Tiêu Dực bị nghẹn đến đau sốc hông, sau một lúc lâu mới ngừng lại: “Khê Nhi, ai nói với ngươi chuyện này?”
Diệp Khê nghiêng nghiêng đầu: “Thê chủ là nói chuyện tu nhân?”
“Đúng.” Bọn cô vốn chính là đang nói đến chuyện này không phải sao?
Diệp Khê lắc đầu: “Không có ai nói cho ta biết.” Chính là bởi vì không có người nói với hắn, cho nên hắn luôn luôn không biết.
“Vậy, Khê Nhi làm sao có thể biết?”
“Ta xem sách.”
“Sách?” Chết tiệt, trên sách tranh minh họa cô mua về thế nhưng có loại nội
dung thiếu nhi không nên xem này? “Là quyển sách nào? Khê Nhi lấy tới
cho ta xem.” Ngày mai cô phải mang quyển sách kia đi tìm lão bản hiệu
sách lý luận, sau đó giết nàng!
Diệp Khê nghe lời chạy tới lấy sách, không bao lâu cầm trở về: “Thê chủ, chính là quyển này, Xuân cái gì đồ.”
Xuân cung đồ! Tiêu Dực hoảng sợ, Tiểu Khê Nhi nhà cô xem rõ ràng là Xuân
cung đồ!!! Sách này là từ đâu đến? Tiểu Khê Nhi đơn thuần làm sao có thể xem loại sách thô tục này? Loại này sẽ ảnh hưởng tâm tính thiếu nhi thế nào có thể để cho người vị thành niên xem? Tiêu Dực tức giận đến mặt
đều có chút biến sắc, cố nhịn xuống dịu dàng hỏi hắn: “Khê Nhi, sách này là ai đưa cho ngươi?” Cô muốn đem người nọ giết chết!
“An ca ca cho ta.”
Tiêu Dực nghiến răng vang lộp cộp, quả nhiên là Đàm Chương Nguyệt giở trò quỷ!
“Thê chủ?”
“Khê Nhi, sách này....” Tiêu Dực dừng lại, không biết nên nói cái gì. Tiêu
Dực không biết muốn nói gì, Diệp Khê lại là đã biết rõ mọi chuyện: “Thê
chủ, An ca ca nói phải làm chuyện trong sách mới xem như phu thê chân
chính, mới có thể sinh cục cưng.”
Tiêu Dực lại nghiến răng, Đàm
Chương Nguyệt chết tiệt, An Vụ chết tiệt, dạy Tiểu Khê Nhi cái gì lung
tung! demcodon-ddlqd Tiêu Dực thở dài, kéo Diệp Khê ngồi xuống, thật
nghiêm túc mà khai thông hắn: “Khê Nhi, ưm, loại chuyện trên sách này,
là người lớn mới có thể làm.... Ưm, Khê Nhi bây giờ còn nhỏ, không cần
suy nghĩ đến chuyện này, về sau cũng không cần xem loại sách này.”
“Vì sao?”
“Ưm.... Bởi vì, đó không phải sách tốt, người tốt cũng không xem, chỉ có trứng thối mới xem.”
Diệp Khê nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Tranh trong sách là không phải sự thật? An
ca ca nói phu thê bình thường đều phải làm chuyện như vậy, có phải hay
không?”
Tiêu Dực căng đến há miệng, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu: “Phải.”
Diệp Khê mím mím môi, vậy bọn họ cũng không có làm qua. Còn có một chuyện
hắn muốn hỏi rõ ràng: “Thê chủ biết phu thê là phải làm loại chuyện này
sao?”
Tiêu Dực xoa xoa đầu của hắn: “Khê Nhi còn nhỏ, chờ ngươi
lại lớn lên một chút, Khê Nhi ăn nhiều chút, mau mau lớn lên được
không?”
“Thê chủ biết không?”
“...... Biết.” Tiêu Dực có chút bất đắc dĩ: “Khê Nhi, chúng ta ngủ được không?”
