Diệp Khê là bị tiếng ồn ào trong sân làm cho thức giấc. Hôm nay là ngày làm tiệc đầy tháng cho Tiêu Lục, hàng xóm gần nhà đều đến hỗ trợ. Người bên giường trống trơn, trong nôi nhỏ bên giường cũng không có ai, cục cưng đại khái là được thê chủ ôm ra ngoài.
Diệp Khê ngáp dài ngồi dậy, nhấc tay lên xoa xoa đôi mắt trong lòng rối rắm không tốt. Thê chủ cũng thật là, rời giường cũng không kêu hắn. Khách đã đến đây mà hắn còn đang ngủ, bây giờ hắn làm sao không biết xấu hổ mà đi ra ngoài chứ? Còn có trong phòng bọn họ không có nước, rửa mặt đều ở bên ngoài, nhưng bên ngoài lại nhiều người như vậy, hắn làm sao rửa mặt đây?
Diệp Khê rối rắm một hồi, chần chần chừ chừ xuống giường, thời tiết có chút lạnh nên Diệp Khê run run một chút, tốc độ đành phải nhanh hơn lấy quần áo thật dày từ trong tủ ra mặc vào, đi đến gian ngoài phòng ngủ thì mới phát hiện trên lò lửa nhỏ có một nồi nước nóng. Bên cạnh còn có hơn nửa bồn nước lạnh, trên cái ghế bên cạnh còn có để một cái khăn vải để lau mặt, không cần nghĩ cũng biết là thê chủ chuẩn bị cho hắn. Diệp Khê nhếch miệng cười, đổ chút nước nóng vào trong bồn nước lạnh, tự mình rửa mặt rồi chải đầu gọn gàng xong mới đi ra ngoài.
Trong sân quả nhiên có rất nhiều người, bên cạnh giếng là An đại thúc thân thiện cùng mấy nam nhân đang rửa rau, đã rửa xong tràn đầy một bồn lớn. Bên cạnh ngọn núi giả nhỏ còn có hai bồn lớn, cho dù tất cả mọi người đều tới thì vẫn có thể ăn được nhiều. Con heo giết xong cũng đã kéo về, Tiêu Dực và Mặc còn có vài phụ nhân trong thôn đang cạo lông mổ bụng heo. Trong sân có rất nhiều tiểu hài tử đang chạy tới chạy lui đuổi theo đùa giỡn, trên đất quăng đầy giấy gói kẹo.
Trong nhà chính có tiếng trẻ con khóc, Diệp Khê vội vàng kéo theo làn váy chạy đi vào, quả nhiên đang khóc chính là Tiêu Lục nhà hắn. Đàm Hân nhà An Vụ được phu lang nhà cách vách ôm nên An Vụ đang ôm Tiêu Lục dỗ dành: “Lục nhi ngoan, không khóc, không khóc.”
“Cục cưng.” Diệp Khê chạy tới ôm Tiêu Lục qua từ trên tay An Vụ: “Làm sao vậy? Đói bụng hay là đái dầm?”
“Không có, mới đút cho nó ăn xong, tã cũng là vừa đổi.” Nhìn thấy Diệp Khê, Phượng Nhược Liễu như thoát khỏi gánh nặng: “Không biết làm sao nữa, khóc suốt không ngừng, đều đổi ba người dỗ nhưng cũng không thể dỗ ngừng, đệ tới thì tốt rồi, nhất định sẽ nín khóc.”
“Cục cưng, không khóc không khóc nha, phụ thân ở chỗ này đây, không khóc không khóc.” Diệp Khê vỗ nhẹ không đến hai cái thì Tiêu Lục quả thật nhếch miệng nín khóc, chớp đôi mắt nhỏ ngập nước nhìn Diệp Khê, ô ô hừ vài tiếng như là đang trách cứ sao phụ thân bây giờ mới đến.
“A, thật đúng là kén người đấy, hay là người này không phải phụ thân con thì không được?” An Vụ gõ nhẹ lên trán nhỏ của Tiêu Lục, cầm khăn nhẹ nhàng lau nước mắt ở viền mắt của nó. Diệp Khê lúc này mới rỗi rảnh chào người: “An ca ca, Tiên tử ca ca.”
