Thánh Đường

Chương 270: Mỹ nữ ước hẹn




Điều kỳ diệu thật sự đã xảy ra, thần thức vậy mà thật sự dung nhập vào bên trong, lô đan kim quang đại phát, lò lửa cũng không kiểm soát, điên cuồng thiêu đốt, cả lô đan đều trở nên hỏa hồng.

Vương Mãnh cũng ngây người, sau một lát, lô đan chậm rãi bay lên, một đạo kim quang hiện lên, một cỗ hương khí thấm vào ruột gan nhẹ nhàng bay ra.

Loại này hương vị... Vương Mãnh hít đi vào một chút, trong lô đan một khỏa đan dược màu vàng nhạt đang yên lặng nằm.

Vương Mãnh cầm đan dược lên, trong nháy mắt vừa đụng vào giống như là điện giật vậy, đây là cấp cứu đan sao?

Vương Mãnh nhìn sắc trời một chút, đem khỏa cấp cứu đan kỳ lạ này vào trong túi càn khôn của mình.

... Bên ngoài Phạm Hồng đã muốn ngáy rung trời, hắn ngủ thật là say.

“À! Vương Mãnh mấy giờ rồi, trời đã sáng à.”

“Ngươi không phải đang xem thuật luyện đan sao, sao lại ngủ ở đây?”

Phạm Hồng lau nước miếng, “Không biết như thế nào, vừa nhìn xem lại cảm thấy đói bụng, bị đói liền buồn ngủ mất rồi, ha ha.”

Sặc ~~~

“Ngươi thì làm sao?”

“Cũng được a, có đôi chút cảm giác, đi thôi.”

Hai người đóng cửa lại rồi bỏ đi.

Lúc này lô đan trong phòng luyện đan của Vương Mãnh, xuất hiện một vết rạn, sau đó hóa thành mảnh nhỏ.

Trở lại gian phòng của mình, Vương Mãnh nằm ở trên giường, loay hoay lấy đan dược của mình vừa luyện chế ra, hắn hiện tại thật sự không dám tùy tiện ăn bậy, vạn nhất biến thành dị hình cũng không chừng, thật không thể xằng bậy.

Đúng là khỏa đan dược này làm cho người ta quả thực có cảm giác không bình thường, Vương Mãnh trực giác nói cho hắn biết, cấp cứu đan này có hiệu quả, dù sao dung hợp một tia thần thức, dù thế nào cũng không đến mức biến thành độc dược đi?

Nhưng mà đan dược cũng phải sử dụng mới biết được hiệu quả, Chu Phong lại không tại đây, hắn cũng không có biện pháp, cũng chỉ có thể để tạm thế thôi.

Di Đạo sáng sớm liền đi tới địa bàn của mình, gần đây chiêu mộ được hai tên tiểu tử thật không tồi, tuy rằng thực lực rất kém, nhưng quét dọn đan phòng, cần quái gì tới thực lực, mấu chốt nhất là cần cù và thật thà sẽ làm được thôi. Tiểu tử Phạm Hồng kia không nghĩ tới có lẽ là công tử của Pháp Hoa Môn, thiếu chút nữa nhìn lầm rồi, ra tay lại hào phóng, Di Đạo là phi thường tán thưởng.

Với tư cách chưởng viện, Di Đạo cũng không có ý chịu khó tới như vậy, chỉ là sáng sớm nay có đại nhân vật đến, đại nhân vật có thể sử dụng chỗ của hắn, hoàn toàn là cho hắn mặt mũi nha.

Di Đạo cung kính chờ.

“Di Đạo chưởng viện.”

“Ngài đã tới, mời vào bên trong, mời vào bên trong, ta đã dặn trước qua rồi, hôm nay khai mở viện sẽ lùi lại một canh giờ.”

Di Đạo không dám ngẩng đầu lên, bởi vì hắn biết rõ nữ nhân ôn hòa trước mắt này đáng sợ tới mức nào, trong nháy mắt có thể làm cho hắn tan thành mây khói, tên của nàng cũng không phải ai cũng có thể nói ra được.

Di Đạo là lão nhân ở tu chân học viện, hắn hiểu rất nhiều quy củ.

