Bình tĩnh và quyết đoán của nàng so với nam nhân còn mạnh hơn cả trăm lần.
Trong giờ khắc này Từ Tung lại lộ ra nụ cười rạng rỡ, hai tay giống như ảo ảnh rung lên, một cái cung nhỏ xinh xắn hiện lên trong tay, so với Kim Ti Thiết Tuyến Cung của Trương mập mạp thì chỉ như một món đồ chơi. Nhưng uy lực của nó không giống món đồ chơi chút nào.
Xuyên Tâm Tiễn.
Thậm chí không phải là loại hình bạo liệt, một tiễn này của hắn cũng không phải công kích Hồ Tĩnh mà là hỏa phù trong tay nàng.
Rầm.
Băng hỏa phù mắt thấy đã hình thành lại bị một tiễn này đánh vỡ cân bằng.
Thân hình Hồ Tĩnh bị đánh bay ra ngoài, thân hình vừa rơi xuống đất thì một loại tiếng xuy xuy bên tai.
Cung nhỏ trong tay Từ Tung bắn ra bốn phía, ba mũi tên hình thành hình chữ Phẩm cố định Hồ Tĩnh ở trung tâm.
“Cung cũng không nhất định là phải lớn mới tốt.”
Từ Tung khẽ mỉm cười, lập tức khiến cho đám nữ đệ tử Ngự Thú Đường điên cuồng kêu lên. Không thể không nói, từ hình tượng mà nói, Cổ Tự Đạo có thúc ngựa cũng không cách nào so sánh được với Từ Tung. Tiểu tử này ở Ngự Thú Đường quan hệ tương đối rộng.
Trận chiến này thắng được tự nhiên, tiêu sái, xinh đẹp vô cùng.
Hồ Tĩnh đứng lên, đây là một hồi đại bại không còn lời nào để nói.
Trận thứ hai lại là Ngự Thú Đường hoàn toàn chiến thắng.
Kỳ tích Lôi Quang Đường bị đánh trở lại nguyên hình, ngay cả Hồ Tĩnh cũng thảm bại như vậy. Các đệ tử Lôi Quang Đường đối mắt với sự điên cuồng gào thét của các đệ tử Ngự Thú Đường, hoàn toàn không thể phát ra thanh âm phản kháng.
Hồ Tĩnh ở trong cảm nhận của bọn họ là cao thủ thiên tài, là hy vọng của Lôi Quang Đường. Triệu Nhã cũng không nói một lần là Hồ Tĩnh có thể trở thành một thành viên trong nhóm cao thủ nhất. Hơn nữa với băng hỏa phù độc nhất vô nhị, quả thực là nổi bật nhất thời không hai.
Nhưng mà thất bại làm sao có thể tới nhanh như vậy, còn lại bại hoàn toàn?
Hồ Tĩnh sắc mặt hơi tái nhợt, nhưng còn bình tĩnh hơn Trương Tiểu Giang nhiều lắm. Đây là do thực lực chênh lệch, tuy rằng tư vị thất bại rất khó chịu, nhưng Hồ Tĩnh biết, nàng cần chính là thời gian, nàng nhất định sẽ trở nên càng mạnh.
Từ Tung tuy rằng là đệ tử mới nhưng nhập đường cũng được năm năm rồi, chẳng qua muốn đi vào danh sách những người tham gia đại hội là rất khó khăn. Từ Tung thiên phú tốt lắm, cũng là lần đầu tiên có cơ hội như vậy, cũng coi như là người mới.
Những người mới ở đây khác với người mới của Lôi Quang Đường, Lôi Quang Đường quả thực là người mới vào Thánh Đường. Giống như đám người Hồ Tĩnh hay Trương Tiểu Giang pháp thuật cũng chưa học hết.
Chỉ tiếc, đây là quy tắc của tu hành, đối thủ không cho ngươi tìm lý do gì cả, cũng sẽ không bởi vì ngươi không học được đầy đủ pháp thuật mà không công kích ngươi. Một khi nhược điểm của ngươi bị bại lộ, sẽ bị nhằm vào, công kích như mưa rền gió dữ.
Từ Tung nhìn như đã phán đoán được hoàn toàn trận chiến với Hồ Tĩnh, nhìn như thắng trận cực kỳ thoải mái, nhưng kỳ thực tất cả đều bên trong bố cục của Từ Tung.
