Thời gian luôn vô tình trôi qua thật nhanh, thoáng qua trong chớp mắt Tiêu Lục đã nửa tuổi. Tiêu Lục nửa tuổi đã có thể tự mình ngồi thẳng, luôn y y nha nha theo nói chuyện với người khác. Diệp Khê nhìn cục cưng lớn lên một chút thật vui vẻ, đồng thời cũng thật áy náy.
“Tiên tử ca ca.” Diệp Khê ôm Tiêu Lục đứng ở cửa phòng bếp nhìn Phượng Nhược Liễu nấu cơm. Phượng Nhược Liễu từ mười ngón không dính nước trở thành biết nhóm lửa xào rau nấu cơm.
“Chuyện gì? Đệ đã đứng đây một hồi rồi phải không, cẩn thận ám vào người Lục nhi đó.” Phượng Nhược Liễu lắc xoong chảo, một lát một đĩa gà chặt nhỏ ra nồi, nhìn vẻ bên ngoài rất ngon.
“Hử.” Diệp Khê lui về sau hai bước lại nói: “Tiên tử ca ca, ca có thích Lục nhi không?” diendanlequydon.com-demcodon
“Thích chứ, sao lại hỏi như vậy?” Phượng Nhược Liễu đầu cũng không nâng, đảo đảo khoai tây sợi trong nồi.
“Vậy… ca có muốn cục cưng của mình không?”
Cục cưng của mình? Phượng Nhược Liễu dừng tay lại một chút: “Tự nhiên là muốn, bất quá ta vừa nghĩ đến sinh đứa nhỏ sẽ đau thì cảm thấy hoảng sợ.”
Diệp Khê nghiêng đầu suy nghĩ: “Thật sự rất đau nhưng mà nhìn thấy cục cưng sẽ cảm thấy đau cũng đáng.”
“Nhìn ra được, đặc biệt là thê chủ đệ lại yêu Lục nhi như vậy.” Phượng Nhược Liễu thuận miệng trả lời, tiếp tục đảo đảo xào, không đến vài cái thì một đĩa khoai tây sợi thơm nức mũi ra nồi: “Ăn cơm.” Phượng Nhược Liễu bưng thức ăn lên bàn, lại đi ra bên ngoài gọi một tiếng: “Mặc, ăn cơm.”
Mặc chẻ củi bên ngoài mang một đống củi được chẻ xong chuyển đến trước cửa bếp, sau khi rửa tay xong đi lại ngồi ổn định. Diệp Khê cũng ôm Tiêu Lục ngồi ổn định, Phượng Nhược Liễu đã xới cơm cho mọi người xong, ngay cả nấu cháo cho tiểu Lục nhi cũng bưng tới.
“Hôm nay nấu cháo rất mềm nha, tiểu Lục nhi phải ăn nhiều một chút đó.” Phượng Nhược Liễu khom người sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Lục, lại cười ha ha đi đến phòng bếp: “Hôm nay đại phụ thân còn nấu thêm canh trứng gà cho con nữa, rất thơm nha!” Xoay tròn người, canh trứng gà đã bưng tới, quả thật vàng vàng sáng bóng, thơm nức mũi. Tiêu Lục đã ăn được chút ít nhìn thấy thức ăn đầy bàn thì y y nha nha hừ hừ, vươn tay nhỏ bé muốn.
Diệp Khê trước múc cháo đút cho nó, một bên nói: “Gà cha lại đẻ trứng hả? Hay là Tiểu Hoa đẻ?” Gà cha chính là con gà trống hoang lúc trước Tiêu Dực mang về, Tiểu Hoa là con nó.
“Không biết là con nào đẻ.” Phượng Nhược Liễu vĩnh viễn không thể làm rõ con gà này của Diệp Khê là con nào với con nào, cũng như không phân biệt được con thỏ nào tên gọi là gì.
Diệp Khê múc một muỗng trứng gà nhỏ đút cho Tiêu Lục ăn, vui vẻ nói: “Đều là ta nói với thê chủ muốn nuôi gà, bây giờ mới có trứng gà ăn.”
