Thánh Đường

Chương 208: Khoảnh khắc lạnh run




Một tiễn bắn ra, Trương Tiểu Giang liền sử dụng thổ độn thuật, nhưng cho dù thổ độn thuật thế nào đi nữa thì cũng không thể tránh thoát hoàn toàn khỏi kiếm khí xuyên thấu. Trương Tiểu Giang thân thể bị oanh bay ra ngoài.

Hàn Lập đối mặt với một tiễn này đương nhiên phải né tránh, nhưng đối phương rõ ràng là bắn trật tiễn này.

Trương Tiểu Giang một tiễn này không đủ chính xác, bắn ở dưới chân Hàn Lập. Hàn Lập vừa nhẹ nhàng thở ra, nhưng trong nháy mắt cảnh giác truyền tới báo động.

Rầm.

Mặt đất bốc hơi, hào quang màu vàng đất trong nháy mắt bao phủ lấy Hàn Lập, lực lượng mạnh mẽ trói buộc làm cho ht hít thở không thông, cứng rắn kéo Hàn Lập vào trong lòng đất.

Lại là chôn sống sao??

Đây là tiễn pháp gì?

Trương Tiểu Giang nằm trên mặt đất, nhìn ht, ngũ hành chi thổ là chôn người không chút thương lượng.

Hàn Lập vừa mới sử dụng kiếm chiêu bạo kích, thì bị kéo vào trong lòng đất ngay lập tức.

Tiên Nguyên Đường lập tức im lặng, không thể nào??

Trương Tiểu Giang giống như con ếch lớn quỳ rạp trên mặt đất, trên người đã không còn cảm giác, nhưng trên mặt vẫn nụ cười tủm tỉm. Cho các ngươi hết xem thường ta, lão tử đủ rồi.

Đời này người mà hắn chân chính tôn trọng chỉ có mình Vương Mãnh. Vương Mãnh sẽ không yêu cầu hắn quá nhiều, nhưng Trương Tiểu Giang quyết không cho phép xảy ra việc tại hắn vô năng mà làm chậm trễ tiến bước của Vương Mãnh. Hắn không được, ai cũng không được!

Trên phương diện này, Trương Tiểu Giang còn độc hơn bất kỳ kẻ nào.

Mọi người nhìn nơi Hàn Lập biến mất, hắn còn có thể đi ra được sao?

Trương Tiểu Giang lại vô cùng thê thảm, nửa chết rồi, hắn còn có thể đứng lên được sao?

Đứng không dậy được thì chỉ tính là hòa thôi.

“Trương Tiểu Giang đứng lên!”

“Trương Tiểu Giang đứng lên đi!”

Không biết ai hô trước một câu này, lập tức toàn trường đều hô lên.

Trương Tiểu Giang có thể nghe được, nhưng thân thể hắn không thể nghe mình sai khiến, phải đứng lên, nhất định phải đứng lên.

Đứng lên và chiến thắng.

Bình thường để đứng lên dễ dàng tới mức nào, nhưng giờ khắc này, dường như mỗi ngón tay ngón chân đều nặng cả ngàn cân vậy.

Trương Tiểu Giang thật sự rất cố gắng, thật sự cố gắng, nhưng đúng là hắn không còn chút lực nào.

Lúc này một thanh âm mơ hồ truyền tới bên tai Trương Tiểu Giang: “Trương mập mạp, đứng lên được, tối nay ta song tu với ngươi!”

Trương Tiểu Giang rùng mình một cái, song tu??

Tầm mắt mơ hồ bỗng trở nên rõ ràng, liếc mắt một cái nhìn thấy Liễu Mi đứng cách đó không xa.

Song tu? Mẹ nó, lão tử không thể chết được!

Bỗng nhiên Trương Tiểu Giang khí lực khôi phục lại một chút, rốt cuộc cũng đứng lên được.

Một tiếng hò hét quanh quẩn trong lòng hắn, cho dù chết cũng phải song tu một lần!

Lư Vận đương nhiên biết chuyện gì xảy ra, loại chuyện cửu tử nhất sinh này hắn đã xông qua được. Nếu vừa rồi hắn không có tự mình đứng lên, mạng của hắn sẽ không còn, nhưng…

Trương Tiểu Giang chẳng những có thể đứng lên được mà còn có thể từng bước đi tới bên người Liễu Mi.

Trong Tiên Nguyên Đường vang lên những tiếng hoan hô, đương nhiên những tiếng này không phải của đệ tử Tiên Nguyên Đường. Nhưng đối với đệ tử Lôi Quang Đường mà nói, nơi nào cũng như sân nhà.

Trận đầu tiên, Lôi Quang Đường thắng.

Trương Tiểu Giang còn chưa đi tới bên cạnh Liễu Mi thì đã ngã vật xuống đất, chẳng qua hắn còn nằm trên mặt đất, miệng vẫn lẩm bẩm.

Đám người Vương Mãnh đang sốt ruột thì thấy một thân ảnh nhảy lên, nhìn thấy người này, mọi người mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, vội vàng vây quanh đi lên.