Diệp Khê cúi đầu không trả lời, Tiêu Dực lại xoa xoa đầu của hắn, khom người bế hắn nằm xuống: “Tốt lắm, ngủ.”
Diệp Khê nghiêng người ôm lấy cánh tay của nàng rồi tựa đầu lên vai nàng, nhắm hai mắt lại.
Tiêu Dực mệt mỏi, cho nên rất nhanh liền đã ngủ. Diệp Khê từ từ nhắm hai mắt lại nhưng không ngủ, bên tai nghe tiếng hít thở của thê chủ một hồi
lâu, hắn lại một chút buồn ngủ cũng không có. Hình vẽ mỗi một trang trên quyển sách kia xuất hiện ở trong đầu hắn, muốn quên đều không thể quên
được. Diệp Khê liền cảm thấy thân mình có chút nóng lên. Diệp Khê trở
người, mím mím cái miệng nhỏ nhắn, thê chủ nói hắn còn nhỏ, nhưng hắn
một chút cũng không nhỏ đâu, trong thôn có rất nhiều nam tử nhỏ hơn hắn
đều đã làm phụ thân. Diệp Khê lại trở người, thê chủ vì sao nói hắn còn
nhỏ không làm phu thê chân chính với hắn chứ, hắn rõ ràng cũng không
nhỏ, thê chủ không cần hắn làm phu thê chân chính, chẳng lẽ là -- thê
chủ không thích hắn?
Diệp Khê bị ý nghĩ của mình hoảng sợ, sẽ
không sẽ không, thê chủ sẽ không phải không thích của hắn. Thê chủ đối
hắn tốt như vậy, làm sao có thể không thích hắn chứ? Nhưng mà, nhưng mà, thê chủ nếu thích hắn, vì sao không cùng hắn làm chuyện phu thê phải
làm, đem xóa thủ cung sa của hắn, làm cho hắn sinh cục cưng chứ?
Hay là, thê chủ nghĩ chờ hắn lại lớn lên một chút, sau đó dựa vào chuyện
hắn không có cục cưng, danh chính ngôn thuận không cần hắn? Khẳng định
đúng vậy, khẳng định đúng vậy, thê chủ cưới hắn vốn chính là cưới sai
người rồi, hơn nữa hắn lại không xinh đẹp, cái gì cũng đều không hiểu,
còn cả ngày chỉ ăn, việc gì cũng không làm, thê chủ khẳng định là không
muốn hắn...... Không nên không nên, cưới đều đã cưới, hắn không thể làm
cho thê chủ không cần hắn, hắn không thể làm cho thê chủ đuổi hắn đi,
hắn muốn làm phu thê chân chính với thê chủ, hắn muốn sinh cục cưng cho
thê chủ!
Diệp Khê ở trong lòng từ chối một phen, tay nhỏ bé rốt
cục lén lút mò lên bụng của thê chủ, ừ, bụng thê chủ thật ấm áp. Mặt
Diệp Khê đỏ hồng, tay ở trên bụng nàng sờ soạng vài cái. Tiêu Dực trong
lúc ngủ say không có phản ứng, lá gan Diệp Khê càng phát lớn lên, toàn
bộ thân thể nhích lại gần Tiêu Dực, hơi hơi đi tới hôn mặt nàng – trong
sách có tranh phải hôn mặt, à, đúng rồi, còn phải hôn môi, còn có
cổ......
“Khê Nhi......” Tiêu Dực trở mình đối mặt với hắn, mơ mơ màng màng kéo chăn cho hắn: “Mau ngủ đi.”
