Thánh Đường

Chương 266: Đan đạo viện




Ngược đãi một hồi, tinh thần của hắn cũng mỏi mệt rồi, chỉ có thể rời khỏi tâm hải nghỉ ngơi, cái gì không nói, chỉ là rèn luyện trong cũng có chỗ tốt, có thể làm cho tâm thần của hắn không ngừng lớn mạnh, mỗi lần tiêu hao hết tất, đều có một chút đề cao.

Người bình thường tâm thần tiêu hao như vậy, đúng là tương đối nguy hiểm, nhưng thần cách tác dụng tẩm bổ phát huy vô cùng tinh tế, chỉ cần Vương Mãnh tâm thần bị tiêu hao hết, thần cách lập tức sẽ bổ sung vào.

Loại tình huống này, là Vương Mãnh đang từng chút một dung hợp thần cách, mà không phải bị thần cách dung hợp, nếu như Vương Mãnh có thể hoàn toàn cắn nuốt được thần cách, chuyển hóa làm của chính mình, có thể xác định một điều, thành tựu của hắn khẳng định trên Mạc Sơn.

Bất quá thần cách cũng không phải lập tức bổ sung, Vương Mãnh cũng không phải là cái máy, phương pháp khôi phục tốt nhất chính là nghỉ ngơi.

Mà sau cơn mệt mỏi, Vương Mãnh rất nhanh chìm vào giấc ngủ sâu.

Như lúc trước, Vương Mãnh khẳng định là tu luyện tới có cảm giác mới đi ra, nhưng là bây giờ không được, hắn còn phải làm việc ở đan đạo viện.

Vừa mở cửa, đã nhìn thấy Phạm Hồng đang đứng ở cửa ra vào.

“À! làm sao ngươi ở chỗ này.”

“Chờ ngươi.” Phạm Hồng gãi gãi đầu, “Ta, thật không biết làm như thế nào cám ơn ngươi.”

“Ôi trời... khách khí cái gì, hai chúng ta có phải là bằng hữu không?”

“Đúng!” Phạm Hồng dùng sức gật đầu.

“Thế là được rồi, đi thôi.”

“Vương Mãnh...” Phạm Hồng ấp a ấp úng nói.

Vương Mãnh nhìn thoáng qua Phạm Hồng, “Có chuyện gì cứ nói.”

“Ta lúc say, trong mộng dường như gặp được tiên tử, nàng cho ngươi mượn linh thạch.”

Đổ mồ hôi nha... Vương Mãnh còn tưởng rằng là chuyện gì nữa: “Là Yên Vũ Nguyệt, choáng váng quá, Đăng Tiên Lâu tuyệt đối không phải nơi chúng ta có thể đi, lần này may mắn là có nàng giúp, không thì....”

“Trợ cấp năm nay của ta sắp tới rồi, lúc đó chúng ta mang trả nàng.” Phạm Hồng nói ra, Vương Mãnh cũng biết, Phạm Hồng kỳ thật Môn lấy được không ít tiền trợ cấp từ Pháp Hoa Môn, chỉ có điều đều cho Thiền Tinh cả, mới có bộ dạng nghèo túng như thế này, vậy mà hắn còn vui vẻ chịu đựng.

“Không cần, đệ tử của Tà Chủ Bá Thiên Đường không thiếu chút đó tiền đâu, ta đến lúc đó trả nàng một cái nhân tình là được rồi.” Vương Mãnh nói ra.

“Nàng là Bá Thiên Đường đấy sao, à, ta nhớ ra rồi, trong đám người chúng ta lần này tới đại nguyên giới, xuất hiện ra hai siêu cấp thiên tài, một người là Mã Điềm Nhi, một người là Yên Vũ Nguyệt. À, hình như đều tới từ tứ phương tiểu thiên giới các ngươi, các ngươi phát đạt rồi, các nàng một người là Long Vương trận doanh, một người là nữ hoàng trận doanh, chậc chậc, đều là địa phương nổi tiếng không ai dám động nha!”

Phạm Hồng hai mắt nổi đom đóm, “Thật không nghĩ tới Yên Vũ Nguyệt lại xinh đẹp mỹ lệ như vậy, giống như tiên tử trên trời vậy.”

Vương Mãnh nhìn qua Phạm Hồng, sờ lên đầu đối phương nói: “Ngươi không có chuyện gì chứ?”

Bạn thân này không phải bị kích thích quá mà đầu óc có vấn đề chứ.

