“Ồ sư huynh biết hắn sao?”
“Xem như là có giao tình, ta còn chịu ân huệ của hắn. Trong thời gian này nghe đồn đãi về hắn cũng không ít. Nhưng nói tóm lại, hắn là thuộc loại hình kỹ thuật, lý giải và khống chế pháp thuật là vượt quá thường nhân. Đáng tiếc, lực tu chúng ta khắc chế nhất là loại hình này, lấy nguyên lực 15 tầng của hắn, cũng không tạo thành uy hiếp với chúng ta. Chỉ cần chúng ta không phạm sai lầm là tốt rồi.”
Quách Vinh Kim cười nói.
Đường Uy chụp mạnh một cái lên trên bàn, phát ra thanh âm vang dội: “Sư huynh nói rất đúng, chính là những lời này, không ai được phép phạm sai lầm. Ta muốn quét ngang Lôi Quang Đường, cho dù là một trận thắng cũng không thể lấy được của chúng ta!”
Đường Uy ánh mắt lạnh lùng đảo qua mọi người, lúc này cái bàn rầm một tiếng sụp xuống.
Cương Luyện và Hoàng Phong lập tức thu hồi lại vẻ mặt vô thưởng vô phạt của mình, sắc mặt trở nên nghiêm trọng. Mấy năm nay bọn hắn ra ngoài lịch lãm, hơn nữa với cá tính mạnh mẽ, Cương Luyện và Hoàng Phong đã không quá chịu phục Đường Uy rồi. Đại sư huynh Hoành Sơn Đường, ai mạnh nhất là được. Quách Vinh Kim không muốn làm, không có nghĩ là những người khác cũng không muốn.
Cái bàn sụp xuống, bất luận một thể tu nào cũng có thể làm được. Mà cái bàn này không phải sụp đổ mà là toàn bộ hóa thành bột mịn.
Nhìn vẻ mặt đám người Cương Luyện, Thân Đồ chỉ có một từ rất sảng khoái: “Đại sư huynh, xin yên tâm đi, kết cục của Lôi Quang Đường là truyền thuyết của Hoành Sơn Đường chúng ta!”
Đường Uy khóe miệng nổi lên một tia sát khí, theo một góc độ nào đó mà nói, hắn hẳn phải cảm tạ Lôi Quang Đường, cảm tạ Vương Mãnh. Bọn họ sẽ làm nền cho một truyền thuyết mới mang tên Đường Uy.
Truyền thuyết luôn luôn bắt đầu từ việc bóp chết một kỳ tích.
Trên đường tới Hoành Sơn Đường, đám người tu hành nối liền không dứt.
“Đây không phải Hàn sư huynh sao, đã lâu không gặp nha.”
“Ha ha, Tào sư đệ, ngươi cũng đi a.”
“Nhiều năm như vậy cũng không gặp phải chuyện gì thú vụ. Lôi Quang Đường huy hoàng đã là chuyện của hơn mười năm trước rồi, đã lâu tới mức muốn quên đi. Ha ha, như thế nào cũng phải đi vô giúp vui chứ.”
“Lôi Quang Đường không ngờ tạo thành một điều lệ ghi chép lại trong lịch sử Thánh Đường. Chuyện này nếu ở một tháng trước có đánh chết ta cũng không tin.”
“Đúng vậy, ai có thể nghĩ ra được, lúc trước có thực lực cũng có vận may đi. Nhưng khảo nghiệm chân chính bây giờ mới bắt đầu. Nếu có thể chiến thắng Hoành Sơn Đường, bọn họ mới được xem là chân chính sáng tạo ra kỳ tích.”
Năm đó Ninh Chí Viễn sáng tạo ra kỳ tích, có thể còn khó khăn hơn cả bây giờ. Người ta khiêu chiến chính là ba đường trên cùng, mà Lôi Quang Đường chỉ là ba đường phía dưới cùng. Những phân đường phía dưới nếu may mắn thu được đệ tử có thiên phú dị bẩm thật dễ dàng tạo ra được thành tích.
Sáng sớm, trước khi đường chiến một ngày Trương Lương cũng đã tới Hoành Sơn Đường. Hoành Sơn Đường trước khi đường chiến đã phong đường, tuy nhiên tình huống của Trương Lương khá đặc thù, cho nên hắn vô được.
Trương Lương được xưng là kể lại tỉ mỉ tin tức tình báo nhất. Bao gồm cả Quách Vinh Kim nhìn thấy Cương Luyện và Hoàng Phong vẫn là chấn động.
Hai thể tu thiên tài này đã rời xa tầm mắt chúng nhân đã lâu, Hoành Sơn Đường chuyên chú cho thể tu và lực tu. Bởi vì chuyên chú ngược lại bị bọn họ tìm ra được con đường thành công, sinh ra không ít thể tu thiên tài.
Ngoại trừ Quách Vinh Kim đã sớm thành danh, bởi vì không coi trọng danh khí, cho nên người kiệt xuất nhất thế hệ trẻ tuổi mới tới tay Đường Uy. Nhưng cũng không chỉ có Đường Uy, Cương Luyện và Hoàng Phong lúc trước cũng được xưng là thiên tài với Đường Uy. Đường Uy sau khi trở thành đại sư huynh, Cương Luyện và Hoàng Phong đi ra ngoài lịch lãm, chỉ thi thoảng mới trở về. Đám đệ tử nghe tin đồn cũng không ít, có người còn nói là bị xa lánh nữa.
Nhưng hôm nay đều đã trở lại, xem ra lời đồn là không thể tin được. Chỉ là bọn họ ra bên ngoài nhiều năm như vậy, thực lực như thế nào đây?
Không người nào biết.