Nữ tử gật gật đầu, Di Đạo giống như người hầu vận cẩn thận từng li từng tí đi theo ở phía sau, không chút cảm thấy mất mặt, thậm chí còn có chút vinh quang.

Cửa mở ra, một cỗ hương thơm rất nhạt rất nhạt truyền tới, nhìn theo phương hướng của mùi thơm Di Đạo sắc mặt lập tức tái nhợt, mồ hôi chảy ra ròng ròng rồi.

Trong lòng hắn hận không thể bóp chết hai tiểu tử Vương Mãnh cùng Phạm Hồng ngay lập tức, ngày hôm qua nói như thế nào rồi, dặn đi dặn lại phải chuẩn bị cho thật tốt, dọn dẹp chỗ này thật sạch sẽ, hai tên mấy lần bình thường một mực rất chân thành này hôm qua làm cái gì vậy.

Cách đó không xa một đan lô bị cháy đen, hiển nhiên là tạc lô rồi, hơn nữa loạn thất bát tao đều không có thu thập.

Phạm Hồng là ý định sáng sớm tới thu dọn, kết quả... quên khuấy mất.

Nữ tử hít nhẹ một hơi, hướng tới phía trước đi đến, Di Đạo bắp chân cũng bắt đầu co rút lại, nàng là đại nhân vật đương nhiên sẽ không chấp nhặt với hắn, nhưng nếu là nàng có một chút không vui, người phía dưới nàng còn không chặt hắn ra làm mấy đoạn.

Trời ơi, ta đúng là rất thành kính, lúc nào đắc tội ngươi chứ, không cần phải phái hai tên tiểu tử như vậy tới thu thập ta đi, ta chỉ là thu một chút tiền nhỏ nhoi, nếu để cho ta vượt qua một kiếp này, ta nhất định cho ngược lại bọn hắn.

“Khụ khụ, đây là sai lầm, khẳng định chấp sự lười biếng, ta nhất định hung hăng giáo huấn bọn hắn, ngài có phải là...”

Nữ tử nhàn nhạt liếc nhìn Di Đạo, Di Đạo lập tức câm miệng rồi, hắn muốn giải thích, nhưng mà bị ánh mắt kia nhìn lướt qua, một câu cũng không thể nói ra được.

Nữ tử theo hương khí, đi tới đan phòng mà Vương Mãnh đã luyện đan, cửa vừa mở ra, Di Đạo tâm đều nguội cả rồi, trên mặt đất tất cả đều là mảnh nhỏ, hắn không biết tại sao có gian phòng này, có lẽ là lần trước nàng đã dùng qua, nhưng...

Nhìn qua ánh mắt nghi hoặc của nữ tử, Di Đạo chân mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống đất, “Ta thật sự không biết, thật không phải là ta làm như vậy, ngài cho ta thời gian một ngày, ta nhất định sẽ tra ra manh mối, nếu...”

Nữ tử không để ý đến Di Đạo, đi vào, nhặt lên một khối mảnh nhỏ, ngón tay sáng bóng giống như ngọc của nàng nhẹ nhàng phất qua mặt ngoài mảnh nhỏ.

“Tìm bằng được người này, đừng cho người thứ 3 biết rõ.”

“Đúng, đúng, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đem hắn...” Lão thiên gia mở mắt, chỉ cần còn cho hắn cơ hội, Di Đạo nhất định sẽ rút da của tên kia ra.

“Ngươi dường như nghe không hiểu được ý của ta, ngươi, tìm được hắn.”

Nữ tử thản nhiên nói, Di Đạo vừa nghe vừa điên cuồng gật đầu, nịnh bợ liên tục.

Đợi khi ngẩng đầu lên, nữ tử đã không thấy nữa rồi, Di Đạo xoa xoa mồ hôi trên trán, toàn thân đã ướt đẫm rồi, con bà nó chứ, hắn nhìn qua trên đất mảnh nhỏ, Di Đạo cảm giác tay chân đều không phải là của mình rồi, đúng là “Vạn người chém” trong truyền thuyết mà....

