Thánh Đường

Chương 232: Các huynh đệ, phát đạt rồi!




Các tổ sư không có ngăn cản các đệ tử chúc mừng, đã không biết bao nhiêu năm qua không xuất hiện trường hợp như vậy rồi.

Chu Phong trên mặt cười như hoa nở vậy, lấy một bình rượu, uống thẳng một ngụm xuống, thực là con mẹ nó thích quá đi. Thời điểm trẻ tuổi mình không làm được chuyện này, nhưng tiểu tử Vương Mãnh này lại làm được.

Lý Tu Văn đứng lên, tạm thời ngăn lại những lời chúc mừng của đệ tử.

“Ninh Chí Viễn thăng lên làm trưởng lão Kiếm Tu, một tháng sau tới Đại Nguyên Giới!”

Tiếng nói vừa dứt, mọi người không hẹn mà toát ra vẻ hâm mộ. Các đệ tử không biết Đại Nguyên Khí là địa phương nào, nhưng truyền thuyết nơi đó nguyên khí dư thừa, hơn nữa kỳ trân dị thú khắp nơi, tinh anh của tam tông ngũ phái đều ở nơi đó cả. Cho dù là trưởng lão, cũng phải tương đối có tài năng mới có thể qua được. Ninh Chí Viễn tuy rằng ưu tú, có thể vừa mới thăng cấp đã đi tới nơi đó ngay được, coi như là người đầu tiên.

Đệ tử Đạo Quang Đường thoáng có chút an ủi, Đạo Quang Đường dù sao thống lĩnh nhiều năm như vậy, các tổ sư vẫn hơi thiên về bọn họ. Triệu Quảng lại vui vẻ nhếch lông mày, Ninh Chí Viễn chẳng những phải đi, lại phải đi rất xa, đây là tin vui rất lớn. Ninh Chí Viễn không đi, hắn ở Đạo Quang Đường thủy chung vẫn bị cản tay.

“Vương Mãnh, thân là là trưởng lão có cống hiến rất lớn ở phương diện đan tu và thể tu. Hôm nay lại suất lĩnh Lôi Quang Đường sáng tạo ra kỳ tích, lực lãnh đạo và ngưng tụ là không phải bàn cãi. Ngay hôm nay sẽ kiêm nghiệm chấp pháp chín phân đường.”

Lý Tu Văn vừa chấm dứt, Triệu Quảng sắc mặt lập tức tái nhợt. Chấp pháp chín phân đường chính là đại sư huynh của cả chín phân đường. Vương Mãnh thay thế Ninh Chí Viễn, để cho Ninh Chí Viễn đi chính là nhường đường cho Vương Mãnh a.

Nếu không có quyền hạn này, Vương Mãnh chỉ là trưởng lão hư danh, nhưng chấp pháp chín phân đường, đó là quyền lực cao nhất trong hàng ngũ đệ tử rồi, so với trưởng lão bình thường còn tốt hơn nhiều.

Lập tức tiếng hoan hô vang lên, đệ tử Lôi Quang Đường là hung nhất, bọn họ quả thực giống như nằm mơ vậy. Không ai nghĩ tới được có một ngày lại xảy ra chuyện này, Lý tổ sư luôn cự người ở ngoài ngàn dặm không ngờ còn cấp lực nhiều như vậy.

Các lộ nghe thấy, các lộ nịnh bợ.

Lý Tu Văn sắc mặt vẫn không thay đổi, chỉ có điều hơi chút gật đầu, mang theo các tổ sư rời khỏi, tiếp theo bọn họ không cần phải tham dự nữa rồi.

Vui vẻ nhất chính là Lôi Đình, lúc đi còn cười rống lên.

Cũng không có biện pháp, phong thủy hồi chuyển, rốt cuộc chuyển tới Lôi Quang Đường.

Các tổ sư vừa đi, đệ tử Lôi Quang đường không chút kiêng nể mà nhảy lên chúc mừng. Bọn họ đã đứng ở đỉnh cao rồi, có thể lớn tiếng hoan hô, ai cũng không thể ngăn cản được.

