Thánh Đường

Chương 233: Áo gấm về nhà




“Người này nếu là đệ tử, tất nhiên có địa vị tương đối, nếu không cũng khó có thể hiểu rõ được tình huống của tổng đường, phải tìm ra, nếu không tương lai tất nhiên thành họa lớn ah.” Khổ Thiện nói ra.

“Tiểu tử này đừng để ta bắt được, nếu không nhất định khiến hắn muốn sống không thể muốn chết không được!” Ngô Pháp Thiên nộ khí trùng thiên.

“Trong lúc này cũng phát hiện ra, những năm nay đệ tử thánh đường ra ngoài lịch lãm rèn luyện thương vong không ngờ liên tục gia tăng. Nếu không phải có mấy đệ tử bị công kích chạy trốn về đến, còn tưởng rằng đây là tình huống tự nhiên, người này lòng dạ sâu đậm, trước khi điều tra ra, tất cả mọi người phải thật thận trọng mới được.”

Chu Lạc Đan nói ra.

“Đồng thời phù hợp hai điều kiện này, đáng hoài nghi nhất đúng là đệ tử thủ tịch của chín phần đường hiện tại.”

“Ninh Chí Viễn, Minh Nhân, Lương Nguyên, Dương Dĩnh, Đường Uy, Tống Chung, Cổ Tự Đạo, Kiều Thiên, Triệu Quảng đều có hiềm nghi rất lớn.”
Ngô Pháp Thiên nói ra.

Triệu Thiên Long nhíu mày,”Ngô sư huynh, Triệu Quảng là người của Triệu gia, không có vấn đề!”

“Triệu sư đệ, ta không phải nói Triệu Quảng có vấn đề, có thể tiết lộ ra những tin tức này, lại có thể làm được tới như vậy cho dù không phải chín người này, tất nhiên cũng có quan hệ với bọn họ, ma tu có khả năng dẫn dắt bọn họ trong lúc lơ đãng mà tiết lộ cơ mật.”

Ngô Pháp Thiên nói ra.

“Tra, đem bọn họ toàn bộ triệu tập lại, từng bước từng bước điều tra!” Lôi Đình nói ra.

“Lôi sư đệ, an tâm một chút chớ vội, việc này không dễ đánh rắn động cỏ, hơn nữa một chút không cẩn thận ngược lại làm thương tâm các đệ tử, đã chúng ta đã biết rồi, về sau quan sát nhiều hơn một chút, chỉ cần là ma tu, sớm muộn gì cũng phải lộ ra chân tướng.”

Lý Tu Văn nói ra.

Chỉ có điều chín người này đều là đối tượngtrọng điểm bồi dưỡng của Thánh Đường, nếu như trong lúc này thực sự có người là nội gián của ma tu thì quả thực quá thương tâm rồi. Trên cơ bản có thể tới vị trí này, thánh đường đều chuyên môn điều tra qua, kể cả đám người Vương Mãnh cùng Hồ Tĩnh, kỳ thật sớm đã có người đi thế gian điều tra qua rồi.

Hiện tại một mặt là hoài nghi chín người này bên trong có vấn đề, một cái khác chính là bên người bọn họ có ma tu, lơ đãng tiết lộ.

“Cũng may hiện tại đã biết, có tâm còn hơn vô tâm, nói không chừng có thể tính toán ngược lại đối phương, về sau phải bảo trì liên tục có hai vị tổ sư tọa trấn Tổng đường.”

Lý Tu Văn nói ra.

Sáu vị tổ sư thật sự rất ít đi ra ngoài, lần này đại hội thi đấu thật là tình huống rất hiếm thấy, hơn nữa Đạo Quang đường cách Tổng đường cũng không xa, nghĩ tới cũng không có người có lá gan lớn như vậy, thế nhưng mà chuyện lại xảy ra rồi.

Nếu không phải có Khổ Thiện ở đây, lần này thật là muốn gây thành đại họa.

Tông chủ có địa vị đại biểu cho cả một tông phái, dù cho thánh đường hiện tại chỉnh thể thực lực đã muốn suy yếu, nhưng chỉ cần Kiếm Thần Tiết Chung Nam ở đây, thánh đường chính là một trong ba Đại tông phái, nếu như Tiết Chung Nam bị thương, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

“Vạn Ma Giáo khinh người quá đáng ah, không thể cứ như vậy được rồi, ta đi giáo huấn bọn hắn một chút!” Lôi Đình nói ra.

