Thánh Đường

Chương 226: Thời đại của Lôi Quang Đường




“Dương sư tỷ nói thật quá đúng, thả hai người này ra tuyệt đối là tai họa.”

Liễu My còn là lần đầu tiên cùng Dương Dĩnh có chung một chủ đề, tuy nhiên nàng có lẽ vẫn còn đau lòng cho tỷ muội của mình, nhưng mà ván đã đóng thuyền, loại chuyện tình này ngươi tình ta nguyện cũng không có đạo lý gì để nói, hơn nữa Dương Dĩnh xác thực không có cái ai đỡ được.

“Lão đại, bên phía Đạo Quang đường cũng náo nhiệt, tiểu tử Triệu Quảng này nhảy loạn lên, kéo theo một đám đệ tử phản đối Ninh Chí Viễn tự ý chủ trương, làm tổn hại cho lợi ích của Đạo Quang đường. Nói cái gì, Lôi Quang đường có thể phát động xả thân chiến, nhưng Đạo Quang đường cũng không nghĩa vụ cùng chúng ta khiêu chiến.”

Trương Tiểu Giang cười nói.

“Ơ, Triệu Quảng lá gan không nhỏ nha, Ninh Chí Viễn còn chưa đi, đã vội vã lên đài.”

“Hắc hắc, tiểu tử này chính là người như vậy, vô luận thắng bại Ninh Chí Viễn cũng là phải rời đi, hiện tại hắn cùng Công Tôn Vô Tình đấu tranh rất gay gắt. Mà Ninh Chí Viễn rõ ràng cho thấy ủng hộ Công Tôn Vô Tình, Triệu Quảng quả này gọi là được ăn cả ngã về không, nếu may mắn ra còn có thể cùng Công Tôn Vô Tình làm cái cân sức ngang tài.”

Trương mập mạp cười xấu xa nói, thế cực thịnh tất nhiên phải suy tàn.

“Thời đại của Lôi Quang đường chúng ta tiến đến rồi!” Vương Mãnh trên mặt lộ ra nụ cười tà.

Nghe nói Vương Mãnh nói ra những lời này, Trương Tiểu Giang lập tức nhảy dựng lên, “Mãnh ca, rốt cục đợi được tới lúc ngươi những lời này rồi!”

“Được rồi, chuyện này có gì kỳ quái sao?” Vương Mãnh kinh ngạc nhìn qua Trương Tiểu Giang đang mừng rỡ như điên.

Trương Tiểu Giang gãi gãi đầu,”Không đúng vậy a, Mãnh ca, cũng không biết theo cái gì bắt đầu, ta cùng Tịnh Tịnh vẫn có một loại ảo giác, ngươi giống như không bao lâu nữa sẽ phải ly khai chúng ta, hôm nay nghe ngươi vừa nói như vậy, ta an tâm rồi, ta về sau còn muốn đi theo ngươi hỗn lăn lộn, tranh bá thánh đường chứ. Ngươi cũng đừng bỏ chúng ta.”

Trương Tiểu Giang càng nói càng đáng thương, lại để cho Vương Mãnh dở khóc dở cười, kẻ trong cuộc thì mê kẻ bàng quan thì tỉnh, trước kia quả thật có ý định an bài tốt cho Trương Tiểu Giang cùng Hồ Tĩnh thì rời đi chuyên tâm nâng cao nguyên lực, nhưng bây giờ không phải nữa.

“Con bà nó..., lão tử được kêu là nằm gai nếm mật, nhắc nhở ngươi chớ có biếng nhác, đâu chỉ tranh bá thánh đường, chúng ta muốn tranh bá cả tiểu thiên thế giới!”

Ngay cả tiểu thiên thế giới đều không thể chinh phục được, nói chuyện gì tới Ma Thần Giáo, Vọng Thiên, hơn nữa, Vọng Thiên sốt ruột, hắn nhưng không nóng nảy, lão tử nhân sinh cuộc sống mới vừa mới bắt đầu!

Nhìn xem khuôn mặt đỏ hồng của Dương Dĩnh, Vương Mãnh trong lòng sinh ra cảm giác rất đặc sắc, Dương Dĩnh cảm nhận được Vương Mãnh ánh mắt, tiếng nói đều có chút thay đổi..

