Thánh Đường

Chương 14: Dung hợp thần cách




“Tiếp tục đi thôi, thu hồi tấm dẫn lộ phù kia về làm chứng cớ.” Vương Mãnh nói, hai người chỉ có thể dựa vào cảm giác mà đi tới trước.

Nhưng càng đi sâu vào bên trong, bên tai luôn luôn vang lên những thanh âm kỳ quái, khiến cho Vương Mãnh và Trương mập mạp hết hồn. Vương Mãnh mặc dù nói mạnh, nhưng cũng chỉ cấp thêm can đảm cho mình mà thôi, nơi này là địa phương mà cấp bậc của bọn họ không thể tới được.

Cũng không biết tại sao bên trong bóng đêm có thêm một chút ánh sáng, điều này làm cho hai người hơi chút cảm thấy an toàn hơn. Dù sao trong địa phương quỷ quái này ánh sáng luôn làm cho người ta có cảm giác an toàn.

Hai người đi nhanh hơn, nói không chừng may mắn có thể đi ra khỏi nơi này.

Càng đi trước bước chân càng nhanh, giống như có cái gì đó kêu gọi bọn họ vậy. Cảm giác này rất ấm áp, giống như là sắp về tới nhà vậy.

Vương Mãnh và Trương mập mạp trên mặt đều lộ ra vẻ cười cười, bọn họ lập tức sẽ an toàn rồi. Vương Mãnh trong lòng sinh ra một chút hoài nghi, nhưng tia hoài nghi này rất nhanh biến mất bên trong cảm giác an toàn kia.

Người trong thời gian nguy hiểm luôn luôn theo bản năng muốn tránh né nguy hiểm, huống chi lực kêu gọi kia lại mạnh như vậy.

Đầu cuối của ánh sáng, là một con chu yêu(yêu nhện) khổng lồ, ánh sáng kia là từ chiêu hồn châu của nó. Đây được xem như là một loại pháp bảo thiên nhiên, thông qua chiêu hồi châu phát ra ánh sáng tương đối khủng bố. Bất kể là yêu, thú hay là người tu hành một khi tiến vào phạm vi công kích của nó đều ngoan ngoãn trở thành bữa tiệc lớn trên bàn ăn. Bên dưới chiêu hồn châu là một mạng nhẹn, một khi con mồi mơ mơ màng màng bước lên trên đó sẽ bị trói thật chặt chẽ, sau đó nó sẽ hút sạch con mồi.

Phía dưới mạng nhện là một đống xương trắng, Chu yêu này là lôi trì nhất bá, bất kể là yêu vật hay người tu hành, tu hành loại pháp thuật nào cũng không muốn trêu chọc vào nó, rất khó lòng phòng bị.

Vương Mãnh và Trương mập mạp đều là người mới cả, đối mặt với yêu vật như vậy hoàn toàn không có lực trả đòn.

Chu Yêu chảy nước miếng nhìn hai con mồi nhỏ của nó, nó yêu nhất là máu thịt và nguyên lực của người tu hành, so với yêu thú càng ngon hơn nhiều.

Mắt thấy Chu yêu trước mặt, Vương Mãnh lúc này mới kinh hãi tỉnh lại. Nhưng mà một cái châm nhỏ từ trong miệng của Chu yêu đã hướng tới Trương mập mạp mà bắn đi, hiển nhiên Trương mập mạp nguyên lực càng phong phú và trắng nõn hơn.

Vương Mãnh trong mắt hồng quang chợt lóe, một tiếng bạo rống hất Trương mập mạp sang một bên. Cái châm nhỏ kia lập tức đâm thẳng vào ngực Vương Mãnh.

Máu văng lên trên mặt của Trương mập mạp, máu nóng khiến cho Trương mập mạp cũng tỉnh lại.

“Mau…chạy đi!”

“Mãnh ca!” Trương mập mạp dựng thẳng tất cả khối thịt lên: “Con mẹ nó, lão tử liều mạng với ngươi.”

Trương mập mạp lấy cung tiễn ra, nhưng cung còn chưa kịp giơ lên, chiêu hồn châu bên trên đầu chu yêu đã phát ra hào quang. Trương mập mạp gần như không có lực chống cự chút nào, hai mắt lập tức thất thần, đồng tử phóng lớn.

Nhìn thấy khỏa chiêu hồn châu kia, cho dù là người tu hành cấp bốn mươi thấy cũng phải vòng đi chỗ khách. Nếu đơn thuần luận về công kích, chỉ sợ ngay cả người tu hành năm cấp cũng có thể thu phục được nó.

Chu yêu chậm rãi đi tới trước mặt Vương Mãnh, không nghĩ tới con mồi này còn làm cho nó phải động thủ, lần này mục tiêu của châm là tới đầu Vương Mãnh.

Rầm!

Trong thân thể Vương Mãnh một đoàn hào quang màu đỏ nổ tung, tràn ngập toàn thân, thân thể dần dần lơ lửng lên. Cái châm hút của chu yêu không thể đi vào được, nó liều mạng dùng chiêu hồn châu lay động Vương Mãnh nhưng hoàn toàn vô tác dụng.

Hào quang trong thân thể Vương Mãnh vụt sáng rồi chợt tắt, kịch liệt tới mức bành trướng rồi lại co rút lại thành hư vô. Sau một lúc, bỗng nhiên nở rộ thành một đạo ánh sáng đẹp mắt.

