Tác Minh trầm giọng nói, thân thể hắn đang nhô lên, khiến ngọn lửa không thể đốt tới Cao Đan Đan. Lúc này bất kể là cuồng đánh, hay là ôm lấy đối phương, Cao Đan Đan đều xong rồi.
Cũng không biết thanh âm hùng hậu kia dọa Cao Đan Đan thế nào. Nhưng Cao Đan Đan ngơ ngác nhìn Tác Minh một cái, trên mặt lộ ra một tia ửng đỏ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại nói: “Ta nhận thua!”
Tác Minh lúc này mới đứng lên, không vội vàng dập lửa quanh người.
Cao Đan Đan đứng lên, tâm tình phức tạp, nói: “Ngươi không đau sao?”
Tác Minh lộ ra nụ cười thản nhiên: “Ta luyện chính là Thánh Quang Phụ Kinh lưu, không có đau.”
Nói xong mới hướng về phía Lôi Quang Đường mà đi, lưu lại Cao Đan Đan ngơ ngác đứng một mình ở đó.
Trận đầu Lôi Quang Đường thắng.
Lần này tiếng hoan hô vẫn là rất có kiềm chế, đệ tử Lôi Quang Đường cũng không phải khua chiêng múa trống như ở nơi khác. Ngay cả Tác Minh không hiểu được ân tình cũng không có hạ độc thủ quá mức là có thể thấy được, khí tràng của Phi Phượng Đường là tương đối mạnh.
Kinh Diễm Vân không thể tin được đây là trình độ của Lôi Quang Đường sao. Bình tĩnh, quyết đoán, cứng cỏi, gần như không có sơ hở, đây vẫn là Lôi Quang Đường trong ấn tượng của nàng sao?
So sánh lại, nàng dạy bảo Cao Đan Đan, thực sự giống như có điểm hoa trong nhà kính. Kỳ thực đứa nhỏ Cao Đan Đan này cũng không tồi, nhưng chỉ sợ không so được với người khác, xem ra nàng cần phải điều chỉnh lại phương pháp dạy bảo một chút.
Kinh Diễm Vân cũng hết sức yêu thương đệ tử của mình, chỉ yếu tăng mạnh cho các nàng ở lĩnh ngộ kiếm pháp, đồng thời cũng phát huy ra thiên phú bản thân, quả thực kém một chút về phương diện lịch lãm.
“Đan Đan, không có việc gì chứ, không bị thương chứ?”
Thư Nhu và chúng tỷ muội vội vàng kéo Cao Đan Đan từ trên xuống dưới kiểm tra.
“Người này không ngờ cũng không biết thương hoa tiếc ngọc là gì?”
Cao Đan Đan lắc đầu nói: “Ta thua chính là kỹ không bằng người, ngươi…”
Mọi người lập tức ngửi ra được chút hương vị không thích hợp, Cao Đan Đan sắc mặt tái nhợt không ngờ có chút ửng đỏ.
Mấy tỷ muội ngơ ngác nhìn nhau, không thể nào?? Cũng được sao?
Cao Đan Đan tim nhảy loạn, nàng chưa từng thấy qua nam nhân nào có thân thể cường tráng như vậy. Bình thường đụng tới đám sư huynh sư đệ các phân đường khác đều là một đám giả vờ giả vịt, hoặc là cố ý lấy lòng, hoặc là giả vờ lãnh đạm. Mà người này nhìn như hung mãnh, nhưng thực ra rất dịu dàng, về phần thương hoa tiếc ngọc, chiến đấu phải dùng toàn lực, cần thương hại cái gì chứ.
Người mà, ai cũng đều như vậy, chỉ cần cảm thấy thích, thì cái gì cũng tốt.
“Rất xin lỗi đại tỷ, ta thua rồi.”
“Không bị thương là tốt rồi, nghỉ ngơi đi.” Dương Dĩnh khẽ mỉm cười, cũng không chút khó chịu.