Trận đầu đường chiến của hắn phải hoàn toàn thắng lợi, phải hoàn mỹ.
Từ Tung giơ tay lên, được các đệ tử Ngự Thú Đường điên cuồng tung hô hắn.
Hiện tại Ngự Thú Đường đang dẫn 2-0, quét ngang Lôi Quang Đường chỉ là thời gian.
Các đệ tử Lôi Quang Đường quả thực bị đánh cho mất nhuệ khí, nhìn như Ngự Thú Đường chỉ cao hơn Bách Thảo Đường một cấp bậc, nhưng mỗi một cấp bậc đều là chênh lệch không thể vượt qua. Nhất là, các phân đường này trước sau vẫn có dao động, ví dụ, Hỏa Vân Đường, Hoành Sơn Đường, kỳ thực là dao động vị trí sắp xếp, nhưng bất kể là ai cũng có thể ổn định đè Bách Thảo Đường. Trong xương, Bách Thảo Đường và Lôi Quang Đường đều là một cấp bậc, chỉ là so xem ai mục nát hơn mà thôi.
“Phương sư huynh, chúng ta còn xem nữa sao, thực không có ý nghĩa mà, một đám gà mờ ức hiếp đám chim non.”
Diêu Viễn đúng là không có hứng thú với trình độ như thế này, lại nói tiếp hắn đúng là có chút chờ mong Lôi Quang Đường. Người có được thiên phú giống như hắn, nhưng lại như thế này, xem ra nghe danh không bằng gặp mặt à.
“Sư đệ, đừng nóng vội, đều đã tới đây rồi, nhìn xem Vương trưởng lão của chúng ta còn chưa có lên mà.”
“Cho dù là lên cũng vô dụng, bại cục đã định, ta cảm thấy Cổ Tự Đạo căn bản là không lên.”
Diêu Viễn bất đắc dĩ nhún nhún vai, nếu như muốn đi điều ta tình hình địch, thì khẳng định là tìm Cổ Tự Đạo. Nhưng thế cục trước mắt này chỉ có ngu ngốc thì Cổ Tự Đạo mới lên đấu bại lộ ra thực lực của mình.
Huống chi đây không phải là phong cách của Cổ Tự Đạo.
Điểm này Diêu Viễn đoán rất chuẩn, bên phía Lôi Quang đường tiếp theo tất nhiên là Vương Mãnh, nếu không một khi bị thua, trực tiếp về nhà.
“Ngọc Thư, đi lên chơi với bọn họ đi.”
“Vâng đại sư huynh. An Ngọc Thư khẽ mỉm cười nói.”
An Ngọc Thư, Thể Tu, chuẩn xác mà nói là một thể tu diện mạo nho nhã, không giống như những thể tu bình thường khác. Hắn cũng không có khí chất dũng mãnh của thể tu bình thường, vũ khí là một thanh đại kiếm, thoạt nhìn càng giống như kiếm tu hơn.
“Vị cao thủ nào của Lôi Quang Đường lên chỉ giáo?”
An Ngọc Thư hỏi, ánh mắt tập trung vào Vương Mãnh, Lôi Quang Đường tới thời điểm sống chế, khiến hắn đi thử một chút thực lực của Vương Mãnh, xem hắn dựa vào cái gì mà làm được trưởng lão.
Vương Mãnh biết lúc này nếu không xuất chiến thì thật sự không có cơ hội.
Bỗng nhiên Chu Khiêm đi ra nói: “Trận chiến này giao cho ta đi!”
Đám người Hồ Tĩnh nhìn Chu Khiêm, không nghĩ tới Chu Khiêm lại chủ động mời chiến. Vương Mãnh cười cười nói: “Vậy giao cho sư huynh!”
Thấy Chu Khiêm xuất trận, chẳng những An Ngọc Thư thất vọng, các đệ tử ngự kiếm đường cũng ầm ầm nổi lên, toàn bộ nhằm vào Vương Mãnh.
Cái này cũng quá túng quẫn rồi, nhìn thấy phân đường mình thắng lợi vô vọng, không ngờ lại lùi bước, con mẹ nó rất bất lực nha.
Diêu Viễn và Phương Lộ Phi cũng ngơ ngác nhìn nhau, cái này cũng được sao?