“Vậy à?” Phượng Nhược Liễu cười: “Nói như vậy, nếu như không có đệ thì không có trứng gà ăn hả?”
“Đúng vậy, ta nói với thê chủ muốn mua một con gà về nuôi, chờ gà đẻ trứng, trứng gà lại đẻ ra gà con, gà con lại đẻ trứng, trứng lại đẻ ra gà con, như vậy chúng ta sẽ có rất nhiều gà con.” Diệp Khê rất đắc ý nói: “Chúng ta bây giờ có rất nhiều gà, lúc gà đẻ trứng thì Lục nhi còn có trứng ăn.”
Phượng Nhược Liễu cười gắp lên một miếng thịt gà nói: “May nhờ vào đệ anh minh, bây giờ ta mới có thịt ăn.”
* * *
Ăn xong cơm tối, Diệp Khê vẫn như cũ ôm Tiêu Lục đi dạo một lát ở trong sân, nhìn thấy Tiêu Lục có chút mệt mỏi thì trở về phòng. Thê chủ không ở nhà cho nên thời gian hắn nghỉ ngơi đều giống như Lục nhi. Lục nhi tỉnh thì hắn ôm Lục nhi đi chơi, Lục nhi ngủ thì hắn đi ngủ theo, ngủ không đủ sẽ không khí lực chăm sóc tiểu hài tử. Về phần chuyện khác, sân có Mặc quét, củi có Mặc chẻ, rau dại của gà và con thỏ ăn cũng có Mặc đi hái mang về. demcodon-lqd Về phần cơm có khi Diệp Khê nấu, phần lớn ngày là Phượng Nhược Liễu nấu. Phượng Nhược Liễu vì học được một ít kỹ năng cơ bản nhất trong cuộc sống mà hoàn toàn từ bỏ thân phận Hoàng tử của mình tích cực theo DiệpKhê học tập làm sao để quản lý một gia đình nhỏ bình thường. Tự nhiên nấu cơm là cơ bản nhất, hắn cũng nguyện ý nấu cho Mặc ăn.
Nhưng từ Diệp Khê nhìn ra là Tiên tử ca ca đối xử với mình tốt nhất, ngay cả cơm cũng rất ít để cho hắn đến nấu. Diệp Khê mặc dù đơn thuần nhưng không ngu ngốc. Hắn cũng biết một Hoàng tử xuống bếp nấu cơm cho hắn người bình dân nhỏ bé này ăn, trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có nhà bọn họ. Tiên tử ca ca đối với hắn tốt như vậy, hắn làm sao có thể không đối xử tốt với y chứ?
Vì thế Diệp Khê ngủ một chút tỉnh lại thì nhớ tới mấy vấn đề này, suy nghĩ xong lập tức quyết định đi ra ngoài tìm Phượng Nhược Liễu.
Lúc này trời đã tối rồi, Phượng Nhược Liễu và Mặc đang ôm nhau ở trong sân ngắm sao. Mặc đột nhiên ngẩn người rồi buông Phượng Nhược Liễu ra.
“Mặc?”
“Hắn đi ra.” Giọng nói hạ xuống cùng lúc người cũng biến mất, cùng lúc Diệp Khê vừa vặn mở cửa đi về phía phòng của Phượng Nhược Liễu.
“Diệp Khê.” Phượng Nhược Liễu kêu hắn.
“A? Tiên tử ca ca, ca làm gì ở trong sân thế?”
Phượng Nhược Liễu chỉ chỉ lên trời: “Ngắm sao. Diệp Khê đã trễ thế này còn chưa ngủ à?”
“Ta đã ngủ được một lát.” Diệp Khê đi đến bên cạnh Phượng Nhược Liễu, thân mật khoác lên tay y, mềm mại nói: “Tiên tử ca ca.”
Phượng Nhược Liễu cười: “Muốn làm nũng với ta hả? Sao vậy?”
Diệp Khê rủ xuống đầu: “Thật xin lỗi.”
