Thánh Đường

Chương 356: Ăn miếng trả miếng




Chu Phong đang tu hành ở đan đạo viện, cảm giác thấy một cỗ lực lớn làm cho hắn giật bắn mình đứng dậy.

... Là Phạm Hồng...

“Lão Chu, không tốt, không tốt, mau trở về!”

Không khỏi phân trần, kéo Chu Phong một đường chạy như điên, trên đường vừa nghe xảy ra chuyện rồi, Chu Phong cũng sốt ruột.

Đợi khi trở lại tiểu thánh đường, nhìn thấy thi thể Ninh Chí Viễn, Chu Phong đứng ngây dại tại chỗ, Hà Túy cũng đang hấp hối.

Bất chấp tức giận, Chu Phong vội vàng nhét đan dược vào miệng Hà Túy, chắp tay trước ngực, bạch quang bao phủ miệng vết thương của Hà Túy, Chu Phong biểu lộ ngưng trọng, một kiếm rất nặng, người ra tay quá hung ác rồi!

Đợi khi băng bó kỹ Hà Túy, Chu Phong cũng một đầu đổ mồ hôi, quay đầu lại nhìn nhìn Ninh Chí Viễn, hàm răng cắn mạnh tới mức vang lên tanh tách, “Ai làm!”

“ Người của Long Vương trận doanh, bọn hắn để cho chúng ta trong vòng ba ngày giải tán thánh đường trận doanh, nếu không giết sạch chúng ta.”

Phạm Hồng trong cơn giận dữ, ở chung lâu như vậy, đã sớm thành lập cảm tình, Ninh Chí Viễn là một người tốt cỡ nào chứ, “ĐM, liều mạng với bọn họ!”

Chu Phong kéo lại Phạm Hồng, “Đợi đám người Vương Mãnh trở về, thù là nhất định phải báo!”

Chu Phong cũng là tức tới mức toàn thân run rẩy, nhưng mà lúc này hai người bọn họ đi qua, cũng chỉ là chịu chết, phải đợi Vương Mãnh trở về.

Cho tới nay, thánh đường trận doanh đều quá thuận rồi, lần này rốt cục trêu chọc phải đối thủ không nên trêu chọc.

Không tới ba ngày, Vương Mãnh năm người cao hứng bừng bừng trở lại, một trận chiến này đại hoạch toàn thắng, có lẽ là Ngũ Hành trận mang đến hiệu quả, năm người phối hợp tương đối ăn ý, hơn nữa cao thủ cùng cao thủ kết bạn mà chiến cái loại cảm giác thống khoái này không cần phải nói.

Nhưng mà tiến tới tiểu thánh đường, đám người Vương Mãnh cũng cảm giác được không được bình thường.

Tại sao cửa vào tan nát như vậy, vừa nhìn thấy vẻ mặt của đám người Phạm Hồng, Vương Mãnh tâm cũng trầm xuống.

“Hà sư huynh, phát sinh chuyện gì rồi?”

Hà Túy vẫn là suy yếu vô lực, nhưng may mắn Chu Phong đến kịp lúc, cái mệnh hắn vẫn giữ được.

“ Người của Long Vương trận doanh đến, cho chúng ta thời gian ba ngày giải tán thánh đường trận doanh, nếu không giết sạch chúng ta.”

Trải qua một ngày, Phạm Hồng cũng khôi phục tỉnh táo, thanh tỉnh ý thức được thế lực đối lập, bọn hắn cùng Long Vương trận doanh khiêu chiến, quả thực là chết cũng không biết chết như thế nào.

Nghe được tin tức Ninh Chí Viễn chết, Vương Mãnh lập tức có chút hoảng hốt, ngay sau đó là một cảm giác xông lên từ tận đáy lòng, nó còn hơn cả phẫn nộ.

Còn nhớ lúc mới vào Thánh Đường, trước hết nhất nghe được đúng là đại danh của Ninh Đại sư huynh, lúc đó Vương Mãnh đã lấy Ninh Chí Viễn làm mục tiêu rồi, mà bây giờ, Ninh sư huynh chết một cách không minh bạch như vậy!

Yên Vũ Nguyệt trong lòng thở dài, cuối cùng phiền toái cũng đã tới, nàng cũng không nghĩ tới Long Vương trận doanh thực dám giết người.

“Thực xin lỗi, là lỗi của ta, ta sẽ đi cùng Long Vương trận doanh chấm dứt chuyện này.”