“Không khóc thì tốt rồi, tiểu hài tử vừa khóc thì ta lại đau đầu.” Phượng Nhược Liễu cười oán giận, chỉ cái ghế bên cạnh nói: “Mọi người đều ngồi đi.” Lại mang một mâm điểm tâm để lên trước mặt Diệp Khê: “Cơm thì khoảng nửa khắc nữa mới chín, ăn chút điểm tâm đi.”
Mới vừa ngồi xuống thì Diệp Khê lập tức lại đứng lên: “A, ta muốn đi làm cơm......”
“Hôm nay cơm không cần đệ làm.” An Vụ kéo hắn ngồi xuống: “Thê chủ đệ nói đệ mới đầy tháng không được vài ngày, lo lắng đệ đi đụng vào nước lạnh. Chuyện phòng bếp đều mời nam nhân khác trong thôn đến làm.”
“A, như vậy sao được......” Tốt xấu gì hắn cũng là chủ nhà, có người đến hỗ trợ hắn đã thật cảm kích, nào có đạo lý để cho khách động tay còn chủ nhà lại rãnh rỗi chờ ăn chứ?
Bọn nam tử trong phòng đều cười lên: “Diệp ca nhi, ngươi đi nghỉ ngơi cho tốt là được, thê chủ ngươi đau lòng ngươi đấy.” Nói xong giống như lại nghĩ tới cái gì nhìn nhìn Phượng Nhược Liễu, cảm thấy mình dường như nói sai rồi. Hoàng tử mới gả lại đây đấy, sao có thể ở trước mặt hắn nói thê chủ hắn đau lòng người khác chứ? Tuy rằng người nọ cũng là phu lang của thê chủ hắn.
Bất quá Hoàng tử này hiển nhiên còn rộng lượng hơn bọn hắn nghĩ, chỉ nghe y cười tiếp lời: “Đệ đó, cứ chăm sóc cho tiểu Lục nhi tốt là được, miễn cho nó khóc lên không có người dỗ ngoan. Về phần chuyện nấu cơm trong phòng bếp đệ cũng đừng lo lắng, chăm sóc cho bản thân mình tốt mới có thể mang thai khỏe mạnh. Hơn nữa sau khi sinh sản phải dưỡng cho thân mình thật tốt mới có thể mang thai lần nữa.”
Nghe được phải dưỡng thân mình thật tốt thì mới có thể mang thai lần nữa, Diệp Khê lập tức gật đầu: “Ta đã biết, ta sẽ chăm sóc tốt thân mình để mang thai khỏe mạnh, ta còn muốn sinh nữ nhi cho thê chủ.”
Phượng Nhược Liễu cười khen ngợi: “Thế này mới ngoan, ăn cái gì đi.”
Đang nói chuyện thì ngoài cửa vọt vào một nữ nhân, hô to gọi nhỏ nói: “Tiểu Vụ, ta đã trở về! Hân nhi, mẫu thân đã trở lại!” Đúng là Đàm Chương Nguyệt.
An Vụ lạnh nhạt liếc mắt nhìn nàng một cái: “Ầm ĩ cái gì đó? Trở về thì trở về.” Giọng nói lạnh nhạt nhưng trên trán nổi lên vui sướng tiết lộ hắn đang vui mừng.
Đàm Chương Nguyệt ngồi xổm bên cạnh An Vụ đi theo bồi dưỡng tình cảm với nữ nhi của mình, hoàn toàn vứt nam nhân đi theo phía sau nàng đến chín tầng mây, cũng may Phượng Nhược Liễu ngồi đối mặt cửa cho nên nhìn thấy người này rõ ràng. Diệp Khê cũng thấy được người tới, theo phản xạ tính thì phòng bị nhìn y.
Vẫn là Phượng Nhược Liễu đứng lên: “Thục Yến, sao lại đến đây? Ngươi vừa khéo ở thành Đông Sơn à?”
“Thục Yến bái kiến Tam Hoàng tử.” Bành Thục Yến cúi người hành lễ, cười nói: “Ta vừa vặn đến đây tuần tra vô tình ở trên đường gặp được Đàm tiểu thư mới biết được Hoàng tử đi theo Phò mã đã trở lại thì đi đến bái kiến, còn biết được hôm nay làm tiệc đầy tháng cho Tiêu tiểu công tử, thật sự là chúc mừng!”
