Ngày hôm sau đầy tháng của cục cưng Tiêu Lục, Tiêu Dực và Hoàng tử đưa ra trình từ đến Hoàng thượng. Hoàng thượng xem xong đứng lên nâng tay nữ tử đang cung kính: “Tiêu Dực này, ngươi thật sự không muốn ở lại? Trong lục bộ* ngươi muốn đi nơi nào chỉ cần nói một tiếng, trẫm nhất định an bài cho ngươi.”
(*Lục bộ bao gồm 6 Bộ: bộ Lễ, bộ Lại, bộ Hộ, bộ Binh, bộ Hình và bộ Công.
Bộ Lễ: coi việc văn hóa, giáo dục. Bộ Lại: coi việc tuyển chọn quan lại. Bộ Công: trông coi việc xây dựng và thủ công. Bộ Hình: trông coi luật pháp và xét xử. Bộ Binh: trông coi việc quân sự. Bộ Hộ: lo việc kinh tế như tài chính, thuế khóa, hộ tịch, tiền tệ,…)
“Tạ ơn Hoàng thượng đã ưu ái, Tiêu Dực tự biết năng lực của mình có bao nhiêu, thật sự không dám ở trong triều làm cho Hoàng thượng mất thể diện, vẫn là trở về làm cái mình sở trường thay Hoàng thượng làm tốt cung tiễn, cũng như chia sẻ thay Hoàng thượng.”
Hoàng thượng gật đầu: “Trẫm sớm đã biết rằng ngươi sẽ không ở lại, sớm sai người xây phủ Phò mã ở thành Đông Sơn rồi, ngay tại cách vách phủ Ngự sử. Bất quá công trình chưa hoàn thành, còn phải một ít thời gian nữa mới có thể chuyển vào.”
Tiêu Dực và Phượng Nhược Liễu lập tức quỳ xuống nói: “Đa tạ Hoàng thượng / Mẫu hoàng.”
Hoàng thượng nâng tay: “Hãy bình thân, đúng rồi, ngươi dự tính khi nào thì đi?”
“Ngày mai.”
“Ngày mai?” Hoàng thượng sửng sốt một chút: “Quá nhanh đấy.”
“Xin Hoàng thượng tha tội, Tiêu Dực đã đi thật lâu rồi, xưởng cung tiễn đã tụ lại không ít chuyện, cho nên phải nhanh chóng trở về xử lý.”
“Ngươi nói cũng có lý, bất quá trẫm chưa nghe nói trong cung Hoàng tử chuẩn bị xuất hành vậy.”
Tiêu Dực và Phượng Nhược Liễu dùng khóe mắt ra hiệu. Phượng Nhược Liễu tiến lên một bước nói: “Mẫu hoàng, là nhi thần không cho chuẩn bị.”
“Vậy à? Vì sao?”
Phượng Nhược Liễu nói: “Người nhi thần coi trọng là thê chủ, thê chủ cũng là coi trọng nhi thần mà không phải thân phận này của nhi thần. Một khi đã như vậy, tất nhiên là không cần tham luyến tài vụ trong cung, Phò mã cảm thấy thế nào?”
Tiêu Dực vội vàng gật đầu: “Hoàng tử nói đúng, Hoàng tử thiên nhân chi tư* lại không ghét bỏ Tiêu Dực đã có phu lang. Tiêu Dực có thể cùng Hoàng tử sống bên nhau cả đời đã là phúc khí tám đời đã tu luyện được, trong lòng đã thỏa mãn không thôi, không dám lại có thêm nhiều yêu cầu.”
(*Thiên nhân chi tư: có tư thế của nhà trời.)
Phượng Nhược Liễu vừa lòng cười lại nói: “Phò mã, không bằng ngài đi về trước cùng Diệp đệ đệ thu dọn một chút để ngày mai rời đi, ta muốn nói chuyện với Mẫu hoàng thêm một lát.”
Tiêu Dực vội vàng khom lưng cáo từ: “Hoàng thượng, Hoàng tử, vậy Tiêu Dực trước hết cáo lui.” Lại nói: “Hoàng tử khi nào thì về? Đợi lát nữa ta tới đón chàng.”
Mặt của Phượng Nhược Liễu bỗng ửng đỏ, sẵn giọng nói: “Ta nói chuyện với Mẫu hoàng ai muốn ngài tới đón chứ? Còn không mau lui ra.”