“Vương Mãnh, bằng hữu, ta đã thông suốt rồi, chuẩn xác mà nói, triệt để tỉnh ngộ rồi, con riêng thì như thế nào, bị ném bỏ thì đã có sao, ta khả năng trong thời gian ngắn còn quên không được, nhưng ta quyết định phải sống cho thật tốt!”
Phạm Hồng nắm chặt lại hai nắm tay, chỉ là biểu lộ còn có chút tái nhợt, nhưng thay đổi chính là, hắn không còn trốn tránh, mà là nhìn thẳng vào.

“Đúng vậy, ngươi phải tỉnh lại, nữ nhân kia không có ánh mắt là tổn thất của nàng ta.” Vương Mãnh đập đập bả vai Phạm Hồng, không hề nói lại chuyện này.

Hạn kỳ một năm chấm dứt, tứ phương tiểu thiên giới đã bắt đầu tiến vào tầm mắt của mọi người, nguyên nhân cũng là bởi vì Mã Điềm Nhi cùng Yên Vũ Nguyệt siêu cấp thực lực.

Mã Điềm Nhi hai ngày này xuất chiến năm trận, toàn thắng.

Yên Vũ Nguyệt xuất chiến tám trận, toàn thắng.

Huống chi các nàng là mỹ nữ, Mộc hệ mỹ nữ ôn nhu nhất, điểm này người nào cũng biết, ngươi như chinh phục được nàng, nàng nguyện ý vì ngươi trả giá hết thảy, thậm chí tánh mạng, Mộc hệ là thích hợp nhất để song tu.

Thủy hệ mỹ nữ rất độc lập, có chủ kiến, rất khó chinh phục, nhưng mà thường thường Ngũ Hành thủy hệ có thể thai nghén ra nữ hài tử động lòng người nhất.

Yên Vũ Nguyệt đầy đủ chứng minh điểm này rồi.

Tứ phương tiểu thiên giới bởi vì biểu hiện của hai người, cũng có điểm gia tăng, đương nhiên nếu là hai người có thể duy trì tình trạng như thế này, môn phái tương ứng của hai người cũng tìm được càng nhiều là chỗ tốt.

Mấu chốt nhất chính là, hai người đều còn độc thân!

Nghe nói như vậy đã muốn có vô số người xoa tay.

Yên Vũ Nguyệt cùng Mã Điềm Nhi chính là đang chuyên tâm tu luyện, có trận doanh ủng hộ, tăng thêm thiên phú toàn diện phát huy, hai người nhưng là thuận buồm xuôi gió. Chỉ là cùng bên trong một giới tất nhiên sẽ có đối lập, xuất hiện ở cùng một tiểu thiên giới, khẳng định lại càng đáng chú ý.

Một người tà tu, một người thánh tu.

Vương Mãnh cùng Phạm Hồng lúc này lại đang lau lô đỉnh, tuy rằng rất loạn, nhưng mà hai người cũng không có gì phải phàn nàn, người ta chỉ dùng để trả tiền.

Hai người vừa làm việc vừa trò chuyện với nhau, như vậy cũng không lộ vẻ tịch mịch, “Mã Điềm Nhi là đồng môn với ngươi à, các ngươi chắc là rất quen thuộc đi?”

“Cũng tạm.” Vương Mãnh cười khổ, hắn cùng Mã Điềm Nhi tình huống hiện giờ là tràn ngập xấu hổ, Mã Điềm Nhi tính cách tốt, nhưng mình dùng phương pháp như vậy cự tuyệt nàng, nếu đổi lại là ai cũng không vui, huống chi về sau lại cùng Dương Dĩnh cùng một chỗ, chỉ sợ càng kích thích nàng.

“Vừa nghe có thể tiến hành, ta chỉ biết xong rồi, Yên Vũ Nguyệt kia thật là một người tốt nha, vậy mà giúp chúng ta trả tiền, nhưng mà nàng là người của Bá Thiên Đường, tứ phương tiểu thiên giới các ngươi, Thánh tu cùng Tà tu quan hệ rất tốt sao?”

Hoàn toàn tỉnh ngộ, Phạm Hồng dường như biến thành cái máy hát vậy, Vương Mãnh hoàn toàn không tịch mịch.

“Cũng giống như các ngươi, cạnh tranh có lẽ hay là tràn đầy kịch liệt, thánh đường cùng Bá Thiên Đường nước giếng không phạm nước sông, nhưng những thứ khác thì khó mà nói.”