Phượng Nhược Liễu mời hắn ngồi xuống, nói: “Tiểu Lục nhi tuy là nam nhi nhưng cũng là đứa nhỏ đầu tiên của thê chủ. Thê chủ xem nó như tâm can bảo bối, cho nên muốn làm tiệc rượu náo nhiệt, để cho ngươi chê cười rồi.”
“Tiêu tiểu thư luôn luôn xem Diệp công tử như bảo vật, đứa nhỏ hắn sinh ra dĩ nhiên cũng chiếm được yêu thương của Tiêu tiểu thư.” Bành Thục Yến cười mắt nhìn về phía Diệp Khê, nói tiếp: “Bất quá mọi người đều biết được Tiêu tiểu thư và Hoàng tử nhất kiến chung tình, nói vậy về sau đứa nhỏ Hoàng tử sinh ra cũng được Tiêu tiểu thư yêu thương giống như vậy.”
Phượng Nhược Liễu cười nhưng không phải bởi vì lời nói của Bành Thục Yến mà là bởi vì bộ dáng của Diệp Khê -- đôi môi nhếch, mắt không chớp nhìn chằm chằm Bành Thục Yến, một trạng thái chuẩn bị chiến tranh, quả thật giống như hình dáng gà chọi đây mà!
Phòng bị rõ rang như vậy, Bành Thục Yến tất nhiên là cảm giác được, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ nói: “Diệp đệ đệ, đệ không cần nhìn ta như vậy, người gả cho thê chủ đệ cũng không phải ta.”
Phượng Nhược Liễu cười nói: “Thục Yến đã định thân với Đại tiểu thư nhà thành Giang Nam rồi, hết năm nay sẽ thành thân.”
“Vậy à.” Diệp Khê lập tức cong mặt mày lên: “Chúc mừng Bành công tử.” Lại quay đầu nói: “Tiên tử ca ca, ca ôm cục cưng một chút được không?”
“Được, đệ muốn làm gì?” Phượng Nhược Liễu đến nhận Tiêu Lục, đứa trẻ này hắn vẫn thích nhất là lúc nó không khóc.
“Ta muốn ăn.” Diệp Khê cầm điểm tâm trên bàn bắt đầu ăn, ngậm thức ăn làm hai gò má phình ra còn có thể nói chuyện: “Tiên tử ca ca thật xinh đẹp, ôm cục cưng nhiều một chút để cho cục cưng nhìn ca nhiều một chút, về sau nó cũng sẽ xinh đẹp giống như vậy.”
“Có cách nói này sao?” Phượng Nhược Liễu mỉm cười, rốt cục biết vì sao Diệp Khê thường xuyên đưa Tiêu Lục cho hắn ôm. Bành Thục Yến nhìn bọn họ ở chung hài hòa như vậy trong lòng lại nổi lên một tia chua xót. Diệp Khê đối với hai người bọn họ khác nhau cũng quá lớn đi, hắn thật sự rất không hiểu lòng người hay là thủ đoạn của Tam Hoàng tử thật cao minh?
“Khê Nhi.” Tiêu Dực bưng một đĩa hạt dưa tiến vào, hạt dưa tùy tiện để lên trên bàn thì khom người đi chọc Tiêu Lục: “Lục nhi ngoan, nhìn mẫu thân nè.”
Phượng Nhược Liễu không nhịn được nói: “Ngài và Đàm tiểu thư thật đúng là bằng hữu, đều là vừa vào cửa trước hết gọi phu lang, sau đó gọi đứa nhỏ.”
Tiêu Dực cười he he hai tiếng: “Chàng cũng là phu lang của ta mà, có nhớ ta không?”
Phượng Nhược Liễu trừng mắt liếc nàng một cái: “Những lời buồn nôn như vậy mà cũng nói ra được, không sợ bị người cười à?”
Tiêu Dực cười he he đứng thẳng dậy, mới bắt đầu chào hỏi với những nam nhân khác trong phòng: “Bành công tử, ăn nhiều điểm tâm một chút, cơm còn phải chờ một hồi lâu nữa mới xong, đến đây, các vị tỷ phu muội phu, mọi người đều ăn nhiều một chút.” Lại cầm một cái bánh mềm đưa cho Đàm Hân: “Đàm Hân cũng phải ăn nhiều một chút nha.” Đợi Đàm Hân giơ tay nhỏ bé nhận mới kéo Đàm Chương Nguyệt nói: “Tỷ phu, mượn Đàm Chương Nguyệt một chút, lát nữa sẽ trả lại cho ngươi.”