“Được.”
Tiêu Dực khom lưng lui xuống, ra cửa còn không ngừng quay đầu nhìn nhìn Phượng Nhược Liễu, chọc cho công công dẫn đường cho cô cười hì hì. Lần này diễn thâm tình ở trước mặt Hoàng thượng cuối cùng cũng diễn xong rồi, phần còn lại phải xem Phượng Nhược Liễu thế nào.
* * *
Ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa từ cửa chính của Hoàng cung đi ra ngoài vào trong dịch quán lớn, chỉ trong chốc lát một chiếc xe ngựa khác từ trong dịch quán đi ra. Lái xe là một nữ tử áo xanh, trừ bỏ sắc mặt lạnh lùng ở bên ngoài thì toàn thân không có gì khác biệt, cho nên sẽ không có người đi chú ý chiếc xe ngựa có vẻ ngoài bình thường này.
Bất quá chiếc xe ngựa này mặc dù bề ngoài bình thường nhưng bên trong lại thư thái. Bên trong xe không giống xe ngựa khác chỉ có ghế ngồi, mà lót vải đệm thật dày toàn bộ một cái giường, còn có ba chiếc gối dựa thật to và mấy cái chăn. Trong xe còn có thêm một cái rương nhỏ, có đựng giày và đựng thức ăn, trong một cái rương khác còn đựng nhiều sách. Phượng Nhược Liễu rút một quyển ra, là sách tranh vẽ về tài nữ giai nhân.
“Đây là sách của ta, để ta xem trên đường.” Diệp Khê giải thích, sau đó đột nhiên nhớ tới một chuyện đã bị lãng quên thật lâu: “Thê chủ, Đàm tiểu thư đâu?” Đàm Chương Nguyệt đáng thương rốt cục được Diệp Khê nhớ tới.
Tiêu Dực cười cười: “Nàng hả ấy? Sao Khê Nhi lại đột nhiên hỏi đến nàng ấy?”
Diệp Khê cúi đầu níu chặt góc áo của mình: “Nàng ấy đưa ta đến tìm thê chủ nhưng ta lại quên nàng ấy.” Từ khi hắn đi theo Tiên tử ca ca vào Hoàng cung, hắn đã không nhớ tới Đàm Chương Nguyệt. Khi đó hắn đang làm cái gì chứ? Đầu tiên là thật đau lòng, về sau thấy thê chủ thì thật vui vẻ, về sau nữa vội vàng sinh cục cưng rồi chăm sóc cục cưng...... Diệp Khê thật áy náy: “Thê chủ, ta không phải là kẻ qua cầu rút ván giống như trong sách chứ? Đàm tiểu thư khổ sở đưa ta tới tìm ngài, mà ta tìm được ngài rồi lại quên nàng ấy.”
“Không phải.” Tiêu Dực đang ôm Tiêu Lục rút ra một bàn tay sờ sờ đầu của hắn cười nói: “Sau khi ta trở về có gặp qua nàng ấy, nàng ấy biết chàng tìm được ta rồi thì tự mình đi về trước.”
Diệp Khê chớp mắt: “Ngài gặp qua nàng ấy? Sao nàng ấy có thể biết ta tìm được ngài? Ta cũng không có nói với nàng ấy ta đi cùng với Tiên tử ca ca vào Hoàng cung.” Diệp Khê lại áy náy, hắn không nên một tiếng không nói mà đi cùng với Tiên tử ca ca.
Tâm tư của Diệp Khê đều viết ở trên mặt, Phượng Nhược Liễu cười nói: “Nàng ấy biết mà, ta cho chủ dịch quán nói với nàng ấy.”
“Thật vậy chăng?” Diệp Khê lúc này mới yên tâm: “Vậy là tốt rồi, bằng không nàng ấy nhất định sẽ thật lo lắng.”
Tiêu Dực cười: “Tên ngốc.” Lại nhẹ nhàng nói lên mặt Tiêu Lục: “Con về sau cũng không thể ngốc giống như phụ thân con nha.”
Diệp Khê ngượng ngùng đỏ mặt: “Ta mới không ngốc đâu.”
Phượng Nhược Liễu che miệng cười: “Đệ như vậy mà không ngốc à? Đệ là thường xuyên đều thật ngây ngốc mới đúng đó.”