Yên Vũ Nguyệt nói ra, trong lòng cũng nổi lên một loại cảm giác vô lực, có lẽ nàng chết... rồi, sẽ chấm dứt hết thảy tại đây.

Vương Mãnh vươn tay, ngăn lại Yên Vũ Nguyệt nói tiếp, “Hiện tại, đã không phải là chuyện của ngươi nữa rồi!”

Vương Mãnh thanh âm bình tĩnh có chút lãnh khốc, “Hà sư huynh, bọn hắn làm sao dám giết người?”

Hà Túy cười khổ, “Hắn đến phá hủy khắp nơi, để cho chúng ta xuất thủ trước...”

“Nói cách khác, chúng ta có thể giết!”

“Vương Mãnh, không nên vọng động, Ninh sư đệ lúc sắp chết nói không cần phải báo thù cho hắn, thù là nhất định phải báo, nhưng chúng ta bây giờ căn bản không phải là đối thủ của Long Vương trận doanh, nhẫn nại một chút đi”

Hà Túy trong lòng cũng nộ, nhưng là hắn rõ ràng hơn kết cục cứng đối cứng với Long Vương trận doanh, thánh đường chịu không nỗi cái tổn thất này.

Phạm Hồng giãy dụa một chút, “Mãnh Tử, ta biết rõ phẫn nộ của ngươi, chỉ là...lần này phải nhịn, tương lai chờ chúng ta có thực lực, sẽ tìm Long Vương trận doanh báo thù!”

Tưởng Tình Tình, Lữ Bất Hối, Lý Ly Thương ba người quả nhiên là khó xử, bọn hắn gia nhập thánh đường trận doanh bản thân cũng không nghĩ tới có một ngày phức tạp như vậy, nói thật ra, bọn hắn ưa thích không khí ở thánh đường trận doanh nhưng mà cũng không muốn vì vậy mà đối địch với Long Vương trận doanh?

Chuyện này dường như là tìm chết mà.

Vương Mãnh biểu lộ có lẽ rất bình tĩnh, thánh đường đệ tử tự nhiên là cùng sinh cùng tử, nhưng là không thể cưỡng cầu những người khác cũng như vậy, giống như Lý Ly Thương cùng Lữ Bất Hối vừa gia nhập không có vài ngày.

“Chư vị, thánh đường trận doanh chúng ta cùng Long Vương trận doanh đã muốn bất cộng đái thiên, muốn rời khỏi, hiện tại mời rời khỏi.”

Vương Mãnh nhìn qua ba người nói ra.

Tưởng Tình Tình, Lữ Bất Hối, Lý Ly Thương hai mặt nhìn nhau, trong lòng nói không mâu thuẫn là giả, bọn hắn cũng có lợi ích của môn phái mình, chiến? hay là lui?

Chiến chính là chết, lùi một bước trời cao biển rộng.

Thánh đường những người khác cũng nhìn xem ba người, Tưởng Tình Tình nhìn qua Vương Mãnh, trong lòng cũng là giãy dụa, nhưng mà hồng nhan môn không thể đắc tội Long Vương trận doanh, nàng không thể mang tới tai nạn cho hồng nhan môn.

“Thực xin lỗi.” Tưởng Tình Tình cúi đầu đi ra ngoài.

Phạm Hồng muốn nói nhưng lại thôi, thật sâu thở dài, hắn không nghĩ tới người thứ nhất đi ra vậy mà lại là Tưởng Tình Tình.

Lữ Bất Hối cùng Lý Ly Thương liếc nhìn nhau, bỗng nhiên nở một nụ cười, Lữ Bất Hối nhếch miệng, “Kỳ thật, ta thật sự là rất muốn đi, chỉ là con mẹ nó, ta tên đã gọi là Lữ Bất Hối, đã đến thánh đường trận doanh, nếu cứ như vậy mà bị dọa chạy, mặt mũi này thật không có chỗ đặt rồi, cho nên ta lưu lại!”

Lý Ly Thương lạnh lùng cười một tiếng, “Ngươi chính là kẻ điên, ta cũng lưu lại.”

Đám người Hà Túy cũng không nghĩ tới, vốn tưởng rằng chỉ có Tưởng Tình Tình lưu lại, mà Lý Ly Thương cùng Lữ Bất Hối hai người lại lưu lại rồi, có lẽ bọn hắn chỉ là muốn cùng Yên Vũ Nguyệt cùng tiến thối, nhưng bất kể như thế nào bọn hắn cũng ở lại.