Diệp Khê giống như tiểu hài tử làm việc gì sai bị bắt tại trận, nháy mắt
cũng không dám lộn xộn, lẳng lặng mà đợi một lát, phát hiện thê chủ kỳ
thật không có tỉnh. Diệp Khê thở ra nằm về vị trí của mình, ưm, không
thể như vậy, sẽ đánh thức thê chủ. Đánh thức thê chủ thì không sao,
nhưng nàng tỉnh lại khẳng định sẽ không làm chuyện tu nhân kia với hắn,
vậy hắn vẫn là không thể làm phu thê thật với nàng. Hắn phải nghĩ ra
biện pháp làm cho thê chủ tỉnh cũng không có cách nào khác ngăn cản hắn.
Diệp Khê lặng lẽ sờ xuống giường thắp ngọn nến, đi vài vòng ở trong phòng.
Cuối cùng mở tủ quần áo ra cầm vài sợi dây lưng ra, hắc hắc, như vậy cho dù thê chủ tỉnh lại cũng không sợ, hắn nhất định phải biến thành phu
lang chân chính của nàng!
Diệp Khê xốc lên chăn, dùng dây lưng
một đầu nhẹ nhàng buộc lại ở trên cổ tay của Tiêu Dực, một đầu khác buộc ở trên đầu giường, chờ hai tay đều buộc xong, lại như cách trên cũng
buộc hai chân của nàng như vậy. Cột xong rồi, Diệp Khê ngồi ở bên cạnh
Tiêu Dực nhìn nàng, nàng còn đang ngủ khò khò. Kế tiếp, phải làm cái gì
đây? À, đúng rồi, phải cởi hết sạch. Diệp Khê trước tiên tự thoát y, đỏ
mặt dùng chăn quấn chặt chẽ mình, quấn một lát, lại nghĩ đến trong sách
đều không có dùng chăn bọc lại, lại đem chăn kéo ra để ở một bên, hở, có cái gì phải thẹn thùng, thê chủ cũng không tỉnh.
Diệp Khê quỳ
gối bên cạnh người Tiêu Dực nhìn nàng, thê chủ thật sự rất đẹp mắt đây,
khó trách trong thôn nhiều nam tử thích nàng như vậy. Diệp Khê nhấp hé
miệng, hắn cần phải mau mau làm phu lang chân chính của nàng, mới không
cho nam tử khác đến hưởng thê chủ của hắn. Diệp Khê cúi người hôn lên
trên môi của nàng một cái, ngẩng đầu lên liền vuốt môi của mình cười ha
ha hai tiếng. Tầm mắt Diệp Khê hơi hơi đi xuống, dừng ở trên ngực Tiêu
Dực, ưm… ngực nữ nhân… vì sao lại to như vậy thế? Tay Diệp Khê đặt lên
trên, nhẹ nhàng đè xuống, mềm. Diệp Khê đỏ mặt, lại cười ha ha vài
tiếng.
Ngẩng đầu nhìn xem thê chủ vẫn là chưa tỉnh, Diệp Khê học
theo tranh vẽ ngồi lên trên bụng nàng. Sau đó cúi người hôn môi, gương
mặt, khóe mặt của nàng, môi, mũi, lỗ tai, cổ, hai tay nhỏ bé còn sờ qua
nắn lại ở trên ngực nàng.
“Ưm......” Trong lúc ngủ mơ Tiêu Dực rốt cuộc bị quấy rầy đến tỉnh, mở mắt ra đã bị hoảng sợ: “Khê.... Khê Nhi?”
Đầu chôn ở cần cổ cô được nâng lên: “Thê chủ, ngài tỉnh?” Diệp Khê chậm rãi ngồi thẳng người: “Đúng, thật xin lỗi, ta không phải cố ý muốn đánh
thức ngài......” Diệp Khê khẩn trương đi nắm góc áo của mình, tay ai lại vuốt vuốt bụng của mình. Diệp Khê cúi đầu vừa thấy: “A --!” Hắn… hắn
cái gì cũng chưa mặc, hắn đã quên hắn cái gì cũng chưa mặc. Diệp Khê vội vàng nắm lên một bên chăn bao chính mình lại, khuôn mặt nhỏ nhắn căng
hồng hồng: “Thê… thê chủ… ngài ngủ đi… không cần… không cần để ý
ta......”