“Ngươi làm gì vậy? Buông ra, ta không biết ngươi.” Mặt của Đàm Chương Nguyệt nhăn nhó, nhìn cũng không nhìn Tiêu Dực một cái.
“Không biết cũng không liên quan, bây giờ biết cũng còn kịp mà.” Tiêu Dực kéo Đàm Chương Nguyệt đi ra ngoài, Diệp Khê mở to mắt nhìn các nàng, lo lắng nói: “An ca ca, các nàng làm sao vậy? Cãi nhau hả?”
“Không có việc gì.” An Vụ trấn an cười: “Nàng chính là tức giận Tiêu tiểu thư không nói với nàng biết hôm nay làm tiệc đầy tháng của tiểu Lục nhi.”
* * *
Đàm Chương Nguyệt thở phì phì: “Kéo ta ra đây làm cái gì? Ta chỉ là một người dân nhỏ bé bình thường, ngươi là đại Phò mã, ta không biết ngươi.”
“Ta sai rồi, còn không được sao?” Tiêu Dực bất đắc dĩ thở dài, Đàm Chương Nguyệt đi theo ra cửa thì quay về phía nàng rống la: “Ngươi thật được đó Tiêu Dực, làm tiệc đầy tháng cho nhi tử cũng không nói cho ta biết! Ngươi không xem ta là tỷ muội chứ gì? Chúng ta sau này cũng không cần làm tỷ muội nữa!”
Lần đầu tiên cô thấy Đàm Chương Nguyệt thật sự tức giận như vậy. Tiêu Dực lúc này chỉ có thể nói lời ngon tiếng ngọt: “Ta cũng không phải không muốn nói cho ngươi biết, ngươi ở trong xưởng cung tiễn xa như vậy, ta lại là hôm qua mới trở về, chưa kịp thông báo cho ngươi biết không phải sao?”
“Lấy cớ!” Đàm Chương Nguyệt thật tức giận: “Hôm qua ngươi trở về, tùy tiện tìm một người đi nói cho ta biết không phải được rồi sao?”
“Xưởng cung tiễn là nơi bí ẩn, không phải ai cũng có thể đi đến.”
“Lấy cớ! Ngươi không phải từ trong thành đi ngang qua sao? Nói cho Huyện nha một tiếng, Huyện nha có thể phái người đi nói cho ta biết.”
Tiêu Dực lau cái trán, thở dài nói: “Lúc ta từ trong thành đi ngang qua thì còn chưa có nghĩ đến sẽ làm tiệc đầy tháng cho Lục nhi.”
“Lấy cớ!” Đàm Chương Nguyệt nhất quyết không tha: “Ngươi chính là không cho người đi Huyện nha chuyển cáo một tiếng, nếu không Huyện nha cũng sẽ phái người đi nói cho ta biết.”
“Được rồi, ta sai rồi.” Tiêu Dực ngoan ngoãn nhận sai.
Đáng tiếc Đàm Chương Nguyệt vẫn còn tức: “Ngươi có nhờ sao? Tiểu Vụ nhà ta mang đứa nhỏ, ta đầu tiên nghĩ đến chính là nói cho ngươi biết. Đàm Hân nhà ta máy thai, ta đầu tiên nghĩ đến chính là nói cho ngươi nghe. Ổn công nói Tiểu Vụ nhà ta sắp sinh, ngươi ở trong xưởng cung tiễn, ta cao hứng viết thư nói cho ngươi biết hài tử của ta sắp ra đời. Còn ngươi? Ngươi cái gì cũng không nói cho ta biết, bây giờ ngươi muốn làm tiệc đầy tháng cũng cảm thấy ta có nên biết hay không cũng đều không sao cả phải không? Tốt lắm, ta đi về!” Đàm Chương Nguyệt càng nói càng tức giận, nếu không phải nàng trở về trong thành giám sát phủ Ngự sử của nàng xây dựng thế nào thì còn không biết các nàng đã trở lại đâu. Nếu không nàng cũng không biết các nàng đã trở về, vậy thì không phải bỏ lỡ ư?