Quản cái con mẹ gì mà Thánh Ma, quản cái chó gì mà thuận thiên hay nghịch thiên. Hắn chỉ muốn cùng các huynh đệ mình oanh oanh liệt liệt, mới không phụ kiếp này.

Vương Mãnh biến hóa không người có thể phát hiện ra, nếu như thực sự có người phát hiện ra có điểm khác thường, thì đó phải là Mã Điềm Nhi. Nhưng đó là tác dụng bởi tâm lý trong lòng nàng, nàng cảm thấy trên người Vương Mãnh phát ra một loại ánh sáng.

Loại nhạy bén này chỉ có thể nói là thiên phú của Mã Điềm Nhi.

Thế giới người tu hành, có nhiều người thiên phú dị bẩm, chỉ tiếc thiên lý mã có mà Bá Nhạc thì không, đại đa số đều tiêu tan đi.

Đại đạo vô thường, thiên đạo ai có thể ước đoán được.

Vương Mãnh cảm nhận được ánh mắt của Mã Điềm Nhi, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp.

Mã Điềm Nhi lần đầu cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình như vậy của Vương Mãnh, trong lòng loạn nhảy…

Trong lúc Vương Mãnh đang trăm chuyển ngàn suy, bên phía Tiên Nguyên Đường đã phái ra người thứ hai Bàng Đông!

Lực tu Bàng Đông chiến với Lôi Quang Đường Tác Minh.

Ngay từ đầu trận chiến đã trở nên gay cấn, Lôi Quang Đường liều mạng là chính, nếu Tiên Nguyên Đường chiến đấu vì bọn họ là ba đường trên. Thì Lôi Quang Đường chiến đấu là vì bọn họ nằm gai nếm mật, còn có thực lực vượt xa Lôi Quang Đường thì sao chứ, lấy mạng có thể đổi mà.

Trương Tiểu Giang lấy mệnh ra mà đấu quả thực làm cho Tiên Nguyên Đường chấn động.

“Vương Mãnh cho bọn họ ăn cái mê hồn đan gì vậy…”

“Các ngươi biết cái gì, đây gọi là ý chí chiến đấu, cái này gọi là đoàn kết, nếu không dựa vào cái gì mà Lôi Quang Đường mạnh như vậy?”

Mọi người im lặng, bởi vì từ đoàn kết này hiện ra tại thế giới tiểu thiên quả thực không nhiều.

Những người này tới đây rồi, chẳng những làm được, mà dường như chẳng ai bởi vậy mà bị đào thải, ngược lại càng mạnh.

Chỉ có điều cẩn thận ngẫm lại, nếu không phải xuất phát từ nội tâm mà nói, kết quả chiến đấu sẽ thảm hơn. Chỉ có thể đưa mình vào chỗ chết sau đó rồi sinh, mới sáng tạo được kỳ tích.

Làm được lần đầu, sẽ có lần thứ hai.

Tác Minh và Bàng Đông chiến đấu không thể nghi ngờ còn thảm thiết hơn xa Trương Tiểu Giang, mà Tác Minh cũng cứng cỏi là không thể nghi ngờ.

Bàng Đông bày ra lực lượng mạnh mẽ, tuyệt đối là tiêu chuẩn ba đường trên. Mấu chốt nhất chính là, hắn nương theo sóng triều nguyên lực, có thể phát huy từ nguyên lực 19 tầng tới 20 tầng. Cho dù là cảnh giới không đủ, nhưng nguyên lực cường độ lại đủ rồi.

Thực lực cứng rắn, Tác Minh xuất ra Bạo Lực Cương Thể cũng không phải là đối thủ của Bàng Đông, rất hiển nhiên ý chí của Bàng Đông cũng rất hùng mạnh. Bọn họ là Tiên Nguyên Đường, tuyệt đối không nhụt chí.

Chiến đấu tương đối lâu, Bàng Đông xuất toàn lực, tấn công không ngừng không nghỉ như cuồng phong mưa rào và Tác Minh. Tác Minh dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ, nhưng một người sắp sụp đổ như vậy, lại cứng rắn kiên trì tới nửa ngày, đây là một trận chiến lâu nhất.

Bàng Đông cảm thấy trọng kiếm trong tay càng ngày càng nặng, hắn chưa từng thấy qua đối thủ nào ngoan cố như vậy. Sớm đã có thể nhận thua, rõ ràng không còn khí lực, nhưng làm sao mà vẫn có thể chống đỡ được?

Hai người đều đã sử dụng đại chiêu rồi, Bàng Đông cũng mất khí lực tương đối với Tác Minh. Chỉ có điều hắn dựa vào sóng triều nguyên lực trên tiên nguyên đỉnh, khôi phục lại nhanh hơn.

Bình thường khôi phục này là cực kỳ bé nhỏ, nhưng trong tình trạng song phương kiệt lực lại có vẻ rất mấu chốt. Khôi phục từng chút một như vậy, cuối cùng Bàng Đông đại kiếm đã oanh ngã được Tác Minh.

Cứng rắn liều mạng chiến đấu suốt một canh giờ.