Đạo Quang Đường bị chiếm lấy, các đệ tử Đạo Quang Đường ảm đạm rời đi. Nơi này số người chúc mừng đã thành biển rồi, thành thích này cũng không ai có thể nghi ngờ, không ai có thể phủ nhận.

Dường như mới ngày hôm qua, Lôi Quang Đường mỗi người vẫn còn lông bông , cái thời điểm mà đệ tử Lôi Quang Đường có thể quen được với đệ tử Đạo Quang Đường là vinh hạnh lớn lao, còn có thể chém gió thành bão với các sư huynh sư đệ của mình, lão tử quen biết người của Đạo Quang Đường.

Mà hiện tại, đệ tử Lôi Quang Đường lại đứng ở trên địa bàn Đạo Quang Đường mà hoan hô.

Là do một người tên là Vương Mãnh mang tới hết thảy chuyện này.

Vương Mãnh thật sự hư thoát, vung tay một rống kia đã hút đi toàn bộ tinh lực của hắn, hắn thật sự làm được.

Như mộng như ảo.

Tiếng hoan hô vây quanh, nhưng hết thảy không trọng yếu. Vương Mãnh từ trước tới giờ đều khát vọng trở thành một người tu hành, rốt cuộc hắn cũng trở thành người tu hành.

Đây không phải là mộng.

Chúc mừng vang lên liên tiếp, chưa bao giờ có một đại hội lại náo nhiệt như vậy. Từ Đạo Quang Đường tới Lôi Quang Đường, đệ tử Lôi Quang Đường đi rất chậm, một đường hoan hô, đây là con đường vinh quang. Vương Mãnh, Trương mập mạp đã bị đám người nâng trở về.

Bọn họ có thể khoe ra có thể la lên, phương diện này có lực lượng của đám người Vương Mãnh, cũng có ủng hộ của phần đông đệ tử Lôi Quang Đường. Lôi Quang Đường đi tới nơi nào, bọn họ đi tới nơi đó, tinh thần ủng hộ vẫn vô cùng trọng yếu.

Chiến đấu cần phải có ý nghĩa, nếu chỉ muốn chứng minh mình, đám người Vương Mãnh, Trương Tiểu Giang, Hồ Tĩnh tuyệt không có khả năng đi tới hôm nay.

Nơi nào đi tới, cũng không ngừng có đệ tử nơi khác gia nhập vào, mọi người đều có cảm giác không thực tế, cái này là thật sao?

Dọc theo đường đi, theo Kiều Thiên, Cổ Tự Đạo … thậm chí Ninh Chí Viễn, cuối cùng cũng gục ngã xuống.

Vương Mãnh thật là đang nằm, nhìn lên không trung, bên tai mơ hồ vang lên tiếng hoan hô không rõ. Nhưng Vương Mãnh chỉ có cười, cuối cùng cũng có thể thở dài một hơi rồi.

Trương Lương nhịn xuống kích động, hắn có đạo đức nghề nghiệp, lập tức chuẩn bị phù lục tình báo, nhanh chóng gửi ra ngoài.

Toàn bộ đại hội là kỳ tích Lôi Quang Đường, là kỳ tích Vương Mãnh, nhưng là kỳ tích của Trương Lương nữa. Mạng lưới tình báo của hắn đã hoàn toàn thành lập lên rồi, hơn nữa theo đại hội mà nhanh chóng mở rộng ra chín phân đường.

Chuyện này trước kia hắn không dám nghĩ tới.

“Thời đại Ninh Chí Viễn đã kết thúc.”

“Ha ha, lần lật ngược thế cờ này cũng quá lợi hại, không thể tin được!”

“Lôi Quang Đường lần này phát rồi, ưu thế tài nguyên là không thể tin được à!

“Hiện tại muốn chuyển đường tới Lôi Quang chỉ sợ rất khó được.”