Đến tột cùng là cái tên hỗn đản nào tạo cho hắn tạo phiền toái lớn như vậy?!

Chính mình lại ngớ ngẩn rồi, người ta có thân phận gì chứ, nào đến phiên hắn ra tay, mặc kệ cái gia hỏa không may kia là ai, tốt nhất lập tức tự vận đi được rồi, còn thống khoái một chút.

Vương Mãnh cùng Phạm Hồng cứ theo lẽ thường xuất hiện ở đan đạo viện, Di Đạo biểu lộ vô cùng nghiêm túc, “Hai người các ngươi thành thật khai báo cho ta, ngày hôm qua là chuyện gì xảy ra?”

Phạm Hồng mặt đen xì, lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua tạc lô hai lần, khẳng định loạn thất bát tao.

“Chưởng viện, là lỗi của ta, quá ngượng ngùng, đêm qua ta dùng lô đan, nhưng là...” Nói xong một nhét một túi linh thạch vào trong tay Di Đạo.

Di Đạo nhìn qua cái túi lớn nhỏ này, biết rõ là tại Phạm Hồng này rồi, nhưng mà tiền này là tiền toi mệnh của người ta, không thể cầm à.

Trong lòng hắn cảm khái, tìm được người sẽ không phải là chuyện của hắn nữa rồi, lập tức cảm thấy Phạm Hồng có chút đáng thương, cũng không dễ dàng gì.

“Được rồi, được rồi, ta đã cho người thu dọn xong, hai người các ngươi về sau chú ý nhiều hơn một chút, một lần nữa mang phiền toái cho ta, xem ta thu thập các ngươi như thế nào.”

Di Đạo không muốn quản nhiều, rất hiển nhiên xét theo thái độ của đại nhân vật kia, vị kia rất chán ghét người khác tự tiện chủ trương, người đã tìm được, nói như thế nào hắn cũng không tự tiện chủ trương làm cái gì được cả.

Nhìn ánh mắt của Phạm Hồng, Di Đạo không nhịn được lại lắc đầu, vỗ vỗ bả vai Phạm Hồng “Hôm nay các ngươi không cần phải làm rồi, trở về có cái gì có thể ăn thì ăn nhiều một chút, có thể uống thì uống nhiều một chút a.”

Di Đạo làm động tác này làm cho Vương Mãnh và Phạm Hồng như hai hòa thượng gãi đầu nhìn nhau không hiểu cái gì.

“Đây là có chuyện gì nhỉ? Có phải là chê ít không?” Phạm Hồng gãi gãi đầu, “Chúng ta ngày hôm qua cũng không có làm cái gì mà?”

Vương Mãnh cũng có chút không hiểu thấu, hôm qua chỉ là luyện đan dược, lúc rời đi cũng đã thu dọn sạch sẽ, Phạm Hồng bên kia cũng không quá đáng là dơ dáy bẩn thỉu một chút, cũng không phải là đại sự gì lớn mà.

Hai người cũng không có để ý, chỉ là do tố chất thần kinh của Di Đạo mà thôi, cũng không có gì phải quan tâm.

Lúc này Tinh Hoàn của Vương Mãnh loang loáng, Vương Mãnh bắn ra pháp trận, xuất hiện chính là Yên Vũ Nguyệt.

“Vương Mãnh, buổi chiều tại cửa ra vào ở Bách Chiến Các.”

Phạm Hồng ánh mắt sáng quắc, “Đẹp quá, chẳng lẽ đây là Yên Vũ Nguyệt trong truyền thuyết?”

“Có phải là truyền thuyết hay không thì ta không biết, nàng quả thực là Yên Vũ Nguyệt.”

Phạm Hồng vỗ vỗ vai Vương Mãnh, “Bạn thân, mỹ nữ này không tệ, lại tới từ cùng một tiểu thiên giới với ngươi, thời buổi hiện nay bà con xa không bằng láng giềng gần, đến đại nguyên giới, các ngươi chính là đồng hương rồi, phải thân cận nhiều hơn mới tốt!”

“Chúa ơi ... ngươi không phải đã nói, Thánh Tà bất lưỡng lập sao!”