Liễu My phát hiện khác thường, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Vương Mãnh, đem Dương Dĩnh kéo qua một bên, “Dương sư tỷ, nam nhân thật không thể quá nuông chiều, nhất là Vương Mãnh loại người bá đạo này, ngươi nếu chuyện gì cũng nghe theo hắn, hắn sau này thật sự coi trời bằng vung.”

Dương Dĩnh buồn cười, nói chuyện với nhau xuống, nàng rất nhanh liền phát hiện ra Liễu My chính là nữ nhân cái thiện ác rõ ràng, có cái gì thì nói cái đó, nếu như cảm thấy ngươi hợp, cái gì cũng có thể nói, không hợp, ngay diễn trò đều lười muốn làm.

“Phải không, ta xem ngươi đối với Trương sư đệ cũng rất quen thuộc nha.” Dương Dĩnh nói ra.

Hai nữ một hồi cười trộm, hai người ngày càng hợp ý, những tỷ muội khác còn không có song tu bầu bạn, mà hai người tình huống lại không sai biệt lắm, chủ đề càng nhiều một ít.

Bên ngoài việc tu hành còn rất nhiều thứ để theo, Vương Mãnh tự đáy lòng cảm thấy, tối trọng yếu nhất một chính là dục vọng, đây là động lực của bất kỳ một người nào.

Vọng Thiên là mục tiêu của Mạc Sơn, đối với Vương Mãnh mà nói, đây chẳng qua là cái mục tiêu xa vời cùng uy hiếp trong tương lai mà thôi. Mà hắn hiện tại muốn chú ý là như thế nào đứng vững gót chân ở Thánh Đường này, kiến công lập nghiệp.

Những chuyện phát sinh lúc trước hết thảy giật mình như một giấc chiêm bao, nhìn xem Dương Dĩnh, Vương Mãnh trong lòng càng thêm cảm kích, nữ nhân đầu tiên của mình, bản thân mình ngoại trừ bá đạo thì vẫn là quá bá đạo, thật sự không am hiểu được tư tưởng rồi, Trương mập mạp còn biết tạo ra một chút lãng mạn.

“Sau một trận chiến với Đạo Quang Đường, chúng ta tốt hơn hết là cùng đánh, đừng để cho tiểu tử Triệu Quảng này chiếm được tiện nghi gì.”

Vương Mãnh nói ra.

“Mãnh ca, chờ ngươi nói những lời này lâu rồi, ngươi không biết, hiện tại có bao nhiêu người muốn đầu nhập vào chúng ta chứ, ta cùng Tịnh Tịnh cũng không biết là thu hay là không thu.”

“Đương nhiên muốn thu, bất quá chất lượng phải hàng đầu, đúng rồi. Trương Lương tiểu tử kia có động tĩnh gì không?”

“Ha ha, tiểu tử này ta một mực có liên lạc, rất nhiều tình báo đều là hắn đưa tới, tiểu tử này rất sùng bái ngươi, chỉ là sợ ngươi xem thường hắn, cũng không quá quan tâm dám tới gần.”

Trương Tiểu Giang nói ra.

Vương Mãnh sờ sờ mặt, “Ta còn là rất bình dị gần gũi a, có khoa trương như vậy sao?”

“Mãnh ca, là vì ngươi quá truyền kỳ rồi, so Ninh Chí Viễn năm đó còn mạnh hơn gấp trăm lần, ngươi nếu không làm đại Đại sư huynh mới nhất, mọi người mới không đáp ứng a. Nhưng đúng là thực phải cẩn thận tên Triệu Quảng này, người này có thế lực của gia tộc ủng hộ, Lý gia có khả năng khinh thường làm cái gì ở những chuyện này, nhưng Triệu gia cùng Mã gia thì khó mà nói.”

Trương Tiểu Giang nói ra.

“Choáng, ngươi bây giờ thành quân sư quạt mo rồi sao, là tiểu Tĩnh dạy ngươi a, à mà, tiểu Tĩnh đâu này?”

“Người ta sợ ảnh hưởng tới thời gian hai người ngươi cùng chị dâu ở bên nhau, nào dám tới quấy rầy, đương nhiên rồi, ta da mặt tương đối dày, không sợ.”

Trương Tiểu Giang cười nói, gần đây tiểu mập mạp vui vẻ cực kỳ, không riêng gì bởi vì Lôi Quang đường liên chiến thắng liên tiếp, càng mấu chốt là hắn cảm giác được Vương Mãnh thật sự lại đã trở lại, lại biến thành Vương Mãnh hồ đồ từ trong xương, năm đó ở đầu đường mang theo hắn cùng một chỗ đánh nhau, mà không phải cái kia bồng bềnh nhập tiên Vương Mãnh.