Không tới mức buông xuôi như vậy chứ.
Đệ tử Lôi Quang Đường có chút lặng lẽ rồi, bọn họ thật sự không đành lòng xem tiếp. Nếu nói Trương Tiểu Giang thất bại còn có thể nhẫn nhịn được, Hồ Tĩnh hoàn toàn thất bại đã đánh tan lòng tin của mọi người. Dù sao mọi người mới từ trong tuyệt vọng đi ra, thất bại thật sự không đáng sợ. Nhưng là bọn họ không thể chịu đựng tình huống bị người ta đánh trở lại nguyên hình rác rưởi như vậy.
Không xem, trong lòng còn giữ lại một phần hy vọng, gây mê cũng được, lừa mình dối người cũng được, người chỉ có như vậy mới có thể sống sót.
Còn lại một bộ phận, chỉ muốn thủ vững một tia hi vọng cuối cùng. Dù sao cũng còn có một trận nữa, còn không có thua, chẳng sợ thua, nếu có thể đánh ra được khí thế cũng đáng.
An Ngọc Thư xác định Vương Mãnh không có đi lên, nhìn về phía Chu Khiêm đối diện. Thật sự không dậy nổi hứng trí, đại hội cũng không phải đơn thuần là chuẩn bị tài nguyên, phương diện này cũng có vinh quang và thực lực bày ra.
Xuất chiến chính là muốn tác chiến với cao thủ, đánh với loại gà mờ này thuần túy là lãng phí thời gian.
“Mời!” An Ngọc Thư đại kiếm chỉ đất, tùy ý nói.
Chu Khiêm vẫn bộ dạng cũ, khiêm tốn nói: “An sư huynh, mời!”
Ngọc Linh Tử trưởng lão trên mặt không có bất kỳ vẻ biểu lộ nào cả, nói: “Trận thứ ba, bắt đầu!”
An Ngọc Thư thân thể hơi trầm xuống, những thanh âm cũng dần dần nhỏ lại, trên mặt đất bỗng nhiên vang lên tiếng sấm.
Cả người hắn giống như sao băng, xông thẳng ra ngoài, đại kiếm chạm mặt đất tóe lên những đốm lửa, trong nháy mắt đã tới trước ngực Chu Khiêm, đại kiếm phát ra ánh lửa đỏ rực đang chém thẳng xuống đầu.
Sát~~~
Thuật tu khiêu chiến thể tu, thực là nghĩ ra được, cũng không biết đối phương đầu óc để làm gì nữa.
Rầm.
Chu Khiêm gần như bay thẳng ra ngoài, khó khăn lắm mới qua được một kiếm, mặt đất nổ tung.
Đồng thời hỏa phù oanh ra, hy vọng có thể cách được một chút với An Ngọc Thư. Nhưng mà An Ngọc Thư thiên hướng theo thể tu phòng ngự hình, căn bản không cần quan tâm tới loại hỏa phù cấp thấp này, đón hỏa phù vọt qua ngay lập tức.
Sát~~~
Chu Khiêm vội vàng đánh ra khốn long phù trận, ý đồ vây hãm công kích có tính bùng nổ của An Ngọc Thư. Nếu khiến cho thể tu hoàn toàn truy đuổi theo thuật tu, vậy là hữu tử vô sinh rồi.
Một khi chiến đấu, An Ngọc Thư hoàn toàn thay đổi, một kiếm chém thẳng lên trên khốn long phù. Ầm ầm mấy tiếng, thân thể gần như quét thẳng tới Chu Khiêm, mà năng lực di chuyển của thuật tu lại kém thể tu nhiều lắm.
Thiếp~~~
Một cước đá trúng bụng Chu Khiêm, trực tiếp đá văng Chu Khiêm ra bảy tám trượng. Chu Khiêm thậm chí còn chưa kịp thi triển ra phòng ngự phù lục nữa.
Một thuật tu ở trong tình hống không có phòng ngự trận, lại dám đón đỡ một cước của thể tu, thật là muốn có năm cái mạng.
Nhưng Chu Khiêm cũng rất nhanh đi lên, cắn răng, thừa dịp đối phương tạm dừng, bạo liệt hỏa phù lập tức oanh ra.