Cô cũng rất muốn không để ý tới hắn, nhưng mà......
Tiêu Dực xoa trán thở dài: “Tiểu Khê Nhi ngươi đang làm cái gì?” Tức
giận hít vào một hơi, trán lại không xoa được, Tiêu Dực mới phát hiện
tay cô không động được. Không chỉ tay không động được, chân của cô cũng
không động được. Tiêu Dực hoảng sợ: “Khê Nhi, ngươi cột ta lại làm gì?”
Diệp Khê cúi đầu: “Ta… ta không phải cố ý.”
“Vậy mau cởi bỏ cho ta.”
Diệp Khê rụt lui về phía sau, liên tục lắc đầu: “Không… không hiểu.....”
“Khê Nhi!”
Diệp Khê mím mím môi, Tiêu Dực bắt đầu dùng sức giãy giụa, Diệp Khê lại rụt
lui ra phía sau, nhìn nàng giãy một lát không làm nên chuyện gì. Diệp
Khê xê dịch về phía trước: “Thê chủ… ngài đừng sợ… ta sẽ… sẽ rất mau.”
Diệp Khê run rẩy kéo mở chăn bọc chính mình ra. Tiêu Dực khó thở hít một hơi, thân thể Tiểu Khê Nhi trong tưởng tượng của cô còn muốn đẹp hơn,
màu da trắng hồng như trẻ thơ, chỉ dùng ánh mắt nhìn chỉ biết nhất định
là vô cùng mềm nhẵn. Trước ngực hai hạt anh đào phấn hồng làm người ta
thèm nhỏ dãi, vòng eo trong suốt nắm chặt, lõm vào bụng nhỏ tinh tế,
phía dưới bụng nhỏ tinh tế hơi hơi có chút tròn, xem ra hôm nay hắn ăn
cũng không ít. Còn có khu rừng rậm phía dưới bụng và bảo bối quyến rũ
người phạm tội trong rừng rậm...... Ta khinh! Cứ như vậy cô liền thật sự phạm trọng tội – ra tay với người vị thành niên, đó không phải là phạm
tội sao!
Tiêu Dực nhắm chặt mắt, cắn lên trên đầu lưỡi của mình
một cái làm cho bản thân tỉnh táo một chút: “Khê Nhi, ngươi muốn làm gì? Chạy nhanh buông ta ra.”
“Ta… ta muốn làm… làm phu lang chân chính của ngài.”
Tiêu Dực thật muốn hôn mê, Tiểu Khê Nhi rốt cuộc có biết hắn đang nói cái gì hay không? “Khê Nhi, ngươi mau thả ta ra.... ngươi... ngươi làm gì
thế?”
“Thê chủ… ngài đừng sợ… ngài đã nói thân mình của ngài cũng có thể cho Khê Nhi xem.” Diệp Khê cũng không ngẩng đầu lên, hai tay run run tập trung cởi vạt áo của nàng ra.
Tiêu Dực khó có được khẩu khí bắt đầu nghiêm khắc: “Khê Nhi, dừng tay!”
Diệp Khê nhanh chóng liếc mắt nhìn nàng một cái, kéo mở vạt áo về hai bên,
ngực tròn của Tiêu Dực rất nhanh lộ ra trong không khí. Diệp Khê không
tự chủ được mà nuốt nuốt nước miếng.
Tiêu Dực vừa thẹn vừa vội,
từ dục hỏa nho nhỏ dần dần tăng lên, lý trí còn lại nói với cô không thể như vậy, Tiêu Dực ngay cả nói chuyện cũng thật vất vả: “Khê Nhi… không
cho… như vậy.”
Diệp Khê không để ý tới nàng, tay nhỏ bé từ trên
bụng của nàng bắt đầu đi lên trên. Hơi thở Tiêu Dực cũng bắt đầu bất ổn: “Khê Nhi… ngươi… ngươi lại… lại tiếp tục… ta liền… sẽ không cần
ngươi......”