Phạm vi của hồng quang cũng không lớn, nhưng mà đột nhiên toàn bộ thiên địa của thế giới Tiểu Thiên lại biến sắc. Trong không trung truyền ra những tiếng sấm không ngừng, như là cái gì đó không nên xuất hiện đã hiện thế vậy.

Tiếng sấm cuồn cuộn là dấu hiệu của thiên kiếp, lúc này mấy cường giả của thế giới Tiểu Thiên bỗng nhiên nhìn lên không trung, trong lòng kinh hãi … sao lại có thể??

Chẳng lẽ có người độ kiếp???

Nhìn quy mô này…

Phi thăng đại thiên kiếp à!

Ai? Thần kiếm? ma tôn? Hay là Tà chủ?

Những cường giả này ánh mắt tràn ngập khó tin, hâm mộ? ghen tị?

Nhưng chuyện càng quỷ dị hơn lại xảy ra, thiên kiếp chưa từng thấy lập tức thu hồi lại. Thiên kiếp đang hình thành trên không trung đột nhiên biến mất giữa thiên địa, giống như là một hồi hiểu lầm vậy.

Một khí tượng làm cho mấy lão tổ của tam tông ngũ phái đi qua đi lại mà không thu hoạch được gì.

Lúc này ở lôi trì, Vương Mãnh đã mở mắt, miệng vết thương đang dần dần khôi phục dưới đoàn hồng quang. Mãi tới đoàn hồng quang tiêu tan đi, hóa thành hư ảo.

Vương Mãnh vẫn là Vương Mãnh, nhưng ánh mắt lại trở nên thâm thúy sâu như không đáy vậy. Hắn thản nhiên nhìn thoáng qua chu yêu, trong nháy mắt chu yêu bị dọa nhảy dựng lên, nhanh chóng lui về phía sau muốn chạy trốn.

Vương Mãnh khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh, hai tay đồng thời niệm pháp quyết, tà ý mênh mông như sóng biển nháy mắt bao phủ đi qua. Chiêu hồn châu của chu yêu nổ tung trong nháy mắt, biến thành những mảnh nhỏ bắn vào người mình, rồi lại bị sức ép làm cho vỡ vụ ra thành từng mảnh.

Vương Mãnh nhìn hai bàn tay mình, trong thời gian ngắn vô số trí nhớ cuồn cuộn mà tới.

Sư phụ, cái gì là thiên đao?

Thiên phú của ta chính là kiên trì!

Ta định nghịch thiên!

Ta nhất định trở thành một kiếm tu, không cầu trường sinh bất tử, chỉ cầu oanh oanh liệt liệt.

Thần cách rơi vào thế giới Tiểu Thiên có dạng gì, không người nào biết. Trước Mạc Sơn chưa từng có ai làm chuyện tương tự, thần vật cao nhất tam giới há người tu hành bình thường có thể cất chứa.

Nếu Vương Mãnh thật sự kích phát thần cách, chỉ sợ sức mạnh khổng lồ kia sẽ trực tiếp phá hủy hắn, hoặc biến hắn thành sát tinh không có lý trí. Nhưng chu yêu vô tri này lại giúp hắn đại ân, nó cho Vương Mãnh một kích trí mạng, thần cách tự động hộ chủ, sinh ra lột xác kỳ diệu. Vương Mãnh linh hồn, thần cách của Mạc Sơn, vì sinh tồn mà dung hợp hoàn mỹ.

Vương Mãnh hết thảy dung hợp từng giọt trí nhớ của Mạc Sơn cùng một chỗ, kiếp trước, kiếp này, giống như một giấc mộng.

Ý cảnh kia căn bản vượt qua thế giới Tiểu Thiên, nháy mắt dẫn phát thiên kiếp. Nhưng thiên kiếp còn chưa có hình thành thì dung hợp hoàn toàn, mất đi mục tiêu thì thiên kiếp cũng tiêu tan.

Mạc Sơn? Hay là Vương Mãnh?

Đã là hai nhưng mà một rồi, hiện tại chỉ có một người, thì phải là Vương Mãnh hoàn toàn mới.

Chung quanh hết thảy có một loại cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, đây là thế giới tiểu thiên hiện tại sao?

Trương mập mạp trên mặt đất, Trương mập mạp là huynh đệ tốt của ta!

Vương Mãnh khóe miệng lộ ra một nụ cười ấm áp, nhìn lên trên không trung. Đúng vậy, Mạc Sơn đã chết, hiện tại chỉ còn Vương Mãnh, một bắt đầu mới rồi, có lẽ đây mới là vận mệnh chân chính của ta.

Vọng Thiên như thế nào?

Hai người tu hành mạnh nhất nghìn năm qua, hắn có sinh mạng mới. Thiên kiếp tuy rằng hung mãnh, nhưng Vọng Thiên quả thực là đệ nhất nhân của nghìn năm qua, hắn cũng không bỏ qua cho chính mình, nhưng đúng là chuyện cười, nơi đây là thế giới Tiểu Thiên.

Chụp nhẹ vào đầu Trương mập mạp, Trương mập mạp giật mình đứng dậy: “Giết a, con mẹ nó, lão tử bắn chết yêu điểu ngươi.”

Rầm!

Trán Trương mập mạp trúng một cái gõ: “Chu yêu chứ không phải yêu điểu gì!”

“Mãnh ca, Mãnh ca, ngươi còn sống!”

Trương mập mạp cung lạch cạch rơi xuống, ôm lấy cổ Vương Mãnh nước mắt nước mũi một phen, hắn khóc ầm trời.