Lý Tu Văn lắc đầu, nói “Lôi sư huynh, trước mắt không chỉ là Vạn Ma Giáo, Xá Âm Giáo cấp tốc bành trướng, Ly Hỏa phái cùng Tà Linh Đường cũng là nhìn chằm chằm, cũng may tà tu phương diện gần đây trung lập, lần này chúng ta không có chứng cớ, tông chủ chưa xuất quan, hết thảy đều phải nhẫn.”

“Lý sư đệ nói không sai, bên phía đại nguyên giới, chúng ta cũng chủ yếu là dùng ổn thủ làm chủ, hết thảy đợi tông chủ xuất quan nói sau, hơn nữa phải liên lạc một chút với những gia tộc có liên hệ sâu xa với chúng ta.”

Khổ Thiện nói ra.

Thánh đường thời điểm lớn mạnh nhất, được xưng thiên hạ đều là thánh đường, ngoại trừ bản thân thánh đường, còn có những đệ tử đi ra từ thánh đường.

“Trước khác nay khác, bây giờ người ta còn có nhận hay không là vấn đề ah.”

“Mọi người làm gì phải bi quan như vậy, ta cũng không tin thật sự không người nào dám tới!” Lôi Đình nói ra.

“Lôi sư huynh nói có đạo lý, ta cảm thấy cũng không cần phải quá bi quan, huống chi chúng ta đã phát giác ra, chỉ cần ổn định lại tình huống ở Chu Tước đại lục cùng đại nguyên giới, đám đạo chích như Vạn Ma Giáo cũng không có lá gan mà xâm phạm.”

Chúng tổ sư cũng hiểu được không cần phải buồn lo vô cớ, chỉ cần phòng ngừa chu đáo là được rồi.

Sau đại hội thi đấu là cá nhân chiến, chỉ có điều đám người Vương Mãnh, Ninh Chí Viễn ào ào vắng mặt, sau khi mạnh nhất ở thi đấu đại hội rồi, cá nhân chiến cũng không cần.

Minh Nhân, Dương Dĩnh, Đường Uy đã lấy được cá nhân chiến bài danh trước ba, cũng đã lấy được một quả Tiểu Hoàn đan, chỉ là các đệ tử đều cảm thấy đây không phải trọng điểm.

Tổng đường Triệu gia.

Triệu Quảng cúi đầu, cá nhân bài danh chiến, hắn chỉ lấy được vị trí thứ tám đáng thương, thực ra vị trí như vậy cũng được rồi, nhưng trong mắt Triệu Thiên Long thì hoàn toàn là cặn bã.

“Cho ngươi điều tra, công việc thế nào rồi?” Triệu Thiên Long nhìn không ra hỉ nộ ái ố, nhưng không lộ vẻ gì chính là biểu bộ xấu nhất.

“Đệ tử đang điều tra, đã có một chút manh mối.”

“Không được lại làm cho ta thất vọng nữa.” Triệu Thiên Long nói ra,”Ngươi phải biết, không phải là ai cũng có được cơ hội thứ hai.”

“Đệ tử hiểu rõ, đệ tử biết sai, nhất định sẽ đem đánh bật Vương Mãnh xuống!” Triệu Quảng nghiến răng nghiến lợi nói.

“Ngu xuẩn, ngươi đánh bật hắn xuống dưới sao? Ngươi là ai, hắn là danh chính ngôn thuận Chấp pháp trưởng lão, lại được Lôi Đình, Ngô Pháp Thiên, Chu Lạc Đan coi trọng rất sâu!”

Triệu Thiên Long vừa nói ra..., từng cái lời giống như chùy đập thẳng vào người Triệu Quảng. Triệu Quảng vội vàng quỳ rạp xuống đất, “Đệ tử biết sai rồi, đệ tử ngu dốt thỉnh tổ sư huấn thị.”

“Ánh mắt phải nhìn xa nhìn rộng một chút, Đạo Quang đường căn cơ còn đấy, có một từ nhi gọi là nắm giết, ngươi hiểu được chứ?”

Triệu Thiên khóe miệng nổi lên mỉm cười.

Triệu Quảng nặng nề mà dập đầu, toàn thân mồ hôi lạnh, “Đệ tử hiểu rồi, nhất định không cô phụ tín nhiệm của người.”

Triệu Quảng trong nội tâm hận đến muốn đập đầu mà chết, tổ sư ý tứ rất rõ ràng, để cho hắn cúi đầu trước Vương Mãnh, nói dễ nghe là nằm gai nếm mật, kỳ thật chính là đi làm cháu trai.