Tay nhỏ bé đi lên trên dừng một chút, hít cái mũi
vang lên tiếng, nước mắt cũng cùng lúc nhỏ xuống từng giọt. Diệp Khê
khóc lên nức nở: “Ngài thật sự không muốn ta… ô ô… ngài chính là không
muốn ta......”
Đầu Tiêu Dực bắt đầu lớn: “Khê Nhi......”
“Ngài không muốn ta, ngài muốn nói với người khác ta không có cục cưng, sẽ hưu ta......”
“Ta khi nào thì nói qua loại chuyện này?”
“Ngài không muốn ta làm phu lang chân chính, chính là dự tính như vậy. Ngài
rõ ràng biết phu thê phải làm loại chuyện này, ngài không cùng làm với
ta, còn không nói cho ta biết.” Diệp Khê nức nở kéo quần của nàng xuống, Tiêu Dực hoảng sợ: “Không thể… Khê Nhi… không thể!”
Diệp Khê
dừng một chút, lại không phải bởi vì Tiêu Dực hô to, mà là bởi vì nhìn
thấy thân thể của nàng. demcodon-ddlqd Mặc dù đã xem qua thân mình nữ
nhân trong tranh vẽ, nhưng thấy được thân mình thê chủ, mặt hắn vẫn là
kiềm chế không được mà hồng lên, ưm, không nhìn không nhìn. Diệp Khê kéo quần Tiêu Dực đi xuống, chân bị buộc nên không cởi hết được, liền cởi
đến chỗ mắt cá chân. Tiêu Dực đau đớn thấp giọng kêu gào một tiếng, nhắm chặt mắt, hắn đã ngồi khóa vào trên bụng cô, vật nhỏ trắng trắng hồng
hồng đang dán ở trên bụng cô, bụng Tiêu Dực lại nổi lên một cơn lửa
nóng.
“Khê Nhi......” Tiêu Dực khó chịu xoay eo, Diệp Khê nức nở
lại đi xuống thân thể của nàng từ từ bò xuống giường. Tiêu Dực thở hắt
ra, chỉ thấy Diệp Khê cầm quyển Xuân cung đồ kia trở về, đem sách đặt ở
một bên lại sải bước ngồi lên eo của cô.
“Khê Nhi......”
Diệp Khê hít hít mũi vươn lưỡi liếm liếm cổ của nàng, Tiêu Dực giật mình một cái: “Khê Nhi, đừng......”
Diệp Khê dừng một chút, quyết định vẫn là không để ý tới nàng, tiếp tục liếm xuống.
“Khê Nhi......” Tiêu Dực cắn chặt răng, khiêu khích mặc dù thật trúc trắc,
nhưng là tình huống như vậy nếu là vẫn còn chịu đựng, ngay cả cô cũng
phải hoài nghi mình không bình thường! Tiêu Dực khàn khàn cổ họng: “Khê
Nhi, buông ta ra......”
Diệp Khê ngẩng đầu lên nhìn nhìn nàng,
sau đó cầm lấy sách một bên lại lật lật. Tiêu Dực muốn hôn mê, nào có
người vừa làm chuyện này vừa đọc sách chứ? Cố tình sợ mình làm sai chỗ
nào Diệp Khê lại nhìn xem thật cẩn thận, kế tiếp hẳn là liếm eo, liếm
bụng, một đường đi xuống..... Sách đặt ở một bên, Diệp Khê cúi người
tiếp tục.
“Khê… Khê Nhi… ngươi… ngươi mau… thả ta!” Thả cô, cho
cô đi! Tiêu Dực rất đau đớn, hắn cọ xát như vậy, lại cái gì cũng đều
không hiểu, cô sẽ bị nghẹn chết!
