Lúc này còn chưa đến
giữa trưa, các nam nhân đều còn ở trong nhà nấu cơm, bờ sông còn chưa có người đến giặt quần áo, thật không có bóng người. Tiêu Dực tìm nơi râm
mát buông bồn xuống. Diệp Khê liền vội vàng bắt đầu cuốn tay áo lên đem
quần áo trong bồn đều thấm vào nước, lại nhặt vài tảng đá nặng đem đè
lên quần áo không cho nước cuốn trôi đi.
“Ta đang suy nghĩ chỉ có một bồn nên làm cái gì bây giờ, Tiểu Khê Nhi thật là thông minh mà!” Tiêu Dực khen hắn.
“Ta… ta không thông minh.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khê hồng hồng, mọi người đều sẽ làm như vậy mà.
Diệp Khê nhấc tới một góc khăn trải giường, bộ dáng có chút cố sức. Tiêu Dực vội vàng đem khăn trải giường trong tay hắn lấy lại, sau đó phân ít áo
sơ mi cho hắn: “Tiểu Khê Nhi giặt cái này.”
Diệp
Khê tiếp nhận đem đặt trong bồn, cầm bồn muốn đi múc nước. Tiêu Dực vội
vàng bưng bồn tới múc cho hắn một bồn lớn, sau đó chuyển đến một bên cho hắn ngồi trên tảng đá giặt, chính mình cởi giày cuốn ống quần lên đến
trong nước bắt đầu giặt khăn trải giường lớn. Diệp Khê vội vàng kêu
nàng: “Thê chủ, ta giặt là được rồi, giặt quần áo là chuyện của nam
nhân.” Hắn làm sao có thể để cho thê chủ giặt, sẽ bị người chê cười.
Tiêu Dực dở khóc dở cười, kỳ thật trong lòng biết là tiểu gia hỏa này không
có cảm giác an toàn. Tiêu Dực ra vẻ kinh ngạc nói: “Hả, làm việc còn
muốn phân nam nữ sao? Tiểu Khê Nhi, đừng nghĩ nhiều như vậy. Chúng ta
cùng nhau giặt, giặt xong sớm một chút không chừng buổi tối liền hong
khô.”
“Nhưng là ngài có thương tích….”
“Lại không bị thương ở chân tay, Khê Nhi ngoan ngoãn nghe lời, ta nói cùng nhau giặt là cùng nhau giặt.”
Diệp Khê vội vàng gật đầu, hắn muốn nghe lời thê chủ nói, hắn muốn ngoan ngoãn.
Tiêu Dực vừa lòng mà nhếch môi, tìm đề tài cùng hắn nói chuyện phiếm: “Khê Nhi mấy tuổi?”
“Qua năm là được mười bảy.”
Mười bảy? Xem qua bộ dáng là chỉ mười ba, mười bốn tuổi. “Vậy Khê Nhi biết ta mấy tuổi không?”
Diệp Khê lắc đầu: “Không biết.”
“Ai…,ta cũng không biết.” Tiêu Dực thở dài.
Diệp Khê mở to mắt, con mắt đột nhiên lồi lên trên mặt nhỏ gầy: “Thê chủ cũng không biết?”
Tiêu Dực chỉ chỉ huyệt thái dương của mình bị thương, cười khổ. Diệp Khê thế này mới nhớ tới nàng đã quên chuyện trước kia, an ủi nói: “Thê chủ đừng thương tâm, về sau sẽ nhớ đến.”
Tiêu Dực gật gật đầu, có lẽ Đàm Chương Nguyệt sẽ biết, lần khác thấy hỏi nàng một chút.
***
Sau khi qua thời gian cơm trưa, tốp năm tốp ba nam nhân đi đến bờ sông giặt quần áo, nhìn thấy hai người cô không khỏi xem nhiều hai mắt, có nam tử trêu ghẹo nói: “A, này không phải là Tiêu tú tài cùng lão ngũ của Diệp
gia sao? Tiêu tú tài cưới phu đến lại chịu khó thế?”