Cao Đan Đan gật gật đầu, theo bản năng nhìn về phía Lôi Quang Đường. Tác Minh thắng một hồi trầm mặc đứng một bên, cũng không có phản ứng gì đặc biệt, cũng không nhìn về phía bên này. Cao Đan Đan không kìm nổi mà có hơi chút mất mát.
“Tiểu tử Tác Minh này thực độc nha, cho dù là ta cũng không thể hạ được độc thủ!”
“Đúng vậy, đây là cơ hội tán gái tốt cỡ nào chứ, rõ ràng lại lãng phí như vậy, đúng là ngu muốn chết!”
“Ha ha, ngươi thôi đi, đây là vì vinh quang mà chiến, nếu giống ngươi suốt ngày lo tán gái, Phi Phượng Đường không phải là vô địch rồi sao.”
“Hì hì, thì làm sao, chết dưới đóa hoa mẫu đơn, làm quỷ phong lưu cũng được nha.”
Mọi người trêu đùa nhau, rõ ràng trận đường chiến này sát khí cũng giảm đi nhiều lắm, ngay cả người quan sát tâm tình cũng nhẹ đi nhiều.
“Phương Hoa, trận thứ hai, ngươi tới.”
“Vâng, đại sư tỷ!”
Vạn Phương Hoa đi tới. Vạn Phương Hoa là Đan Tu, Vương Mãnh nhìn thoáng qua Liễu Mi, nói: “Liễu sư tỷ, trận này giao cho ngươi.”
Liễu Mi ngẩn người, khó có thể tin vào tai mình nói: “Ta?”
Vương Mãnh cười cười nói: “Đúng vậy mà.”
Liễu Mi rất kích động, càng khẩn trương, làm cho ngực nàng phập phồng, rất là đồ sộ nha.
Liễu Mi thật là rất khẩn trương, nàng không nghĩ tới chính mình lại có cơ hội lên sân đấu như vậy. Đối thủ lại chính là Vạn Phương Hoa của Phi Phượng Đường.
Vạn Phương Hoa cũng là được phân công quản lý Phi Phượng Các, Liễu Mi là quản lý Lôi Quang Các, chênh lệch là rất rõ ràng. Nhưng có một ngày có thể đứng được trên sân đấu ở trình độ này đây là điều mà Liễu Mi không dám nghĩ tới, nàng tới hôm nay chính là góp cho đủ số.
“Thân yêu, cố lên!”
Trương Tiểu Giang ở phía dưới quơ nắm tay mập mạp của mình lên, làm cho Liễu Mi hơi bình tĩnh lại chút.
Vạn Phương Hoa rõ ràng cảm thấy đối thủ đang khẩn trương, khẽ mỉm cười nói: “Liễu sư tỷ, mời!”
Liễu Mi hơi chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), so với tuổi, Liễu Mi lớn hơn Vạn Phương Hoa một chút, nhưng ở Thánh Đường này, hiển nhiên không phải nhìn tuổi mà luận, đây là đối phương tôn trọng mình.
“Vạn sư tỷ mời!”
Đan tu và thuật tu đối quyết, kỳ thực là so đấu pháp thuật. Chẳng qua cho dù là Liễu Mi đã tiếp nhận đặc huấn rồi nhưng nàng căn bản không có kinh nghiệm chiến đấu gì cả. Thẳng thắn mà nói, nàng vẫn là tiêu chuẩn của Lôi Quang Đường lúc trước, bình bình như vậy thôi, không chịu nổi một kích.
Chỉ có điều Vạn Phương Hoa rất nể tình, không ngờ phối hợp cho Liễu Mi oanh ra một đống phù lục, làm cho Liễu Mi giảm xóc một chút, thậm chí để cho Liễu Mi biểu diễn một chút Bách Phù Hồ Điệp Lưu, đương nhiên rất nhanh phá giải hết.
