“Triệu sư huynh, thực sự là đáng tiếc nha, cung phù trận cũng được coi là sự kiện lớn, nhưng mà vừa mới xuất hiện đã bị người ta tiêu diệt, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Mã Hòa Tử vẻ mặt tiếc hận nói, thấy thế nào cũng giống như đang châm ngòi thổi gió.
Triệu Thiên Long sắc mặt không thay đổi nói: “Mã sư đệ, kỹ không bằng người, không còn lời nào để nói. Những đứa nhỏ này chuyên chú nghiên cứu kỹ xảo mới, thế cho nên ảnh hưởng tới tu hành. Một loại đổi mới muốn phát huy ra lực lượng chân chính còn cần phải mất vài năm nữa.”
Hiển nhiên Triệu Thiên Long cũng không quá phục, bất luận là một hệ thống chiến đấu nào mới ra cũng cần phải có một thời kỳ ban đầu. Trong quá trình này là yếu ớt nhất, cho nên mới bị lq vượt qua.
“Cung phù trận không thể nghi ngờ là cống hiến lớn, ta sẽ mang tới Đại nguyên giới, sẽ có nâng cao rất lớn. Triệu sư đệ, đây tuyệt đối là một kiện công đức lớn, hv nhất định phải được ngợi khen.”
Khổ Thiện tổ sư nói, hắn xem thắng bại kỳ thực không quan trọng, mà cung phù trận sẽ mang tới trợ giúp rất lớn ở Đại Nguyên Giới, ý nghĩ phi phàm.
“Khổ Thiện sư huynh khách khí rồi, các đệ tử cũng là tận tâm hết sức.”
“Nên thưởng phải thưởng, nếu không thể thưởng phạt phân minh, Thánh Đường sẽ không còn là Thánh Đường.” Khổ Thiện trải qua trăm lần chiến đấu ở đại nguyên giới, hiển nhiên càng coi trọng hiệu quả thực tế hơn.
Đám người Lý Tu Văn cũng gật gật đầu, cung phù trận khiến các tổ sư đều vui vẻ. Cung phù trận thiết kế tràn ngập suy nghĩ kỳ diệu, đặt phù trận lên trên cung tiễn, quả thực là rất tuyệt, huyền diệu ở chỗ quả nhiên phải là diệu thủ, Diêu Viễn khẳng định là được trọng thưởng.
Thánh Đường cùng các môn phái khác bất đồng ở chỗ, mỗi người ở đây đều phải tự mình tu hành, đào móc tiềm lực thiên phú của mỗi một đệ tử. Có đôi khi trong lúc vô ý bọn họ sẽ có ý tưởng gì đó, tới bên các tổ sư sẽ biến thành lực lượng thật lớn.
Thánh Đường cảm nhận được chỗ tốt trong đó, mà những môn phái tu hành khác lại không thể rộng lưới như vậy, hơn nữa cho dù học cũng là vẽ hổ không thành, lại biến thành vẽ chó.
Ngô Pháp Thiên vẫn nghẹn một hơi, kêu lên một tiếng trầm đục nói: “Lôi lão quả, ngươi có dám đánh cuộc một phen nữa không?”
Lôi Đình mỉm cười nói: “Ngô tiểu tử ngươi có phải hồ đồ hay không? Còn dám tới nữa sao? Đánh cuộc thì đánh cuộc, ta sợ ngươi cái gì chứ. Chính là Hoành Sơn Đường làm sao có thể cản bước chân của Lôi Quang Đường ta.”
Những tổ sư khác đều nhíu mày nhăn mặt, Lôi Đình quả thực thực lực không tồi, nhưng tật xấu kích động vẫn không thể sửa đổi được. Lôi Quang Đường ba trận thắng liên tiếp đã là kỳ tích rồi. Hoành SƠn Đường hiện nay là thiên hạ của thể tu, chiến đấu với thể tu là tiêu hao nhất. Hiện tại tất cả quân bài của lôi Quang Đường đều lật lên rồi, còn muốn xuất kỳ bất ý giành thắng lợi là không có khả năng.
Ngay cả Hồ Tĩnh và tc chiến một trận cũng không ai nghĩ tới tc lại cho Hồ Tĩnh nhiều thời gian chuẩn bị như vậy.
Ngoại trừ Vương Mãnh bày ra kỹ xảo không thể tưởng tượng được, những người khác đều có vấn đề rõ ràng. Lấy việc không từ thủ đoạn để giành thắng lợi của Đường Uy, làm sao có thể sơ suất.
Ngô Pháp Thiên mỉm cười nói: “Tốt lắm, ta cá Hoành Sơn Đường có thể thắng, trọng điểm là tiền đặt cược. Linh thạch đồ vật này không có tính khiêu chiến, chúng ta chơi thật sự đi.”
Lôi Đình trừng mắt nói: “Sao, thẹn quá hóa giận à, ngươi là phù tu, chữ như gà bới, ta cần làm gì?”
Ngô Pháp Thiên cười ha hả nói: “Ngươi không phải vẫn muốn hỏa giao gân của ta sao, ta lấy nó đánh cuộc!”
Lôi Đình ngẩn người nói: “Ngươi chắc chắn?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hai người này không phải đùa thành thật chứ. Khổ Thiện ho khai hai tiếng: “Hai vị sư huynh, đều là người một nhà, đánh cuộc nhỏ thì là tình, đánh cuộc lớn là thương thân rồi.”