Vương Mãnh mới nhập môn, bộ dạng chật vật, dường như mới chỉ là ngày hôm qua.

Nghỉ ngơi một tuần, Vương Mãnh cũng khôi phục lại, chỉ có điều quản lý thực không phải là sở trường của hắn, tự nhiên vung tay bỏ mặc. Hồ Tĩnh tất nhiên phải vất vả một chút, cũng may có đám người Chu Khiêm, Trần Hải Quảng, Hà Tử Uyên phụ tá, tăng thêm Trương Lương tên được xưng là Bách Sự thông này, triệt để tiếp nhận cũng chỉ là vấn đề thời gian. Nương theo uy danh đại hội thi đấu cuồng thắng vô địch, căn bản không người dám đối nghịch lại bọn họ.

“Điềm Nhi, ngươi thật muốn đi sao?” Liễu My lưu luyến không rời mà lôi kéo Mã Điềm Nhi, trong lòng cũng hiểu rõ. Mã Điềm Nhi mỗi ngày nhìn xem Vương Mãnh cùng Dương Dĩnh thân mật, đối với nàng mà nói quả thực là một loại dày vò.

“Tỷ tỷ, những năm ở Lôi Quang đường, đa tạ ngươi chiếu cố.”

“Điềm Nhi, ngươi nói gì vậy, chúng ta tình cùng tỷ muội, có thời gian nhất định phải tới tìm ta.”

Mã Điềm Nhi gật gật đầu, “Tỷ tỷ nhất định phải hạnh phúc.”

“Điềm Nhi, cố gắng thoáng một chút, chân trời xa xăm nơi nào là không có giai đẹp, ngươi là người ta thấy tốt nhất, Vương Mãnh người này tương lai nhất định sẽ phải hối hận.”

Mã Điềm Nhi uyển chuyển cười một tiếng, lộ ra vẻ tổn thương nói “Ta hi vọng hắn có thể sống tốt, ta sẽ cao hứng cho hắn, chỉ là chỉ sợ trong thời gian rất dài nữa cũng không có cách nào trở lại tới thăm ngươi.”

“Ah, làm sao vậy?” Liễu My sững sờ.

“Ta về nhà lần này hẳn là phải đi đại nguyên giới rồi, ngươi giữ bí mật thay ta nhé.”

Mã Điềm Nhi đi, cuối cùng còn nhìn Lôi Quang đường một cái. Cái nhìn kia thiếu chút nữa lại để cho Liễu My tan nát cõi lòng, đại nguyên giới... Đó là một địa phương điên cuồng nguy hiểm, nếu không phải sợ thấy cảnh thương tình, Mã Điềm Nhi làm sao sẽ đi vào trong đó.

Đúng vậy, cảm tình thứ này không biết phải nói thế nào, Vương Mãnh người này bình thường thoạt nhìn rất khí phách, thời điểm hắn lại có chút lưu manh chuyên lừa gạt, sau lại thành chính nhân quân tử, nam nhân ah, rốt cuộc là loại sinh vật kỳ quái gì chứ.

Vương Mãnh mang theo Dương Dĩnh, Trương Tiểu Giang mang theo Liễu My cùng một chỗ trở lại thế gian. Rời nhà nhiều năm, rốt cục phải đi về rồi, mà hai người trở về quả thực đưa tới oanh động cực lớn.

Nhất là Vương Mãnh, Chấp pháp trưởng lão của chín phân đường thánh đường, uy danh lớn như vậy, phàm nhân phải không hiểu, nhưng ít ra cũng biết một chút. Vương Mãnh rất cường đại, rất có địa vị, lập tức Vương gia thành địa phương náo nhiệt nhất của Lôi Quang thành.

Phụ mẫu Vương Mãnh đối với phản ứng này rất nhạt, ngược lại, lúc nhìn thấy Vương Mãnh đưa Dương Dĩnh trở về lại còn tưởng rằng hắn đưa tiên nữ về nhà.

Phụ thân Vương Mãnh cũng không thèm để ý Vương Mãnh ở thánh đường có phong cách cỡ nào, chỉ là hy vọng chính hắn có một cuộc sống tốt mà thôi, nam nhi chí tại bốn phương.

