Tiêu Dực trở lại
trong nhà ở thôn Thanh Dương, hai người trong nhà phơi nắng thay cho
quần áo tối hôm qua, trong nhà trống trơn không có người ở. Tiêu Dực đi
hai vòng phòng trước phòng sau vòng vo cũng không gặp bóng người, Tiểu
Khê Nhi nhà cô đâu?
Tiêu Dực đứng ở trước cửa, đối diện là nhà
một ông lão ngồi ở cửa dưới cái cây lớn nhặt hạt đậu, Tiêu Dực hỏi y:
“Đại bá, ngài có nhìn thấy Diệp Khê nhà ta không?”
demcodon.dien.dan.le.quy.don
Ông lão ngẩng đầu: “Là Tiêu tú tài à, Diệp Khê nhà ngươi lấy thùng đi về phía bên kia sông đó.”
Lại đi gánh nước? Tiêu Dực chau chau mày, thật sự là không nghe lời. Tiêu
Dực tìm được bờ sông, trong một đám nam nhân giặt quần áo trông thấy
được Diệp Khê nhà cô đang ngồi xổm bên bờ sông rửa gì đó. Tiêu Dực đi
đến phía sau hắn mới phát hiện hắn ở đây rửa chai lọ bụi bẩn đen như
mực, một bên có cái đít nồi sáng long lanh, Tiêu Dực nhìn vài lần mới
nhận ra cái đó của nhà mình trước kia là đít nồi đen như mực.
Tiêu Dực cởi giày bỏ ra đến trong nước ngồi lên trên tảng đá to chống má
nhìn hắn, Diệp Khê mới phát hiện cô đến đây. Diệp Khê không nhìn ra trên mặt của nàng là vui vẻ hay là nổi giận, đành phải sợ hãi mà kêu nàng:
“Thê chủ.”
Vẻ mặt Tiêu Dực ôn hòa nói: “Tiểu Khê Nhi có mệt mỏi không? Nghỉ ngơi một chút đi.”
Diệp Khê nghe thế này khuôn mặt nhỏ nhắn mới mở miệng cười: “Không phiền
lụy.” Hắn trước kia làm việc mệt hơn với hiện tại thật nhiều lần, giống
như hiện tại thê chủ cũng không ép hắn làm việc đến mệt, sẽ không mắng
hắn nhàn hạ, còn làm cho hắn đồ ăn nóng hầm hập còn cùng ngủ ở trên
giường. Diệp Khê nghĩ, hắn muốn làm nhiều việc để báo đáp thê chủ.
“Khê Nhi ăn qua cơm trưa chưa?”
Cơm trưa… Đã qua giữa trưa, Diệp Khê vội vàng thu dọn đồ đạc lại: “Thê chủ nhất định còn chưa có ăn, hiện tại ta trở về nấu.”
“Được, chúng ta trở về.” Tiêu Dực hỗ trợ đem thu dọn một ít để trong nồi cho
hắn bưng, tự mình đem một ít đặt vào trong một cái thùng, một cái thùng
khác đổ nước gánh về nhà, thế này mới phát hiện ngăn tủ tối như mực
trong nhà kia đã được lau dọn sạch sẽ.
Một hồi về nhà, Diệp Khê
tiện tay chân nhanh nhẹn rửa rau nhóm lửa nấu đồ ăn, một chút cũng không cho cô nhúng tay vào, đứa nhỏ này thật là chịu khó. Một buổi sáng, lại
giặt quần áo rồi đem trong nhà thu dọn sạch sẽ, còn đem cái gì ô uế đều
giặt sạch sẽ, trở về cũng không nghĩ một chút lại bắt đầu bận việc, thật sự là rất chịu khó.
Chịu khó là chuyện tốt, có thể đặt ở trên
người Diệp Khê khiến cho Tiêu Dực không phải khoái trá như vậy. Tiêu Dực lo lắng hắn trước giờ đều mệt nhọc quá độ, lại dinh dưỡng không đủ
khiến thân mình nhỏ vất vả lâu ngày sẽ thành tật. Bất quá nói cho hắn
chút gì hắn nhất định sẽ không nghe, Tiêu Dực biết Diệp Khê còn chưa đủ
tin tưởng cô, tuy rằng không bằng lúc đầu nơm nớp lo sợ hỡ động tí là
quỳ xuống dập đầu, nhưng đáy lòng hắn vẫn có cảm giác không an toàn, lo
lắng cho mình không làm việc sẽ bị vứt bỏ.