Hỏa giao gân là bảo bối mà Ngô Pháp Thiên khi tu hành liều mạng giết chết một con hỏa giao 500 năm tuổi lấy được, bảo bối chân chính nha.
Ngô Pháp Thiên gật đầu nói: “Ngô Pháp Thiên ta lúc nào nói không tính toán chứ, tuy nhiên nếu ngươi thua phải đáp ứng ta một điều kiện.”
“Nói, lão tử cái gì có thể lấy ra đánh cuộc với ngươi!”
“Ta không cần đống sắt thép mục nát của ngươi, nếu ta thắng, Vương Mãnh phải theo ta học phù lục một thời gian!”
Mọi người sửng sốt, lúc này mới hiểu ra được, hóa ra người này thả dây câu dài câu cá lớn nha.
“Ngô sư huynh, Vương Mãnh chí không phải ở phù lục nha.” Chu Lạc Đan nói.
“Ha ha, sư muội, tiểu tử này không ngờ có thể mượn lực sử dụng thiên hỏa hóa long thuật, ngươi lúc nguyên lực 15 tầng có làm được không?”
Ngô Pháp Thiên tròng mắt như thiêu đốt, khi hắn nghe thấy tin tức này lập tức nhảy dựng lên. Cho tới nay hắn đúng là vì Vương Mãnh không có hứng thú với phù lục trận pháp mà thương tâm vô cùng, cả người cũng không chút khí lực nào cả. Nhưng Vương Mãnh lại có thể dùng thiên hỏa hóa long thuật, nếu không ngại ước định, Ngô Pháp Thiên đã sớm đi tìm Vương Mãnh rồi.
Lôi Đình kỳ thực sớm biết Ngô tiểu tử này không tốt đẹp gì, kết quả vẫn bị hắn tính kế vào, nhưng hắn cũng biết Ngô Pháp Thiên và hắn đều chịu ơn huệ.
“Như vậy đi, sau khi đại hội ta có thể cho ngươi mười ngày, nhưng sau mười ngày không được can thiệp vào!”
Lôi Đình nói.
“Ha ha, Lôi lão nhân, khó có được lúc ngươi thông tình đạt lý như vậy, ta đánh cuộc với ngươi!”
“Lăn, lão tử chỉ là cho ngươi điều ngươi muốn thôi, ngươi phải thua là không thể nghi ngờ!”
Lôi Đình đảo cặp mắt trắng dã nói: “Các ngươi có muốn thử một chút không?”
Những người khác đều lui lại, đáng cuộc như vậy cũng quá ác độc, hơn nữa Ngô Pháp Thiên và Lôi Đình tính cách như vậy, những người khác cũng không càn quấy theo.
Đương nhiên trọng điểm hôm nay cũng không phải vì chuyện của các đệ tử. Chuyện bên phía đại nguyên giới rất phiền toái, kiếm thần đã giao chuyện này cho Lý Tu Văn. Các tổ sư vẫn đang thương thảo, lần này trợ giúp đại nguyên giới nhân lực và vật lực.
Thánh Đường có suy xét của Thánh Đường, đại nguyên giới có khó khăn của đại nguyên giới, hai bên đều phải giằng co một phen. Nhóm trưởng lão tổng đường cũng đang toàn lực chuẩn bị chế thuốc.
Trong nhà Chu Phong, Hồ Tĩnh đang được trị liệu, Chu phong tuy rằng cao hứng vì thắng lợi nhưng cũng không kìm nổi oán giận.
“Mấy đứa nhỏ các ngươi thật sự không biết trời cao đất rộng là gì, mạng nhỏ cũng mang ra đấu, đấu xong thì sao, không biết nặng nhẹ gì cả!”
Hồ Tĩnh lần này sử dụng băng hỏa dong dung phá cũng là cạn kiệt tới mức lợi hại, thiếu chút nữa tạo thành ngũ hành thiệt thiếu.
Vì không muốn nghe Chu phong lải nhải, đám người Tác Minh và Chu Khiêm đi ra ngoài sân xem Vương Mãnh chơi cờ. Trần Hải Quảng tiêu chuẩn không tồi, hơn nữa có một đám tham mưu ở bên cạnh, náo nhiệt vào tận bên trong ván cờ.
“May mắn có Chu trưởng lão ở đây, nếu không chúng ta cũng phế rồi.”
“Chu trưởng lão mặc dù có chút dài dòng, nhưng trình độ quả thực ngon lành!”
“Suỵt, nhỏ giọng chút..”
Mọi người không kìm nổi cười nói, Triệu Nhã cũng không tồi, nhưng không cách nào so được với Chu Phong. Trên phương diện trị liệu mà nói, kinh nghiệm của Chu Phong là thứ nhất, đương nhiên ngoại trừ Chu Lạc Đan tổ sư.
Nếu không có Chu Phong chiếu cố, Chu Khiêm và tác Minh đã sớm bị phế đi rồi. Hồ Tĩnh cũng không biết phải tu dưỡng bao lâu, muốn chiến với Hoành Sơn Đường rõ ràng là nằm mơ.
“Trưởng lão, ba ngày sau ta có thể khôi phục được mấy thành?” Hồ Tĩnh hỏi, những người khác trong mắt cũng tràn ngập chờ mong. Hiện tại chiến lực đầy đủ chỉ có Vương Mãnh và Trương Tiểu Giang, ai có thể nghĩ được mập mạp này lại trở thành sát thủ của Lôi Quang Đường, hơn nữa chỉ có chút thương thế nhỏ.