Song tu bầu bạn có lẽ hay là con dâu cái gì đó, mẫu thân Vương Mãnh không quan tâm, nàng quan tâm chính là hai người lúc nào có thể sinh cho nàng một đứa cháu, cái này là chuyện mà phàm nhân quan tâm nhất, làm cho Dương Dĩnh mặt đỏ tới mang tai.

Chỉ là đối với người tu hành mà nói, chuyện này có khả năng là phải rất lâu sau.

Vương Mãnh rất muốn để cho phụ mẫu đến tiểu thiên thế giới sống, nhưng phụ mẫu hắn rất quyến luyến cố thổ, bọn họ chỉ muốn trải qua cuộc sống quen thuộc của mình mà thôi, không muốn lại thay đổi nữa.

Phụ mẫu của Trương Tiểu Giang thì đang xếp đặt buổi tiệc lớn, vốn phụ thân Trương Tiểu Giang còn không tán thành nhi tử mình lăn lộn với Vương Mãnh cùng một chỗ, vừa nghe Trương Tiểu Giang nói tới việc Vương Mãnh tại tiểu thiên thế giới cố chấp như thế nào. Trương phụ nhiệt tình đối với Vương Mãnh còn cao hơn cả Trương mập mạp.

Bất kể như thế nào, có uy danh của Vương Mãnh cùng Trương Tiểu Giang tại thánh đường, thế giới phàm nhân là không ai dám trêu chọc bọn họ rồi. Bên phía phụ mẫu của Vương Mãnh, Trương phụ cũng sẽ nhiều hơn chiếu cố, cũng làm cho Vương Mãnh hơi yên tâm một chút.

Bốn người ở thế gian suốt nửa tháng mới lưu luyến không rời mà rời đi.

Vương Mãnh đi rồi, Vương gia lại khôi phục bình tĩnh, hiển nhiên vương phụ vương mẫu cũng không thích náo nhiệt.

“Lão Vương, có một số việc là mệnh trung chú định, hài tử có lẽ là phải đi con đường này.”

“Cuộc sống của hắn do chính hắn quyết định, tính mạng phấn khích ở chỗ quá trình thể nghiệm.”

Vương Mẫu mỉm cười, lờ mờ có thể nhìn ra phong thái năm đó, “Dương Dĩnh đứa nhỏ này hẳn là xuất thân từ Thiên Tâm bảo Dương gia, coi như là xứng đôi với nhi tử.”

“Chúng ta chỉ là người bình thường, hắn thích là được rồi.”

“Đúng vậy a, bình thường cũng là hạnh phúc.”

Hai người nhìn nhau cười một tiếng, trong ôn nhu lộ ra một loại ăn ý xem thấu thế sự.

Trương mập mạp cùng Liễu My trở lại thánh đường rồi, Mãnh ca có việc, Trương mập mạp đương nhiên phải tọa trấn thánh đường, hắn là “Trương chân nhân Tiễn Vô Hư Pháp” uy danh cũng không phải là trưng cho đẹp, tuy nhiên đây là tự phong.

Lúc vừa mới tới thánh đường, Vương Mãnh còn tưởng rằng tất cả mọi người là đến từ thế gian, sau mới biết được thánh đường rất nhiều đệ tử bản thân tới từ tiểu thiên thế giới, có rất nhiều thế gia tu hành bên trong tiểu thiên thế giới, cũng có phàm nhân đệ tử, nhưng nếu sinh ra ở tiểu thiên thế giới, tiềm lực đều sẽ khá hơn một chút, chỉ có điều Vương Mãnh là quái thai chứ không phải người thường.

Dương Dĩnh đúng là xuất thân từ mộ danh môn ở tiểu thiên thế giới, Chu Tước đại lục, nổi danh nhất không thể nghi ngờ là tam tông ngũ phái, nhưng ngoại trừ đó ra, còn có rất nhiều gia tộc cường đại, thành chủ, thành mà như Thông Minh thành chỉ có thể coi là thành nhỏ.

Tam tông ngũ phái bát đại bảo, gia tộc của Dương Dĩnh chính là Thiên Tâm bảo Dương gia bên trong bát đại bảo.

Dương gia lão tổ tông cũng là tuyệt đỉnh cao thủ cấp tổ sư, đã rất ít lộ diện.

Hiện tại Thiên Tâm bảo bảo chủ là cậu của Dương Dĩnh Dương Mạc Long, Dương Dĩnh phụ thân đã qua đời từ khi Dương Dĩnh còn bé, là mẫu thân đã nuôi nàng lớn khôn.