Đường Uy cũng không kiêng dè hắn, cũng không lo lắng hắn tiết lộ cái gì, dù sao đại hội sắp bắt đầu rồi, tùy ý để Trương Lương quan sát.
Cho dù là Đường Chiến, cũng không ảnh hưởng chút nào tới mọi người. Chính xác mà nói, ngoại trừ Thân Đồ có vẻ hơi cẩn thận ra, những người khác trên mặt căn bản nhìn không ra áp lực. Nếu nói có cái gì, thì phải là mong đợi.
Đường Uy khoanh chân ngồi, bên cạnh hắn dựng thẳng Trảm Mã Đao, một thanh siêu cấp Trảm Mã Đao dài chừng hai trượng.
Trương Lương quan sát rất cẩn thận, Cương Luyện đang cầm hai thạch đôn làm nóng người, cơ thể rất dọa người, nhưng mà thể tu mạnh yếu cũng không phải xem xét qua hỉnh thể.
Quách Vinh Kim thì đang quơ quơ cái cuốc như là vũ khí, chỉ là hoạt động đơn giản.
Về phần Hoàng Phong thì càng chậm rãi hoạt động thân thể, giống như là đang múa vậy, chẳng giống thể tu chút nào.
Trương Lương đương nhiên không chịu tin, mở to hai mắt nhìn, nhưng chẳng nhìn ra được huyền ảo gì bên trong. Chẳng lẽ mấy người này ra ngoài lịch lãm ngược lại tụt lùi đi?
Thật lâu sau Đường Uy mở to hai mắt, đã tới giờ.
Đường Uy đứng lên nói: “Chúng ta đi tiếp khách quý một chút đi!”
Cương Luyện cầm thạch đôn trong tay nhẹ nhàng thả xuống đất, mặt đất khẽ rung lên, sau đó nổ tung ra. Trương Lương nhìn xem nên rất rõ ràng, thứ này của Cương Luyện nặng bao nhiêu cân à?
Mà nặng như vậy nhưng Cương Luyện thản nhiên chơi đùa.
Nhìn bóng dáng của mọi người, Trương Lương không cảm lòng thử nhấc lên, tuy rằng là thuật tu, nhưng tốt xấu gì cũng là người tu hành. Kết quả Trương Lương không thể nào làm nó di chuyển được.
Lúc này Trương Lương mới biết, đây căn bản không phải là thạch đôn mà là trầm tinh thiết nặng vô cùng.
Trời ạ không ngờ đem trầm tinh thiết làm như vậy.
Theo bản năng Trương Lương chuyên nhiệp nhìn qua phía của Hoàng Phong. Mặt đất hơi không thích hợp, tiến sát lại gần quan sát, mặt đất chằng chịt vô số các lỗ nhỏ, làm cho người ta nhìn xem mà sởn cả tóc gáy. Trương Lương luôn nhìn chằm chằm vào Hoàng Phong, vậy hắn ra tay khi nào?
Trương Lương rùng mình một cái, Lôi Quang Đường nguy hiểm.
Hoành Sơn Đường coi như là phân đường náo nhiệt nhất, đệ tử rất đông, cũng rất đoàn kết, ức hiếp một người Hoành Sơn Đường tức là dây dưa với cả Hoành Sơn Đường. Bọn họ cũng dựa vào điểm này mà làm cho Hoành Sơn Đường trứ danh như bây giờ.
Đường chiến trên đại hội, Hoành Sơn Đường tuyệt không cho phép bất cứ kẻ nào giương oai trên đất của bọn họ. Khí thế phải áp đảo hoàn toàn đối thủ.
Mở cửa đón khách.
Đám người đông nghìn nghịt kéo vào Hoành Sơn Đường làm cho đệ tử trông cửa phải giật mình kinh hãi. Bọn họ muốn cấp cho đối phương uy thế phủ đầu, làm cho bọn họ biết được, so nhân số, ai cũng không thể so sánh được với Hoành Sơn Đường.
Nhưng…
Đủ loại kiểu dáng trang phục, Lôi Quang Đường dốc toàn lực xuất động cũng không phải nói. Vấn đề là, con mẹ nó Ngự Thú Đường, bách Thảo Đường, Hỏa Vân Đường có cái rắm gì mà cũng tới đây góp vui chứ.
Người bên ngoài vừa thấy cửa mở liền nhìn thấy đám đệ tử Hoành Sơn Đường đang xếp hàng triểu lãm dáng người bên trong.
Đông.
Tiếng trống trận đập vang, rung trời động địa.
Hoành Sơn vô địch!
Ông~~
Thanh âm quanh quẩn ở khe núi, quả nhiên có một loại giác ngộ.
Thể Tu giọng nói vốn lớn, liều mạng rống lên như vậy quả thực yêu nghiệt muốn đòi mạng già mà/
Đám người bên ngay bỗng bị chấn động nghiêng trời lở đất, lập tức thanh âm chửi bậy vang lên không dứt.
“Con mẹ nó, kêu rống cái con khỉ gì, giọng lớn thì rất giỏi sao?”
“Đúng vậy, đánh đổ cái cửa, nhảy vào, nhảy vào!”
“Một đám đầu óc ngu si tứ chi phát triển.”
Các đệ tử dũng mãnh lao vào, Hoành Sơn Đường từ trước tới nay chưa từng có thấy quá nhiều nhiều như vậy. Đại hội khóa trước tuy cũng là tiêu điểm, nhưng cho tới giờ cũng chưa bao giờ thấy người ta chú ý tới như vậy. Bình thường chỉ có phân đường có quan hệ hợp tác hay bạn bè mới có thể chú ý. Hơn nữa đều là đệ tử tin anh, đệ tử các phân đường khác tới xem náo nhiệt mà thôi, dù sao số lượng tham dự cũng có hạn.
Nhưng quy mô này…