Tiêu Dực khổ sở suy nghĩ một hồi rốt cuộc nghĩ tới đột phá nói: “Khê Nhi, ngươi có thích tiểu hài tử hay không?”
“Tiểu hài tử?” Diệp Khê có chút mờ mịt.
“Đúng vậy, chính là loại tiểu hài tử mềm mại, trắng trẻo, sẽ kêu Khê Nhi là phụ thân.”
Diệp Khê lại sửng sốt một chút, nhìn nhìn bụng mình, ánh mắt đột nhiên sáng
lên: “Thê chủ là nói, trong bụng Khê Nhi đã có cục cưng sao?”
……. Tiêu Dực giương miệng nhưng không phát ra tiếng. (dem: tỷ là bị sịt keo đó.)
“Ta… ta có cục cưng….” Hai tay Diệp Khê đặt lên bụng mình, vừa kinh ngạc sợ
hãi, vừa vui trong lòng, thậm chí còn mang theo chút hưng phấn không
hiểu.
Nhìn Diệp Khê a cái miệng nhỏ nhắn cẩn thận mà vuốt bụng
mình một hồi. Tiêu Dực rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Khê Nhi biết cục
cưng làm sao đến hay không?”
“Biết.” Diệp Khê gật đầu, thật khẳng định nói với nàng: “Thành thân theo thê chủ ngủ chung một giường sẽ có
cục cưng.” (dem: bé Khê nhà tỷ thơ ngây quá đi.)
……. Tiêu Dực lại không phát ta tiếng.
Không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt Diệp Khê lại ảm đạm xuống, mắt đầy lo
lắng mà nhỏ giọng hỏi Tiêu Dực: “Bọn họ đều nói sau khi thành thân thủ
cung sa sẽ không thấy nữa, nhưng là thủ cung sa của ta vẫn còn, có thể
đối với cục cưng không tốt hay không?”
Tiêu Dực thở dài, đây căn bản chính là người bạn nhỏ cái gì cũng đều không hiểu, thế nào có thể lập gia đình đây?
Tiêu Dực cảm thán tiết khí xong còn phải an ủi hắn: “Khê Nhi đừng lo lắng,
Khê Nhi trước kia làm nhiều việc nặng nên thân mình quá yếu, không tốt
để sinh dưỡng cục cưng. Khê Nhi phải đem thân mình chăm sóc tốt lắm mới
có cục cưng.”
Diệp Khê nháy mắt mấy cái, lại sờ sờ bụng mình, thất vọng nói: “Ta còn không có cục cưng sao?”
Tiêu Dực bật cười, mình vẫn còn là đứa nhỏ thế nào lại ngóng trông đứa nhỏ
như vậy? “Khê Nhi biết vì sao ta không ngươi làm việc nặng không? Bởi vì hiện tại thân mình Khê Nhi không tốt, không nuôi dưỡng cục cưng được.
Cho nên hiện tại Khê Nhi không thể quá mệt mỏi, không thể làm việc nặng, muốn chăm sóc tốt thì mỗi bữa đều phải ăn no, đem thân mình chăm sóc
tốt thì về sau mới có thể nuôi dưỡng cục cưng. Nếu Khê Nhi vẫn không để ý bản thân mình, luôn làm việc nặng, mệt mỏi cũng không biết nghỉ ngơi,
thì cục cưng sẽ không tìm đến Khê Nhi.”
Diệp Khê gấp đến độ đỏ mắt: “Ta… ta muốn cục cưng…..”
“Vậy về sau không thể lại làm việc nặng, có việc nặng liền để lại cho thê
chủ đến làm, bình thường làm chút việc nhẹ, không có việc gì làm thì
nghỉ ngơi cho thật tốt, nhớ kỹ?”
“Nhớ kỹ, nhớ kỹ.” Diệp Khê vội
vàng gật đầu, hai dòng nước chảy dài xuôi xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Hắn chỉ nghĩ đến giúp thê chủ làm một ít việc, không nghĩ tới như vậy
sẽ không có cục cưng. Hắn về sau nhất định không làm việc nặng, cũng sẽ
nghỉ ngơi nhiều, chăm sóc thân thể thật tốt.
“Khê Nhi thật ngoan, đừng khóc, chăm sóc thân thể thật tốt, về sau sẽ có cục cưng.” Tiêu Dực bất đắc dĩ mà lau nước mắt cho hắn, một bên nói sang chuyện khác với
hắn: “Khê Nhi, ta không tìm được việc làm, ta muốn đi lên núi đốn chút
củi ngày mai đi vào trong thành bán.”