“Nào có chứ?” Diệp Khê mở to mắt, cho dù lần này hắn thật sự có chút ngốc nhưng trước kia cũng không có ngốc như vậy chứ?
Phượng Nhược Liễu cười mà không đáp, Tiêu Dực an ủi lại sờ sờ đầu của hắn: “Khê Nhi nhà ta một chút cũng không ngốc. Bất quá Khê Nhi, có một câu ta đã muốn hỏi chàng thật lâu.”
“Hỏi cái gì?”
“Chàng vừa thấy Bành công tử giống như gà chọi nhỏ, sao lại có thể ở chung một chỗ với Nhược Liễu tốt như vậy?”
“Gà chọi? Diệp Khê?” Phượng Nhược Liễu cười ha ha, chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi: “Đệ muốn giống như gà chọi, trên đời này chỉ sợ không có gà chọi.”
Mặt của Diệp Khê đỏ lên: “Tại vì Bành công tử thích thê chủ, còn Tiên tử ca ca lại không thích thê chủ.”
Phượng Nhược Liễu cười càng lúc càng thoải mái: “Sao đệ lại biết ta không thích nàng? Đệ không phát hiện tình cảm của chúng ta rất tốt sao? Người người đều nói nàng thật sủng ta, người người đều biết chúng ta rất yêu nhau, ta rất yêu nàng.” Phượng Nhược Liễu chỉ chỉ vào Tiêu Dực: “Nàng cũng rất yêu ta.”
Thê chủ, yêu Tiên tử ca ca? Diệp Khê không thể tin được mở to mắt, nghiêm túc mà nhìn Phượng Nhược Liễu và Tiêu Dực vài lần, nhấp hé miệng nói: “Tiên tử ca ca, ca đã nói ca không thích thê chủ; còn có, thê chủ cũng không thích ca.”
“Ta tùy tiện nói như thế đệ cũng tin hả?” Phượng Nhược Liễu nghiêng người dựa đầu lên vai của Tiêu Dực: “Tiểu Khê Nhi, đệ không phát hiện chúng ta rất thân mật ư? Ở nơi nhiều người chúng ta vẫn không kiêng dè gì.”
Diệp Khê lại nhìn nhìn hai người, lại nhấp hé miệng nói: “Giả, hai người là đang giả vờ.”
Tiêu Dực cười: “Được rồi, ngồi thẳng, không được lại khi dễ Khê Nhi nhà ta.”
Phượng Nhược Liễu ngồi thẳng dậy di chuyển qua dựa vào đống chăn bên cạnh: “Được rồi được rồi, biết trong lòng ngươi chỉ có Tiểu Khê Nhi nhà ngươi, ta nào dám khi dễ hắn chứ?”
Diệp Khê lúc này mới yên tâm mà nở nụ cười: “Tiên tử ca ca rất tốt với ta, sẽ không khi dễ ta.”
“Ánh mắt của Tiểu Khê Nhi quả nhiên giống như gương sáng, dựa vào những lời vừa rồi ta tạm thời thừa nhận đệ không phải tên ngốc. Thật đúng là kỳ lạ, người khác nhìn đều nói đôi ta ân ái, đệ lại có thể nhìn ra là giả.” Phượng Nhược Liễu rất hiếu kỳ nhích đến bên cạnh Diệp Khê: “Ai, đệ làm sao thấy được?”
Diệp Khê chớp mắt: “Vừa thấy chính là giả, còn muốn thấy thế nào?”
Phượng Nhược Liễu cũng trừng mắt nhìn, không dám tin quay đầu hỏi Tiêu Dực: “Là chúng ta diễn rất tệ, hay là hắn có hoả nhãn kim tinh?”
Tiêu Dực cười nói: “Ta nghĩ, đại khái là vì ta đối xử với Khê Nhi và đối xử với ngươi là hai chuyện khác nhau.”
“Đúng vậy, ngươi đối hắn thật bình thản, đối ta thật thân mật, ngay cả ánh mắt đều là liếc mắt đưa tình.” Phượng Nhược Liễu thật sự không nghĩ ra, sao người khác nhìn thấy đều là thâm tình như thế, mà Diệp Khê nhìn thì “Vừa thấy thì biết là giả” chứ?