Vương Mãnh gật gật đầu, “Chuyện này không cần các ngươi nhúng tay, Hà sư huynh, ngươi dưỡng thương cho tốt.”

Nói xong Vương Mãnh liền trở về gian phòng của mình, những người khác ngẩn người, không biết nên nói cái gì.

Lữ Bất Hối bất đắc dĩ khoát khoát tay, cái này gọi là sấm to mưa nhỏ.

“Mọi người nghỉ ngơi trước đi, ngày mai tỉnh táo lại, nói sau.” Hà Túy thở dài.

Cũng không thể trách Yên Vũ Nguyệt, cái này là quy tắc của tu chân học viện, đạo lý này Hà Túy đã sớm biết, lúc Mộc Tử Thanh chết, Hà Túy thì càng minh bạch, nhưng là Vương Mãnh xuất hiện, cùng với thánh đường trận doanh vui sướng hướng tới quang vinh, làm cho hắn đã quên mất, nhưng mà cuộc sống luôn nhắc nhở hắn.

Minh Nhân vỗ vỗ bả vai Lý Thiên Nhất , nhìn thoáng qua bóng lưng Vương Mãnh rời đi, “Sẽ có biện pháp, đừng tùy tiện hành động, có chuyện gì, mọi người cùng nhau.”

Lý Thiên Nhất hung hăng khẽ cắn môi, tức giận trở lại gian phòng của mình.

Phạm Hồng cũng là không nhịn được thở dài, nếu nói là phẫn nộ, nhất định là có, nhưng nhiều hơn là thương cảm, đối với Phạm Hồng mà nói đây cũng là đánh đòn cảnh cáo, đối với thánh đường trận doanh, Phạm Hồng đầu nhập nhiệt tình cùng tâm huyết rất lớn, mà bây giờ muốn thất bại trong gang tấc.

Đây là một đêm không ngủ.

Trở lại gian phòng của mình Vương Mãnh có vẻ phi thường bình tĩnh, Tam Mao ở một bên nhìn xem Vương Mãnh sửa sang lại túi càn khôn của mình.

Trong cuộc sống sẽ luôn phải đối mặt với lựa chọn như vậy, Vương Mãnh bản thân cũng giống như vậy, rất đáng tiếc, hắn cái gì đều biết, chỉ là không biết nhẫn!

Nói thật ra, trong nội đường thánh đường, quan hệ với Ninh Chí Viễn là xa nhất, cho dù quen biết cũng là trong thời gian ngắn gần đây, khả năng tại thời điểm thực không có cảm giác gì, nhưng đột nhiên nghe được tin Ninh Chí Viễn chết, Vương Mãnh cũng không thể tiếp nhận.

“Chủ nhân...”

Vương Mãnh vuốt ve lông trên đỉnh đầu Tam Mao, “Tam Mao, đi kêu La Hán tới đây, không được cho người khác biết rõ.”

Tam Mao trừng đôi mắt to gật gật đầu, Vương Mãnh cũng không nhiều lời, bắt đầu khoanh chân mà ngồi, vận chuyển Ngũ Hành đại pháp của mình.

Nếu Ngũ Hành đại pháp của mình tiến vào giai đoạn thứ tư, coi như là đối mặt với đỉnh cấp cao thủ như Long Vương cũng không có gì đáng sợ sợ, nhưng cuộc sống sẽ không như ý tám chín phần mười. Hắn không biết Mạc Sơn đối mặt với chuyện này sẽ khiêu chiến hay là lui, nhưng hắn là Vương Mãnh, phải chiến!

Đêm đã khuya, một thân ảnh lặng lẽ rời đi tiểu thánh đường, Long Vương trận doanh rất dễ tìm. Một trong tam đại trận doang, đây cũng là địa phương nổi danh nhất Tinh Quang tu chân học viện.

Trước đây chỉ là nước giếng không phạm nước sông, nhưng bây giờ đã phải quyết một trận tử chiến rồi, Vương Mãnh trong lòng lãnh khốc bình tĩnh vô cùng.

Lúc dáng tươi cười của Ninh Chí Viễn phóng đại trong đầu Vương Mãnh, Vương Mãnh một kiếm oanh mở cửa lớn Long Vương trận doanh.