Diệp Khê vừa nghe nàng muốn đi vào núi lập tức quên mất đau lòng ngược lại lo lắng lên, tay nhỏ gắt gao níu góc áo Tiêu Dực cầu xin: “Thê chủ không cần đi, ngọn núi có
sói.”
Đứa nhỏ này thế nào lại chắc chắn cô sẽ gặp gỡ sói dữ đây? Chẳng lẽ trên người cô có mùi vị của thịt? Tiêu Dực cười nói: “Không có việc gì, ngươi xem nhóm lửa đều phải dùng củi, những gia đình khác cũng phải vào núi đốn của nha.”
“Các nàng đều là kết bạn đi cùng.” Diệp Khê nói tiếp: “Thê chủ đi một mình, nguy hiểm.”
Có người quan tâm cảm giác thật tốt, trong lòng còn sung sướng nhiều hơn
khi bàn bạc những lợi nhuận lớn của một dòng họ. Tiêu Dực cười an ủi
hắn: “Không có việc gì, ta ở ngay ven rừng chứ không đi vào trong ngọn
núi, ven rừng không có sói, hơn nữa ta sẽ mang đao theo.”
Diệp
Khê còn muốn cái gì, Tiêu Dực lại nói: “Ven rừng còn có thật nhiều người ở nhà làm việc đấy. Nếu gặp được sói, ta nhất định sẽ kêu gọi mọi người đến hỗ trợ.”
Diệp Khê ngẫm lại cũng đúng, mới không phản đối
nàng đi đốn củi nữa, chẳng qua vẫn là lại dặn dò: “Vậy thê chủ ngàn vạn
lần không nên đi vào trong núi nha.”
Tiêu Dực gật đầu, cùng Diệp
Khê hai người ăn cơm trưa với rau cải trắng hôm qua còn lại, nghỉ ngơi
tí Diệp Khê muốn thu dọn lại trong nhà. Tiêu Dực cũng không ngăn cản,
chỉ nói buổi tối tự mình sẽ đi hái rau dại trở về liền đi lên trên núi.
Dù sao chuyện vặt trong nhà cũng không nhiều lắm, hơn nữa trải qua cuộc
nói chuyện vừa rồi, cô tin tưởng hắn sẽ tự chú ý thân mình.
Thời
điểm Tiêu Dực trở về đã là chạng vạng, mang theo hai bó củi, có chút là
nhặt có chút là chặt, đao đốn củi vẫn là mượn cách vách. Tiêu Dực đem
củi bó thành hai bó lớn, dùng một cây gỗ thô cắm vào hai bó củi lớn,
giống như gánh nước về để nấu.
Có người cùng thôn vừa đi làm nông về cùng cô chào hỏi: “Tiêu tú tài, nhặt được nhiều củi như vậy sao?”
Tiêu Dực cười đáp: “Đúng vậy.”
“Cái trong quần áo của ngươi là gì thế?” Người cùng thôn chỉ chỉ áo khoác cô làm thành cái túi đựng để trên cành cây, Tiêu Dực cười nói: “Hái được
chút rau dại và nấm.”
“Nấm?” Người cùng thôn bước lên nhìn xem, đều nói: “Đây không phải là tiểu ô khuẩn sao? Ngươi hái về làm gì?”
“Tiểu ô khuẩn?”Người này nghe rất tốt nhỉ, Tiêu Dực nói: “Hái về ăn.”
Mọi người cùng thôn đều kinh hãi, bảy miệng tám lời đều khuyên cô: “Tiêu tú tài, ngươi đừng nghĩ luẩn quẩn trong lòng, ngươi không phải mới cưới
phu lang sao? Ngày sau tính toán tốt hơn, đem ngày chậm rãi sống tốt là
được rồi…”
Tiêu Dực nghe xong một hồi mới biết được các nàng cho
rằng cô muốn tự sát, còn muốn giết Tiểu Khê Nhi nhà cô. Tiêu Dực bật
cười: “Nấm dại, chính là tiểu ô khuẩn này có loại quả thật có độc, nhưng có loại là không có độc, ta hái loại này không có độc.” Khi cô học đại học, lúc nghỉ hè đi về nhà của bạn học ở nông thôn chơi, bạn học kia
mang cô lên núi hái nấm, có nhắc cho cô biết loại nào có độc, loại nào
không có độc. Hôm nay cô hái đều là tự mình nhận thức vài loại không có
độc kia.