Tiêu Dực ngẩng đầu cười nói: “Đúng vậy, không thể luôn luôn đần độn được.”
“A, Tiêu tú tài tỉnh ngộ, đến nơi này thật khó còn giúp phu lang giặt quần áo, khả năng ngày sau Diệp Khê sẽ hưởng phúc!”
Các nam nhân khác cười khanh khách, Diệp Khê đỏ mặt lên, sợ hãi mà nhìn
Tiêu Dực. Tiêu Dực tự nhiên hào phóng, một bên dùng sức rửa tay dưới
quần áo, một bên cười nói: “Ta nghèo như vậy, hắn đi theo ta là chịu khổ đây, bất quá việc nặng nhọc mệt mỏi là không cần hắn làm.”
Diệp
Khê có chút không biết làm sao nắm chặt quần áo trong tay, nàng nói
không cần hắn làm việc nặng nhọc mệt mỏi? Thật sự, thật sự sẽ thương hắn như vậy sao? Từ nhỏ đến lớn, hắn không biết đã làm bao nhiêu việc, rất
nặng nề, mệt không muốn sống, hiện tại đều không cần hắn làm sao?
Một nam tử trêu đùa: “A, Tiêu tú tài thì ra vẫn là kẻ thương người.” Lại
giống như không hiểu hỏi: “Ngươi muốn kết hôn không phải là lão nhị của
Diệp gia sao? Sao cưới thành lão ngũ Diệp gia? Chứ không phải là cưới
lầm rồi hả?”
Lời này vừa nghe chính là cố ý làm cho người ta khó
lòng chịu đựng nổi. Diệp Khê run rẩy một chút, lại sợ hãi mà giương mắt
trông ngóng Tiêu Dực. Tiêu Dực là không thèm để ý, chẳng qua cô còn chưa nói lại có người khác nói: “Trương nhị gia, ngươi thế nào nhiều chuyện
như vậy hả? Cưới đúng cưới sai, Tiêu tú tài người ta cũng không nói
chuyện, ngươi tám cái gì chứ? Chứ không phải là nhìn không được Diệp Khê sống tốt chứ? Ngươi làm sao an tâm cái gì nha!”
Nam tử nói chuyện nâng bồn vừa nói vừa tìm bị trí bắt đầu giặt quần áo, hẳn là vừa tới.
Trương nhị gia tức tái mặt, lớn tiếng nói: “Ta có thể an tâm cái gì? Ta không
phải tùy tiện hỏi thăm đến sao? Cho dù ngươi nói không chịu được nổi như vậy, ta làm sao nhìn không được Diệp Khê sống tốt chứ? Hắn sống được
hay không, lại không quan hệ với ta!”
“Không quan hệ với ngươi.”
Nam tử kia liếc mắt hắn một cái, miệng không lưu tình chút nào: “Mà ta
nhìn ngươi chính là ước gì toàn bộ mọi người đều sống không bằng ngươi.”
Trương nhị gia đứng lên xoa chân: “Ta khi nào thì nói qua ước gì người khác
cũng không như ta? Huống chi Diệp Khê vốn là sống không bằng ta, trong
thôn Thanh Dương này ai chẳng biết nói bản tính Tiêu tú tài như củ cải?
Gả cho nàng, không phải giống như rơi trong hố lửa sao?”
Hức, Tiêu Dực cúi rũ mắt, thì ra gả cho cô là rơi trong hố lửa đây….
An Vụ bên kia còn theo Trương nhị gia cãi lại: “Có phải rơi vào hố lửa kia hay không cũng không phải do ngươi tới nói, ngươi không có nghe Tiêu tú tài nói sẽ không cho Diệp Khê làm việc nặng mệt chết sao? Chứ không
phải là ngươi cảm thấy chính mình gả không được tốt, liền mong chờ người người đều gả hố lửa như ngươi?”
Trương nhị gia tức giận đến mắng to: “An Vụ, người hắc phu này, ngươi mới gả không xong!”
An Vụ cười lạnh: “Ngươi đều có thể gả vào, ta sẽ gả không xong sao?”