“Đâu chỉ vậy, dùng mông cũng biết rằng, sang năm chọn lựa đệ tử mới, có bao nhiêu người tới nơi này chứ. Thế gian, thế giới tiểu thiên chỉ sợ đều trực tiếp đi Lôi Quang Đường này thôi.”

“So sáng với Vương Mãnh, kỷ lục mà năm đó Ninh Chí Viễn sáng tạo ra quả thực không tính là cái gì cả, đại sư niên kỉ trẻ tuổi nhất, chấp pháp trưởng lão!”

Các đệ tử náo nhiệt bàn luận, Lôi Quang đường sở dĩ đi thế gian lựa chọn đệ tử, còn phạm vi lớn như vậy, chính là bởi vì đệ tử thế giới Tiểu Thiên căn bản không có ai đi Lôi Quang Đường. Kỳ thực cũng là bất đắc dĩ mà làm vậy, kết quả không ngờ lại đào được bảo.

Tương lai, Lôi Quang Đường không thể nghi ngờ sẽ trở thành địa phương mà người tu hành mới ở thế giới Tiểu Thiên hướng tới.

Có thủ lĩnh lãnh đạo, có tài nguyên, có đệ tử mới ưu tú không ngừng cuồn cuộn tiến vào, lớn mạnh chỉ là vấn đề thời gian.

Năm đó Ninh Chí Viễn tuy rằng thân phận đệ tử mà trở thành chấp pháp chín đường, mà Vương Mãnh hiện tại là trưởng lão trẻ tuổi nhất danh chính ngôn thuận trở thành chấp pháp chín đường. Thân phận trưởng lão trong tay, lực không chế hoàn toàn khác trước.

Lần này đệ tử Lôi Quang Đường tham ra đường chiến, bất kể là chính tuyển hay dự bị, đều đạt được một quả tiểu hoàn đan quý giá vô cùng.

Thời điểm chiến thắng Linh Ẩn Đường, các đệ tử đã mở rộng sơn môn Lôi Quang Đường rồi, toàn bộ các đường tới chúc mừng, hoan nghênh đệ tử tới từ các phân đường khác.

Rượu ngon, món ngon, tiếng hoan hô chúc mừng, biến thành cơ bản ở Lôi Quang Đường này.

Nghỉ ngơi suốt một ngày, hơn nữa có đan dược của Chu phong điều trị Vương Mãnh mới khôi phục lại thể lực cũng bị chuốc cho say tới trời đất quay cuồng.

Đây là một ngày đáng để phóng túng, các đệ tử Lôi Quang Đường có thể tận tình hưởng thụ.

Trên bàn tiệc rượu, Trương mập mạp lại cởi hết quần áo, hò hét: “Các huynh đệ, các tỷ muội, chúng ta chúc mừng Vương trưởng lão của chúng ta, lão đại của chúng ta, một ly nào!”

Một đêm túy lúy.

Nhưng khác biệt với không khí chúc mừng vui vẻ ở Lôi Quang Đường, bảy vị tổ sư ở trong tổng đường sắc mặt lại ngưng trọng.

Chu Lạc Đan sắc mặt ngưng trọng nói: “Rất giống Vạn Ma Giáo, Phệ Thần Đại Pháp!”

Khổ Thiện sắc mặt tuy tái nhợt nhưng thần sắc vẫn thản nhiên như trước: “Hai người này thực lực đều trên dưới 70 tầng, mục tiêu hiển nhiên là tới tìm truyền tống trận đến nơi tông chủ bế quan, thời điểm này là mấu chốt, quyết không thể bị quấy rầy!”

Mã Hòa Tử phẫn nộ đập bàn nói: “Quá kiêu ngạo, khẳng định có nội gian!”

“Trưởng lão chúng ta đã điều tra qua một lần, trước mắt còn chưa phát hiện ra điều gì. Nhưng đệ tử phân đường nhiều lắm, trong thời gian ngắn cũng không thể sắp xếp điều tra được.”