“Ta nói mà, ài, đáng tiếc là thực lực của chúng ta không đủ, nếu không có thể gia nhập trận doanh thì tốt rồi, môn phái chỉ có thể cho chúng ta một chút linh thạch, gia nhập trận doanh nhưng có rất nhiều chỗ tốt, cũng không sợ bị ai khi phụ sỉ nhục.”

“Không có hứng thú, ta cảm thấy như hiện tại rất tốt.”

“Đó là bởi vì không có chuyện, lần trước Long Chiến phiền toái chỉ sợ vẫn chưa xong, nếu như không tìm cái đại trận doanh bảo vệ, chúng ta rất nguy hiểm à, hai ngày này ta đều cảm thấy lo lắng.”

“Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, sợ cái quái gì chứ?” Vương Mãnh có thể nhìn ra được, Phạm Hồng thực không có kinh nghiệm tranh đấu gì cả, Pháp Hoa Môn đối với hắn chính là một cái ô dù, đến đại nguyên giới thật sự rất khó thích ứng.

“Ta nghe nói, nếu như giao nạp một số linh thạch khả quan, có thể gia nhập {Bạo Quân} trận doanh, như vậy sẽ không sợ Long Chiến bọn họ, nếu không, ta giúp chúng ta kiếm một chút?” Phạm Hồng chà xát tay nói.

Vương Mãnh cười cười, “Ta không cần.”

Phạm Hồng cũng không có tiếp tục cái đề tài này, “Đúng rồi, ngươi nói cá bị dính nước mặn thật có thể xoay người được không, Chân Nhân ngày hôm qua xuất hiện, hơn nữa thật sự dùng ra vòng cung kiếm pháp, giây sát Hoa Vô Khuyết rồi. Như vậy Hoa Vô Khuyết có chút tố chất thần kinh rồi, ta đối với chính mình cũng có chút tin tưởng, ngay cả Chân Nhân đều có thể lĩnh ngộ vòng cung kiếm pháp, ta làm sao lại không thể chứ!”

Phạm Hồng nhìn xem Vương Mãnh, Vương chân nhân thì rất nghiêm túc lau lô đan, ài, những người này lúc sử dụng không thể cẩn thận hơn một chút sao, cái này mà tạc lô thì trời long đất lở, tro bụi bay lên bốn phía nha.

Vương chân nhân cùng Phạm Hồng rất nghiêm túc làm xong công việc của mình, tiến vào truyền thụ pháp trận, cùng lúc có thể tự mình luyện chế một ít đan dược, ở trong đại nguyên giới có rất nhiều địa phương, không có đan dược trợ giúp là không đi được.

Đương nhiên Vương Mãnh không phải có nhu cầu vì những cái này, thậm chí chút thu nhập thêm này hắn cũng không coi là trọng yếu, mà là nhằm vào bản thân đan đạo.

Chu Phong là sư phụ tốt, Vương Mãnh lúc đó tuy rằng có thể ở Chu Phong trước mặt khoe khoang một chút, cũng là vì ảnh hưởng của thần cách, luận chính thức đan đạo thực lực còn kém quá xa. Chỉ có điều Chu Phong là người rất tốt để ở chung, không so đo những chuyện này, mà lúc truyền thụ tri thức cho Vương Mãnh lại rất dụng tâm, chính là đã tạo ra trụ cột vững chắc cho Vương Mãnh.

Đan đạo là một đạo tu chân, một con đường khác loại, {Tu Chân giả} mê luyến thông qua đan dược một bước lên trời, luyện chế ra tiên đan tha thiết ước mơ. Nhưng trên thực tế, đó chỉ là giấc mộng của bọn họ, hoặc là mộng tưởng của những {Tu chân giả} ưa thích đi đường tắt, nhưng mà theo hiệu quả mà nói, đan đạo quả thực rất trọng yếu.

Trong tu chân học viện, đan dược không chỉ có có thể trị hết bệnh, giải độc, còn có rất nhiều hiệu quả phòng hộ, ví dụ như tị thủy, tích hỏa vân... vân. Vương Mãnh bản thân không ngừng hấp thu, còn muốn dựa theo lý giải của chính mình mà chế tác pháp thuật phù lục, có một ngày trở lại thánh đường mang cho Chu Phong cùng đám người tiểu Tĩnh.

Tao ngộ sự kiện thất tình, Phạm Hồng cũng chăm chú hơn rất nhiều, tính cách mềm yếu khả năng nhất thời cũng không cách nào thay đổi, nhưng nhiều hơn một phần kiên cường, tính cách cũng không củ chuối quá như trước nữa.