Không có bằng hữu, không có truy cầu, làm thần tiên thì có vui vẻ gì chứ, lúc trước bọn hắn tiến vào thánh đường lời răn chính là không cầu trường sinh bất tử, nhưng cầu oanh oanh liệt liệt.

Hiện tại vừa mới bắt đầu!

“Đều là người một nhà, tiểu Tĩnh cũng quá khách khí rồi, ta đây nhưng muốn nói nàng, đừng nhìn tiểu Dĩnh là Phi Phượng đường Đại sư tỷ, người nhưng thật ra là rất tốt.”

“Mãnh ca, đó là đối với ngươi, Dương sư tỷ thật đẹp, chúng ta vừa thấy nàng ngay lời nói đều nói không nên lời, hơn nữa đối với chị dâu càng phải cung kính.”

“Ngươi lăn đi, một ngày không chém gió thì sẽ chết à!”

Dương Dĩnh cùng Liễu My ngược lại nói chuyện rất vui vẻ, Liễu My thích lên mặt dạy đời, tật xấu lại phát tác, Vương Mãnh tuyệt đối không phải cố ý, mơ hồ nghe được chủ đề lạc thú trong khuê phòng. Dù là Vương Mãnh da mặt rất dầy, cũng không có ý tứ nghe tiếp, lại nhìn Dương Dĩnh xinh đẹp không gì sánh được, Vương Mãnh trong lòng lại bắt đầu rục rịch. Lúc tuyệt sắc giai nhân nhiều hơn một tầng diễm quang, quả thực là rất khó khăn ngăn cản.

Thấy hai nữ nhân quăng tới ánh mắt, Vương Mãnh cùng Trương mập mạp đây là anh không ra anh, em không ra em vội vàng trở nên ra vẻ đạo mạo, sẽ để cho nữ nhân trong nhà xem thường.

Trương Tiểu Giang cùng Liễu My cũng không có ở lâu, cũng biết Vương Mãnh muốn chuẩn bị ba ngày sau đại chiến, lại nói tiếp đó mới là mấu chốt nhất, đối với những người bình thường mà nói, thành tích trước mắt đã muốn vượt quá tưởng tượng rồi, nhưng là đối với Vương Mãnh, vĩnh viễn không biết dừng lại.

Vương Mãnh ngồi ở bên trên tảng đá xanh, vẫy tay gọi Dương Dĩnh. Dương Dĩnh liếc mắt nhìn Vương Mãnh một cái, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn mà đi tới.

“Đại lão gia, lại muốn làm cái gì à!”

“Đại lão gia lại có hào hứng rồi, chuẩn bị dưới ban ngày ban mặt phi lễ nàng, tiểu tiên tử nhưng có ý kiến sao?”

Vương Mãnh trêu chọc nói.

Dương Dĩnh sững sờ, mọi nơi nhìn quanh,”Không cần phải a, đến trong phòng... đều theo... chàng.”

Từ khi thể xác và tinh thần rơi vào tay giặc, Dương Dĩnh đã bắt đầu dùng Vương Mãnh vi tôn, đây cũng là bắt nguồn từ gia thế của Dương Dĩnh.

Vương Mãnh một kéo Dương Dĩnh qua, có chút không đành lòng nói, “Trêu chọc nàng một chút, đúng là tiểu Dĩnh nhà ta là tốt nhất, còn lại ba ngày ta quả thực cần một chút đồ vật gì đó, chuẩn bị cùng Ninh Chí Viễn một trận chiến!”

Dương Dĩnh gần đây số lần đỏ mặt so dĩ vãng hai mươi năm trước đều nhiều hơn, cũng khó cho Dương Dĩnh, nàng cũng là xuất thân tiểu thiên thế giới danh môn thế gia, theo thế gian hỗn lăn lộn qua đầu đường phố chợ Vương Mãnh hoàn toàn là hai chủng phong cách khác nhau.

“Vương Mãnh, sau khi chấm dứt đại hội, có thể hay theo ta về nhà một chuyến không?” Dương Dĩnh cẩn thận từng li từng tí mà hỏi thăm.

“Ah, được chứ, đương nhiên muốn, về sau nàng là người của ta rồi, như thế nào cũng phải đi về nhạc phụ nhạc mẫu nói một tiếng chứ!” Vương Mãnh khí phách nói.