“Ngươi…”
Tiêu Dực nháy mắt mấy cái, thì ra đây là hắc phu cãi nhau sao? Âm mưu quỷ kế cô gặp nhiều, loại xoa eo mắng to này ở cái gọi là xã hội thượng lưu
thật đúng là không có.
Nhìn thấy Trương nhị gia còn muốn mắng trở lại, Tiêu Dực vội vàng nói: “Hai vị công tử đừng ầm ỹ, là Tiêu mỗ không tốt. Hai vị công tử đừng vì hôn sự của Tiêu mỗ mà làm mất hòa khí.” Tuy rằng còn muốn xem tiếp, nhưng Tiểu Khê Nhi bên cạnh đã khẩn trương sắp
rơi nước mắt. Tiêu Dực đành phải đứng ra nói chuyện. Vài nam tử bên cạnh cũng đi theo khuyên vài câu, Trương nhị gia hừ một tiếng vừa hận vừa
ngồi trở lại giặt quần áo.
Tiêu Dực nói: “Đều trách ta chưa nói rõ ràng, kỳ thật ta muốn cưới chính là Diệp Khê, không phải người khác.”
“Hả?” Mọi người đều kinh ngạc, thôn Thanh Dương không lớn, chuyện tối hôm qua Tiêu Dực cưới sai phu lang đi nhà họ Diệp nói rõ lí lẽ còn bị đánh đã
sớm truyền ra, lúc này nàng thế nhưng còn nói không cưới sai người? Ngay cả Diệp Khê đều kinh ngạc mà nhìn nàng, ngay từ đầu nàng đã muốn cưới
hắn?
Tuy là nói láo là thật không đúng, nhưng Tiêu Dực vẫn là mặt không đỏ tim không đập mạnh sờ sờ đỉnh đầu Diệp Khê, nhẹ nhàng nói:
“Ngay từ đầu là muốn cưới ngươi.”
Diệp Khê chớp
mắt, thật sự ngay từ đầu muốn cưới hắn? Nhưng là… nhưng là…thời điểm tối hôm qua nàng xốc khăn voan của hắn lên, nàng rõ ràng nói cưới sai rồi…
“Vậy ngươi không phải đi nhà họ Diệp nói rõ lí lẽ sao? Nói cưới sai phu lang rồi.” Có người tò mò hỏi nàng.
“Hi hi!” Tiêu Dực cười cười, bộ dáng có chút ngượng ngùng nói: “Đó không
phải uống nhiều rượu, mắt hoa không nhận ra chú rể chính là Tiểu Khê Nhi sao?”
“A, vậy không phải chịu đánh oan uổng hay sao?” Nam nhân
này đều khanh khách cười rộ lên, hơn loại người nói chuyện hoang đường,
đối với thật giả là không thèm để ý.
An Vụ cũng cười nói: “Diệp
Khê có thể xem như khổ tẫn cam lai*, Tiêu tú tài cũng không thể giống
trước kia, ngày sau phải chăm sóc người nhà nhiều chút mới là thê.”
(*đau khổ đi qua, hạnh phúc sẽ đến.)
“Đúng vậy, ngày sau định là hết sức nuôi dưỡng Diệp Khê.” Tiêu Dực cũng không biết nguồn gốc của An Vụ là gì, thấy hắn nói có lý vội vàng đáp ứng
trước, rồi lại giả như thật giống nói cùng bọn đàn ông: “Diệp Khê nhà ta ngày sau đã là bảo bối của ta, không cho các ngươi khi dễ hắn đó!”
Tiêu Dực nói như vậy, nam nhân không tốt này lại đến chế giễu Diệp Khê, đều
cười ha ha nói: “Xem Tiêu tú tài nói này, chúng ta khi nào khi nào khi
dễ qua hắn.” Tiêu Dực cũng đi theo cười ha ha vài tiếng, mặc kệ bọn họ
trước kia có khinh thường khi dễ qua hay không, dù sao về sau là tuyệt
đối không thể khi dễ.