Phượng Nhược Liễu không hiểu gì nói: “Thật xin lỗi cái gì? Đang tốt sao đột nhiên nói lời này vậy?”
“Ta......” Diệp Khê nhìn trộm y cắn cắn môi, rốt cục giống như hạ quyết tâm nói: “Chờ thê chủ trở về, ta nói thê chủ đi qua phòng cangủ, động phòng với ca.”
“Hả?” Phượng Nhược Liễu ngây người hai giây, xét thấy tư duy của Tiểu Khê Nhi và con người bình thường không đồng nhất, cho nên lại lạnh nhạt nói: “Vì sao đột nhiên nói với ta chuyện này?”
“Bởi vì, Tiên tử ca ca nhất định rất thích thê chủ, cho nên mới rất cố gắng học làm việc nhà học nấu cơm, còn đối xử tốt với ta như vậy.” Diệp Khê nhếch miệng, lòng tràn đầy áy náy: “Nhưng ta lại không có mắt, không cho thê chủ và Tiên tử ca ca động phòng, không muốn cho thê chủ yêu Tiên tử ca ca, ta chỉ muốn thê chủ thích một mình ta.” Diệp Khê nói xong thì nước mắt liền rơi xuống: “Tiên tử ca ca, ta có phải là rất xấu đúng không?”
Phượng Nhược Liễu bị nước mắt của hắn biến thành luống cuống tay chân, vội rút khăn lụa lau nước mắt cho hắn, một bên còn trấn an hắn: “Sẽ không, người bình thường đều hy vọng thê chủ chỉ thích một mình mình. Diệp Khê không cần suy nghĩ nhiều, ta đã nói rồi ta không thích thê chủ đệ.”
“Nhưng mà cho dù Tiên tử ca ca không thích thê chủ, ca cũng nên phải có cục cưng của mình. Nếu không động phòng với thê chủ thì sẽ không có cục cưng. Ta cũng hy vọng Tiên tử ca ca có cục cưng.” DiệpKhê lau nước mắt, ngẩng đầu nói: “Chờ thê chủ trở lại thì ca và thê chủ động phòng đi, sau đó sẽ có cục cưng.”
Phượng Nhược Liễu tiếp tục lau nước mắt cho hắn: “Đệ cũng đã làm phụ thân, không thể cứ thích khóc như vậy. Về phần ta và Tiêu Dực, ừm, chúng ta đều là người lớn, đệ không cần lo lắng được không?”
“Nhưng mà......”
“Hơn nữa, ta cảm thấy như vậy rất tốt, ta rất thích như bây giờ. DiệpKhê đừng suy nghĩ nhiều, cũng không cần gọi thê chủ đệ đến phòng ta ngủ, ta thích ngủ một mình, vẫn là để cho nàng đến phòng của đệ và ngủ với đệ đi.” Phượng Nhược Liễu vừa nói vừa kéo Diệp Khê đi về cửa phòng bọn họ.
“Tiên tử ca ca......”
“Tốt lắm, Diệp Khê không cần suy nghĩ nhiều, mau vào đi thôi, vạn nhất Lục nhi tỉnh lại không có người bên cạnh thì nó sẽ khóc lên.”
Ngẫm lại Tiêu Lục cũng có thể sắp tỉnh lại thì Diệp Khê cũng không kiên trì nữa: “Vậy được rồi, ta đi vào, Tiên tử ca ca đi ngủ sớm một chút đi.”
“Ừ, ta đã biết, đi thôi.” Phượng Nhược Liễu nhìn Diệp Khê đóng cửa lại mới thở dài, rõ ràng là lo lắng chuyện của hắn mới đến đây, xem ra Diệp Khê trong khoảng thời gian này có chút rãnh rỗi. Khi xoay người chỉ thấy Mặc đứng ở phía trước, bộ dáng cười như không cười, không cần đoán cũng biết nàng cũng nghe được những lời Diệp Khê nói. Phượng Nhược Liễu bĩu môi, kéo tay nàng trở về phòng.