“Đừng đừng đừng!” Tiêu Dực vội bám vào người muốn đi ra ngoài, kiếp trước không có cảm nhận qua tình thân. Cô thật sự không nghĩ tới Đàm Chương Nguyệt lại đối xử với cô như tỷ muội nhà mình, nghĩ đến cũng đúng. Nếu như cô có một muội muội, cô cái gì cũng muốn chia sẻ với muội muội. Muội muội sinh đứa nhỏ cũng không mời cô ăn tiệc đầy tháng, cô khẳng định cũng sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái, cảm thấy muội muội không xem mình là người một nhà. Tiêu Dực tỉnh lại một phen, cực kỳ tội nghiệp cầu xin nàng: “Ta sai rồi, ta lấy cớ gì cũng không đi tìm, ngươi tha thứ cho ta được không?”
“Hừ!”
Tiêu Dực thành tâm thành ý xin lỗi: “Chương Nguyệt, ta thật sự xem ngươi như tỷ tỷ, thật xin lỗi.”
“Hừ!” Đàm Chương Nguyệt lại hừ một tiếng, bất quá giọng điệu không còn nặng như lúc trước nữa.
Tiêu Dực biết nàng đã bắt đầu nguôi giận thì chạy tới ôm lấy nàng, càng giả vờ cực kỳ tội nghiệp: “Tỷ tỷ tốt, ta thật sự xem ngươi như tỷ tỷ, chính là Lục nhi là nam hài tử. Ta xem nó như là bảo bối, cũng không biết khi về thì mọi người sẽ nghĩ ra sao đây. Mọi người đều thích nữ nhi, vì một nam hài tử mà cố ý gọi ngươi từ thật xa về, ta đây không phải sợ ngươi khinh thường sao?”
“Ta khi nào thì nói ta không thích nam hài tử?” Đàm Chương Nguyệt dùng sức đẩy cô: “Đừng ôm ta, còn có giọng nói kia của ngươi nữa, học nam nhân nũng nịu làm gì, muốn ghê tởm chết ta sao?”
“Đó, ngươi chính là ghét bỏ nam nhân đấy thôi.”
“Ta khi nào thì ghét bỏ nam nhân? Ta là ghét bỏ ngươi!” Đàm Chương Nguyệt nhíu mày một cái, trong lòng cuối cùng bình phục lại một chút. Tiêu Dực thấy sắc mặt của nàng mềm xuống, vội kéo nàng đi vào thư phòng: “Ở trong kinh ta nhìn thấy một cây chủy thủ nạm đá quý rất xinh đẹp, chủy thủ rất nhỏ tinh xảo, thuận tiện mang theo bên người, lưỡi đao cũng thực sắc bén, thật tiện dụng.”
“Vậy thì nó có gì liên quan tới ta?” Tuy rằng trong lòng bình phục một chút nhưng tức giận này không phải bỗng chốc có thể tiêu tan hết. Đàm Chương Nguyệt vẫn tức giận.
“Có chứ, ta vừa nhìn thấy chủy thủ kia thì ta cảm thấy thích hợp cho ngươi dùng, cho nên mua về đưa cho ngươi nè.” Tiêu Dực mở hộp lấy ra cây chủy thủ: “Nhìn xem, có phải rất xinh đẹp hay không?”
Thật sự rất xinh đẹp đấy, Đàm Chương Nguyệt nhìn vài lần rồi quay đầu nói: “Ta không cần, ta với ngươi không quen.”
“Đưa lễ vật xong thì bỏ qua, cầm đi.” Tiêu Dực đưa chủy thủ nhét vào trong tay nàng. Đàm Chương Nguyệt thật không tình nguyện cầm, nói nhỏ: “Đá quý nhỏ như vậy, cũng có thể mang đi tặng người ư.”
Tiêu Dực há miệng thở dốc, làm ơn, viên quá quý to như quả trứng cút trên tay cầm kia còn chê nhỏ hả? Được rồi, kỳ thật dựa theo biểu cảm của nữ nhân này xem ra nàng tương đương hài lòng, cố tình ngoài miệng còn chê người ta, hay là còn chưa có tức giận đủ? Ai, nữ nhân này thật đúng là khó dỗ mà.