Vạn Phương Hoa lấy một trận thắng thoải mái, nếu nói là đường chiến còn không nói là luận bàn thì hơn. Thực lực cách xa không nói, tương đối có ý nghĩa dạy bảo trong đó.
Thất bại là bên trong dự kiến, nhưng đây là một lần nhân sinh trọng đại của Liễu Mi. Lần đầu tiên nàng chiến đấu trong trường hợp như vậy, vẫn là đối mặt với đối thủ hùng mạnh. Nàng biết đối phương là thả cho nàng thể hiện, trong lòng rất cảm kích, đồng thời cũng đau lòng nhìn Trương mập mạp. Bọn họ mỗi lần chiến là chiến thắng một đối thủ hùng mạnh, làm những người xem hầu như không thể hiểu hết được, phải tự mình trải qua mới có thể biết được, những trận chiến đấy, có bao nhiêu khó khăn.
Lúc mới đi lên quả thực có cảm giác hít thở không tông, Vạn Phương Hoa nếu vừa lên đã công kích ngay, Liễu Mi chỉ có thể có kết quả là xấu mặt mà thôi. Nhưng hiện tại coi như là thua cũng không quá mất mặt rồi.
Liễu Mi thầm quyết định, sau khi đại hội kết thúc phải quyết tâm khổ luyện, không thể tiếp tục như vậy mà lăn lộn xuống dưới được.
Như vậy Lôi Quang Đường và Phi Phượng Đường biến thành một đều rồi.
Vạn Phương Hoa trở lại đội ngũ chỉ cười cười nhìn Dương Dĩnh, nói thật ra cũng không đáng chúc mừng cái gì, đối phương thực lực quá yếu.
Trận thứ ba, Du Vũ Tình của Phi Phượng Đường đấu với Chu Khiêm của Lôi Quang Đường. Chiến đấu là phấn khích dị thường, Chu Khiêm vốn có tiêu chuẩn cao nhất của Lôi Quang Đường, mà thiên phú và thực lực của hắn so với tưởng tượng của hắn còn mạnh hơn nhiều. Một khi tỉnh ngộ, nhất là sau một lần đập nồi dìm thuyền, tự tin cùng thực lực được bày ra, ngày càng khí phách hơn. Du Vũ Tình cũng không kém, nhưng Chu Khiêm càng liều mạng, càng dám đấu hơn. Sau khi hai người chiến đấu một phen, vẫn là Chu Khiêm thắng hiểm một trận.
Hiện tại Chu Khiêm ngày càng có phong phạm của một cường giả thuật tu, một tay bạo liệt hỏa phù dùng tới lô hỏa thuần thanh, Lôi Quang Đường lấy được một trận thắng quý giá.
Hai một, Lôi Quang Đường đã đưa Phi Phượng Đường vào tuyệt cảnh.
Đây đại khái cũng là nguyên nhân mà Phi Phượng Đường vẫn không thể tiến tới được một bước nữa. Nữ đệ tử của Phi Phượng Đường có tốt chất rất cao, thực lực cũng không yếu, nhưng các nàng không thể liều mạng, liều lĩnh như các nam tu được. Giống như đám người Chu Khiêm, thật muốn bức tới nóng nảy lên, bất kể chuyện gì cũng có thể làm được.
Phải thông suốt thì mới bay cao được, nhưng đệ tử Phi Phượng Đường lại không thể thông suốt được. Đây cũng không trách các nàng, là phân đường duy nhất tập trung các nữ tu tinh anh, tập trung hàng nghìn hàng vạn sủng ái, trong lòng các nàng cao vời vợi, nhưng trong xương lại không có yêu cầu cao như vậy. Mà Lôi Quang Đường lại khác bọn họ đi tới nơi này, hoàn toàn là liều mạng mà đạt được, bọn họ đã thông suốt rồi, đã có thể dám đem cả hoàng đế kéo xuống ngựa.
Ánh mắt mọi người tập trung trên người Phi Phượng Đường, lúc này Dương Dĩnh còn ngồi được sao?