Người trong thôn này nghe nàng nói là tiểu ô khuẩn này
không có độc, bộ dạng đều lộ ra không dám gật bừa: “Tiêu tú tài, đời đời đều nói thứ này có độc, thế nào ngươi cố tình nói không có? Các ngươi
là người đọc sách, chính là cảm thấy chúng ta làm nông dân nói không
xuôi tai…”
Tiêu Dực cười nói với các nàng: “Tiểu ô khuẩn tuy rằng không có độc, nhưng lúc nấu lên phải thả nhiều tỏi vào, hơn nửa phải
nấu chín mới có thể ăn, như vậy sẽ không trúng độc. Còn có chính là
không thể nấu nhiều loại chung với nhau, tiểu ô khuẩn khác loại ăn cùng
nhau cũng dễ dàng trúng độc.”
Thôn dân này vẫn là không tin, thấy khuyên không thay đổi cô cũng không nói thêm nữa, chỉ có một người lớn
giọng hô: “Ngươi muốn chết, trước đó cũng phải đem tiền mượn của ta trả
đây, ngươi là mượn ta một trăm năm mươi đồng tiền đấy.”
Hở--
Huyệt thái dương của Tiêu Dực đột nhiên đau một chút, vị đại nương này
cũng quá trực tiếp. Tiêu Dực một mặt ôn hòa lương thiện: “Đại nương….”
“Đại nương cái gì, kêu nương cũng vô dụng! Ngươi tốt nhất tìm chút chuyện
làm, mau kiếm chút tiền trả cho ta, ta cũng không nghĩ lấy bánh bao thịt đánh chó, có đi không có về!”
Tiêu Dực cúi đầu khom lưng: “Dạ dạ dạ, đại nương yên tâm, trước khi còn chưa có trả hết tiền kia cho ngài, ta tuyệt đối sẽ không chết.”
Đại nương kia dùng ánh mắt cực
đoan không tín nhiệm xem xét cô rồi liếc mắt một cái, hừ một tiếng đi về nhà. Tiêu Dực giơ tay lau cái trán, đại nương này thật là nóng nảy.
demcodon.dien.dan.le.quy.don
Tới gần cửa nhà, rất xa đã thấy Diệp Khê ở cửa nhìn xung quanh, nhìn thấy cô liền chạy chậm lại: “Thê chủ.”
“Tiểu Khê Nhi, ngươi lấy bao nấm trong quần áo đi.”
Diệp Khê cầm lấy bao gì đó mở ra nhìn nhìn: “Tiểu ô khuẩn?”
“Trước kia ta đã ăn qua, cái này hẳn là không có độc.” Tiêu Dực đem lời nói
lúc trước nói cùng thôn dân nói với hắn một lần nữa. Diệp Khê là không
có nghi ngờ nàng, thê chủ nói không có độc là không có độc.
Tiêu
Dực hái vào loại nấm giống nhau, nói Diệp Khê nhặt ra một loại trong đó
ra nấu, cái khác đều cất lại. Diệp Khê nấu hai nồi: một nồi rau dại, một nồi nấm. Tiêu Dực ăn nấm, Diệp Khê ăn rau dại. Trong nhà không có tỏi,
Tiêu Dực vẫn là không quá yên tâm, không dám cho Diệp Khê ăn, mình cũng
không dám ăn nhiều, ăn trước một ít thử xem có thể phản ứng trúng độc
nhỏ nào hay không.
Tối đó, Tiêu Dực lấy lại một ít củi đến sửa
chữa thành mũi tên một phen, đem thứ không có quy tắc sửa thành đồ dùng
trong nhà của mình, một lần nữa bó hai bó củi lại, chỉ còn chờ ngày mai
gánh đến trong thành bán. Làm xong mọi việc đi đến nằm trên giường, Tiêu Dực đều không có cái gì không khỏe. Diệp Khê mới thả tâm chịu trách
nhiệm xuống. Tiêu Dực vỗ vỗ đầu nhỏ của hắn cười nói: “Sáng mai Khê Nhi
có thể ăn nấm, ăn ngon lắm đấy.”
Diệp Khê nhích lại gần Tiêu Dực: “Thê chủ về sau đừng ăn một mình, Khê Nhi với ngài cùng nhau ăn.” Hắn
thật sự sợ thê chủ bỏ lại hắn một mình.
Tiêu Dực kéo góc chăn cho hắn: “Được.”