Diệp Khê lại ngẩng đầu nhìn
nàng, lại khóc nức nở lên, Tiêu Dực nhìn người vừa lau nước mắt vừa bước xuống giường kêu lên: “Khê Nhi, mau cởi bỏ cho ta, Khê Nhi, ngươi muốn
đi đâu?” Diệp Khê cũng không để ý tới của nàng, ở trong phòng lật tìm
kiếm một hồi, cầm một cái khăn vải mới còn chưa dùng qua lại đây.
“Khê Nhi ngươi...... ưm ưm, ưm ưm ưm.....” Tiêu Dực không thể tin được trừng lớn mắt, Tiểu Khê Nhi rõ ràng đem khăn vải nhét vào miệng của cô? Tốt
lắm, tốt lắm! Hắn rõ ràng dùng khăn vải bịt miệng của cô lại!
Diệp Khê lau lau nước mắt, cái này thật tốt, thê chủ ngay cả nói ngăn cản
hắn cũng đều nói không xong. Diệp Khê lại trèo lên giường, tiếp tục
chuyện vừa rồi chưa làm xong, tỉ mỉ liếm thân mình thê chủ một lần. Thân mình Diệp Khê cũng có chút nóng, tiểu bảo bối đã sớm đứng nghiêm đợi
lệnh. Diệp Khê cúi lên trên người Tiêu Dực, thật cẩn thận mà nghiên cứu
một chút mới đưa tiểu bảo bối của mình chọt vào giữa hai chân của nàng.
“Ưm......” Diệp Khê đau đớn kêu hừ hừ, vì sao làm phu thê phải làm loại chuyện
này? Một chút cũng không chơi vui, hắn vừa thoải mái vừa khó chịu cũng
không biết mình là có cảm giác gì.
Diệp Khê cúi một lát, đứng dậy từ trên người Tiêu Dực lui xuống dưới, ưm, tiểu bảo bối vẫn là thẳng
tắp, hắn vẫn là rất khó chịu. Ngẩng đầu nhìn thê chủ, nàng trừng mắt
nhìn hắn, hai mắt hồng sắp phun ra lửa. Diệp Khê lại rụt lui vai: “Thê
chủ, chúng ta hiện tại đã là phu thê chân chính.”
Tiêu Dực vẫn là trừng mắt nhìn hắn, ưm ưm hừ vài tiếng cũng không biết là đang nói cái
gì. Diệp Khê nhấp hé miệng, nằm ngã vào bên cạnh Tiêu Dực kéo qua chăn
phủ lên hai người, còn hôn lên trên mặt Tiêu Dực một cái: “Thê chủ, ngài đừng tức giận, ta biết ngài muốn mắng ta, cho nên ngài vẫn là bị bịt
miệng đi, chờ ngày mai ngài không tức giận nữa ta lại lấy khăn vải ra và cởi bỏ tay chân cho ngài. Ngày mai ngài sẽ không thể mắng ta, cũng
không thể đánh ta, được không?” Người bị bịt miệng không có cách nào
khác trả lời hắn. Diệp Khê cũng không để ý, dựa vào nàng liền nhắm mắt
ngủ.
Như vậy là đã xong? Hai mắt Tiêu Dực muốn phun lửa, toàn
thân khô nóng lại không biết làm thế nào. Tiểu Khê Nhi, ngươi cột tay
chân của ta ta không trách ngươi, ngươi bịt miệng ta ta cũng không trách ngươi, nhưng mà, ngươi đã muốn tới cường, có thể làm hoàn toàn một chút hay không? Nhưng hắn làm đến đó là chuyện gì? Cứ như vậy đẩy một cái ở
giữa hai chân cô, cửa chính cũng chưa đụng tới, hắn liền nói với cô bọn
họ đã là phu thê chân chính. Tiêu Dực khóc không ra nước mắt, Khê Nhi,
ngươi đừng ngủ, nhanh chút đứng lên dập tắc lửa cho ta đi, ta không chịu nổi!