Trong tất cả các loại pháp thuật, Bạo Liệt Hỏa Phù là Chu Khiêm dùng tốt nhất, đại đa số người tu hành, đều đã nắm giữ một hai loại pháp thuật sở trường. Giống như Lư Diệu Âm bày ra được kỹ xảo mượt mà thông suốt như vậy đều cần rất nhiều thời gian.
Nhìn như nàng thắng Trương Tiểu Giang rất đơn giản, nhưng không phải do Trương Tiểu Giang yếu, mà là Lư Diệu Âm quá mạnh mẽ. Một khi ngươi có nhược điểm bị bại lộ ra, cho dù pháp thuật mạnh mẽ tới đâu cũng không có cơ hội thi triển.
Đối mặt với Bạo liệt hỏa phù công kích, An Ngọc Thư không ngờ không trốn tránh, cầm đại kiếm xoay tròn một cái, ầm ầm chém thẳng tới bạo liệt hỏa phù.
Rầm.
Tiếng va chạm nổ lên, An Ngọc Thư giết ra ngoài, cấp tốc nhằm về phía Chu Khiêm. Bạo liệt hỏa phù của Chu Khiêm liên tiếp bay ra, hắn tu hành cũng là bách phù hồ điệp lưu, nắm giữ cũng không kém Hồ Tĩnh là mấy. Đối mặt với thể tu hung mãnh như thế này, nếu không liều mạng, thật sự không có cơ hội.
Từng đạo hỏa phù oanh xuống, cho dù là thể tu mạnh mẽ cỡ nào cũng bị áp chế. An Ngọc Thư né tránh cũng không nhiều, đa số hỏa phù đều đánh trúng mục tiêu, nhưng thể tu mạnh mẽ ở chỗ phòng ngự, đại kiếm không ngừng ngăn cản hỏa phù, đồng thời từng bước ép tới Chu Khiêm. Chu Khiêm toàn lực thi triển hỏa phù cho nên tốc độ di chuyển cũng chậm đi nhiều.
Như thế nào cũng không ngờ được An Ngọc Thư lại dũng mãnh như vậy.
Ngự Thú Đường hoan hô như nước, thực là con mẹ nó thích à, hoàn toàn là ngược đãi mà. Đây là Ngự Thú Đường hùng mạnh, còn chưa dùng tới linh thú đã lấy được toàn thắng, cá muối chính là cá muối, cho dù thế nào đi nữa thì vẫn là cá muối.
Sát~~~
An Ngọc Thư lấy công đối công, dùng sức mạnh mà cường công. Hắn cố chịu công kích, liên tục bạo đột mấy lần, đi tới được trước mặt Chu Khiêm.
Chu Khiêm đã oanh hỏa phù ra, An Ngọc Thư đại kiếm đỡ lại, một cước đá thẳng vào ngực Chu Khiêm.
Rầm!
Chu Khiêm lại bay ra ngoài, lần này không thể chịu nổi mà phun ra một ngụm máu.
An Ngọc Thư vác kiếm trên vai, khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh, nói: “Lôi Quang đường đều là loại mặt hàng này sao, nhận thua đi, ngươi không phải là đối thủ của ta. Có vài người rất nhát gan, tới lúc này còn muốn làm rùa đen rút đầu lại, thực là chẳng ra gì.”
Lúc này lại có một chút đệ tử Lôi Quang Đường lặng lẽ lui xuống, thật sự không đành lòng nhìn tiếp. Chu Khiêm mỗi một lần cố gắng đều bị phá hủy, đều như là đánh thẳng vào trên người bọn họ vậy.
Ngự Thú Đường thì hoàn toàn tương phản, khí thế như hồng, thực là sảng khoái, đánh cho Lôi Quang Đường 3-0, khiến cho những tiểu tử này hiểu được thế nào là trời cao đất rộng, kỳ tích cái chó má gì, thực lực mới là đạo lý cứng rắn.
Dám khiêu chiến bọn họ, chẳng phải muốn thắng bọn họ sao?
Thật là chuyện cười lớn nhất Thánh Đường!
Trương Lương đứng trong đám người, lẳng lặng quan sát hết thảy, là một nhân viên tình báo, bình tĩnh không thể có cảm tình, đây là quy củ của Trương Lương đặt cho chính mình.