Đan đạo viện người cũng không ít, tu hành là tất nhiên gặp phải bình cảnh, ngay tại lúc này chuyển hướng đan đạo tìm kiếm đột phá cũng là một con đường.

Phạm Hồng nhìn một cái đại khái rồi rời đi khỏi truyền thụ pháp trận, hắn nhìn Vương Mãnh vẫn còn trong trận rất nghiêm túc học tập, trong nội tâm cũng có chút bội phục, người chậm cần bắt đầu sớm nha.

Phạm Hồng không có quấy rầy Vương Mãnh, lặng lẽ hoàn thành mấy việc còn lại, thấy Vương Mãnh còn đắm chìm trong đó cũng không có quấy rầy liền đi trước.

Vương Mãnh là bị một thiên đan thuật rất đặc biệt hấp dẫn tâm thần luyện đan.

Luyện đan chủ yếu dựa vào đan hỏa, mà đan hỏa đến từ chính mệnh hải, nguồn gốc từ tại Ngũ Hành chi hỏa, tâm thần luyện đan?

Khái niệm này là gì?

Vương Mãnh trời sinh đối với những chuyện cổ quái kỳ lạ cảm thấy hứng thú, lòng hiếu kỳ có thể giết chết mèo, mà lòng hiếu kỳ của hắn có thể giết chết cả gấu mèo.

Cái gọi là tâm thần luyện đan, cũng không phải không cần đan hỏa, vẫn là muốn đan hỏa, nhưng không chỉ phải khống chế hỏa hầu, trọng điểm ở chỗ dung nhập tâm thần ý niệm, ban cho đan dược tánh mạng.

Thoạt nhìn quả thực chính là lời nói vô căn cứ.

Loại luyện pháp này, tại tu chân học viện cũng thuộc về Kỳ Môn, không nhất định chuẩn xác, nhưng có thể để ở chỗ này, người sáng tạo bản thân khẳng định không phải hạng người vô danh, đương nhiên Vương Mãnh là khẳng định không nhận ra.

Vương Mãnh có can đảm nếm thử, là vì hắn rõ ràng đặc thù của mình, một tia thần cách kia, vô luận yếu ớt thế nào đi nữa thì dù sao cũng là thần thức, hiện tại hắn là muốn tìm được phương pháp sử dụng ở nhiều mặt.

Vương Mãnh là người theo trường phái thực tế, tâm động không bằng hành động, nhưng... tài liệu ở nơi này vô cùng đắt đỏ, tuy rằng hắn là đan đạo viện chấp sự, thế nhưng chỉ có thể miễn phí sử dụng truyền thụ pháp trận mà thôi.

Từ trong pháp trận đi ra, Vương Mãnh quả thực phải lo cho hầu bao của mình, năm thứ nhất bởi vì là học viên mới, rất nhiều thứ đều được miễn phí, hoặc là có chiết khấu, mẹ nó, hiện tại chi tiêu đúng là vô cùng khủng bố.

Hắn thật là phải suy nghĩ biện pháp rồi, nếu không cứ như vậy xuống dưới, Phạm Hồng khả năng còn chịu đựng được, hắn thật phải đi ăn xin.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy Long Chiến là rất đáng yêu, người bạn này lúc nào thì tìm hắn khiêu chiến đây, làm sao còn chưa tới.

Vương Mãnh tuyệt không cho rằng Long Chiến cứ thế mà bỏ qua, người này là ma tu, hơn nữa xem xét tính cách chính là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạn. Hắn vì khinh địch mà phải ăn thiệt thòi lớn như vậy, lại mắt mặt trước bằng hữu của mình, hắn nếu không tìm trở về, mới thực là có vấn đề.

Vương Mãnh nhìn nhìn đan phòng, còn lại một vài việc nhỏ cũng bị Phạm Hồng làm xong, Vương Mãnh duỗi lưng một cái, cần phải trở về rồi.

Lúc này cửa mở, “Không được rồi, đan đạo viện phải đóng cửa, ngày mai lại đến a.”

“Ta có chút việc dùng gấp, có thể chờ một lát không, rất nhanh thôi.”

Thanh âm rất nhu hòa, rất êm tai, Vương Mãnh quay đầu, là một nữ nhân thân cao không sai biệt với hắn lắm, một thân áo tím có vẻ đặc biệt thon dài, lộ ra cái cổ trắng noãn như ngọc. Nhìn thấy dung mạo này, cho dù là Vương chân nhân đã quen nhìn những mỹ nữ xinh đẹp, cũng có hơi chút sửng sốt.