“Ta đối xử với Khê Nhi là thật, đối với ngươi là làm ra vẻ.” Tiêu Dực giải thích xong, nhìn hắn vẫn là một vẻ mặt rối rắm, bất đắc dĩ cười nói: “Được rồi, đừng rối rắm vấn đề này, ta rất hiếu kỳ ngươi là sao Mẫu hoàng ngươi đồng ý không mang theo một cung thị ra cung?”
Nói đến đây, Phượng Nhược Liễu cười đến vui vẻ, đắc ý nói: “Chẳng phải ta đã nói với ngươi ta đã có biện pháp, bây giờ thì tin chưa?”
Phượng Nhược Liễu này cũng có thể trẻ con như vậy? Tiêu Dực thật hiểu đạo lý khích lệ: “Biết ngươi là Hoàng tử thông minh nhất khắp thiên hạ rồi, có thể nói ra để cho thảo dân sùng bái hay không?”
Phượng Nhược Liễu đắc ý nhíu mày: “Rất đơn giản, ta nói với bà Phò mã không vui khi được hạ nhân hầu hạ, ta gả cho Phò mã thì chiều theo yêu thích của Phò mã. Nếu là dẫn theo người ra cung có vẻ phô trương còn không để ý tới thể diện của Phò mã, nhưng một người cũng không mang theo lại không thể hiện ra thân phận. Vì thế, bà đồng ý cho ta mang theo Mặc.”
“Không phải chứ? Chỉ đơn giản như vậy?” Tiêu Dực không tin.
Phượng Nhược Liễu thật khẳng định mà gật đầu: “Chỉ đơn giản như vậy. Bởi vì ta còn nói với bà, chờ phủ Phò mã xây xong thì bà có thể phái một ít cung thị đi theo đồ cưới của ta đến thành Đông Sơn trước, đến lúc đó nhà lớn phủ to, khẳng định là cũng muốn mua đầy tớ. Ta muốn vài người đầy tớ của mình, Phò mã khẳng định sẽ không phản đối, vì thế bà đã đồng ý.”
Tiêu Dực liếc hắn một cái: “Quả nhiên thông minh, lại còn chủ động kêu bà tặng người đến giám thị ngươi, đến lúc đó người đến, tự ngươi đi thu phục. Ta cũng không muốn diễn trò với ngươi nữa.”
Phượng Nhược Liễu híp mắt cười: “Không cần lo lắng, ta nhất định sẽ chết mất trước khi chuyện đó xảy ra.”
“Chết mất?” Diệp Khê kinh hãi, mặc dù đối thoại của thê chủ và Tiên tử ca ca hắn nghe được câu hiểu câu không, nhưng hai chữ ‘chết mất’ này cũng là một chút không khó hiểu. Diệp Khê lôi kéo ống tay áo của Phượng Nhược Liễu vội la lên: “Tiên tử ca ca, ca sẽ không chết, sẽ không.”
“Ai ai ai, đệ đừng khóc.” Phượng Nhược Liễu luống cuống tay chân: “Ta nói đùa, ta sẽ sống thật tốt. Diệp Khê đệ nhớ cho kĩ, những chuyện hôm nay chúng ta nói ở trên xe ngựa, đệ không thể nói cho bất luận kẻ nào nghe, có biết không?”
“Đã biết, ta không nói.” Diệp Khê nước mắt rưng rưng nhìn hắn: “Vậy ca cũng đừng chết, ngoại trừ thê chủ và An ca ca còn có An đại thúc ra thì chỉ có ca đối xử tốt với ta, ca đừng chết.”
Phượng Nhược Liễu có chút bất đắc dĩ: “Ta không chết, ta muốn chết thì ta sẽ không cần phải gả cho thê chủ đệ phiền toái như vậy.” Thấy hắn vẫn nước mắt rưng rưng, vội vàng giơ hai tay lên thề: “Thật sự, ta không chết, thật sự, ta còn muốn nuôi gà chăm sóc con thỏ với đệ nữa mà, còn đi hái rau dại với đệ nữa, ta xin thề sẽ không chết.”
Diệp Khê khịt khịt mũi, nhếch môi cười. Phượng Nhược Liễu đổ mồ hôi đầy đầu, dùng sức trừng nhìn Tiêu Dực: Ngươi cũng không giúp ta nói lời ư?
Tiêu Dực ôm cục cưng vui tươi hớn hở nhìn hắn: Ngươi tự tìm, ta còn không trách ngươi hại Khê Nhi nha ta khóc đấy! Xứng đáng!