuốc ra nói.

"Hai cái Thánh Tượng?"

"Ha ha, một người chắc ngươi đã biết, đó là Lăng Phỉ đến từ Tinh Quang Tu Chân Học Viện, xuất thân Hoa Tiên Giáo kiêu ngạo, nàng có Khổng Tước Minh Vương Thánh Tượng."

"Lăng Phỉ, ngươi nói là Nữ Hoàng?"

"Ha ha. Đó là cách gọi của các ngươi đối với tiểu hài tử đó, trừ nàng ra bên ngoài còn có Vô Huyễn Ma Tông Lâm Tĩnh Hạo, thân mang Cửu Diệu Thanh Long Thánh Tượng, trong Long mộ, thánh tượng của hắn có ưu thế cực lớn, hơn nữa hai người này còn chung một đội."

Vương Mãnh nhún nhún vai."Xem ra vận khí của ta đúng là tệ”

"Dù sao hai người đó cũng chung học viện với ngươi. Ngươi có thể lựa chọn hợp tác với bọn họ."

"Lão Mặc, ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ cho ta vào sao, hơn nữa ta cũng có thói quen một thân một mình."

"Cũng tốt. Một người sẽ linh hoạt hơn, có lẽ sẽ không ai chú ý đến ngươi, ngươi thực không muốn ta giúp xử lý Trịnh Đại Thế ư?"

"Không cần. Hắn là địch nhân đầu tiên khi ta đạt được Tiểu Viên mãn!"

Vương Mãnh không suy tính thất bại, điều đó không có chút ý nghĩa nào, hắn chỉ có xông về trước.

Mặc Thần cười cười, ném một cái túi tới trước mặt Vương Mãnh, "Đi chuẩn bị một chút đi."

"Lão Mặc. . ."

"Đừng khách khí, không nhiều đâu, đi Long huyệt cũng nên chuẩn bị một chút, nếu ngươi cảm thấy áy náy, ngày sau trả lại cho Tiểu Chanh tử là được." Nói xong Mặc Thần đứng lên."Thiên hạ này giờ dành cho người trẻ tuổi các ngươi, ta cũng muốn đi chiếu cố mấy lão bằng hữu."

Trong Túi càn khôn có một thanh trường kiếm, một lọ sát đan, còn có một chút linh thạch. Vương Mãnh lấy kiếm ra vung vẩy, đưa nguyên lực vào cảm giác tâm ý tương thông xông lên não, đây tuyệt đối là hảo kiếm.

Có thể làm cho Mặc Thần xuất thủ, hiển nhiên không phải là phàm phẩm, kiếm đen kịt không hề mỹ lệ, thế nhưng như vậy cũng đủ rồi. Vì khi kiếm vào tay Vương Mãnh thì có cảm giác lưu luyến không rời.

Đã có binh khí tiện tay, lực lượng Vương Mãnh cũng trở nên mạnh hơn một ít. Mặc Thần đã nói, phải hiểu rõ tình huống một chút, phương diện học viện, hắn không phải không muốn tiếp xúc, mà nếu Hoa Kiếm Vũ đến, kết quả hắn sẽ có nhiều đối thủ, bất quá bất kể như thế nào thì cũng phải mau mau đến xem.

Thế hệ trước có thế hệ trước nữa….thực là một vòng tròn luẩn quẩn, đồng lứa nhỏ tuổi có đồng lứa nhỏ tuổi hơn…cũng là một vòng tròn luẩn quẩn.

Trong Vong Tiên Lâu tại Thiên Long Bất Tử Thành, gần trăm đệ tử tinh nhuệ đến từ các môn phái đã đến, trên cơ bản đều đạt tiêu chuẩn Tiểu Viên Mãn, niên kỷ không đồng nhất, nhỏ nhất tầm hai mươi, già nhất thì đã hơn trăm, tại Tu Chân Giới bối phận là tu vi, chứ không phải niên kỷ.

Mạnh nhất không thể nghi ngờ là hai đại Thánh Tượng thể Lăng Phỉ cùng Lâm Tĩnh Hạo, chỉ có điều hai người một thì lạnh lùng, một thì không chủ yếu.

Đã đến chỗ này, liền tạo thành nguyên một đám vòng tròn luẩn quẩn, đồng cấp đều tìm nhau chào hỏi.

Vừa thấy mặt Lâm Tĩnh Hạo liền không nhịn được hỏi, "Thanh Vân huynh đã lâu không gặp a..., việc ta gia nhập Thanh Vân tông ngươi suy tính thế nào?"

Mọi người sững sờ, quai hàm đều rơi đầy đất, bất quá người đã từng quen biết Lâm Tĩnh Hạo thì không sợ hãi chút nào, thằng có cái gì mà không dám nói.

"Khục khục, Lâm huynh, nếu ngươi chịu tán công thu luyện lại từ đầu theo như lời ta nói..., ta ngược lại có thể đều cử ngươi với Tông Chủ." Bộ Thanh Vân mỉm cười nói ra, tương đối có khí độ thiếu chủ Thanh Vân tông.

Lâm Tĩnh Hạo vẻ mặt tiếc hận, "Tán công ngược lại không có gì, thế nhưng mất Thánh Tượng cũng không quá tốt, ta cũng không có nắm chắc lại tu được một cái Thánh Tượng."

"Ngươi còn tưởng là thực hả...!" Cơ Như Sơn bó tay rồi.

"Khi một gã hợp cách thành Thánh tu, làm một người tốt, đó là lý tưởng của ta!"

Vong Tiên Lâu lặng ngắt như tờ, cái này thực choáng, quả lực không phải là người mà?

Lời đại nghịch bất đạo mà nói ra..., tại một số phái nếu như bị trưởng bối nghe được nhẹ thì diện bích suy nghĩ, nặng thì phế đi công lực, thậm chí trực tiếp thanh lý môn hộ.

Huống chi Lâm Tĩnh Hạo xuất thân từ Vô Huyễn Ma Tông. . .

"Ha ha, ngươi muốn tiến vào môn phái Thánh tu như vậy, ta ngược lại là có một đề cử." Tại lối vào đột nhiên có người nói ra.

Nhất thời tất cả mọi người nhìn về phía người ngoài cửa, Lâm Tĩnh Hạo có thể ăn nói bậy bạ vì hắn có tư cách ăn nói bậy bạ, cũng không phải ai cũng có tư cách như hắn.

Trên cửa ra có một người tuổi còn trẻ, một thân quần áo bạch sắc đơn giản.... (Minh Nhân, Minh Nhân đưa uy danh TĐ lên nào!!)

"Ah, vị bằng hữu kia, ngươi có đề cử tốt hả?" Lâm Tĩnh Hạo lập tức đứng lên.

"Nếu ngươi thật sự có ý trở thành Thánh tu, có thể gia nhập thánh đường chúng ta." Người tới nói ra.

Nhất thời toàn trường một hồi xì xào bàn tán, Thánh Đường?