Tuy rằng không cần đi săn thú, Tiêu Dực vẫn thức dậy sớm. Khi tỉnh dậy liền rời giường, đi ra sân đánh quyền, hít thở không khí trong lành. Sáng sớm gió thổi lên
trên người đã có cảm giác mát, rất nhanh sẽ đến chín tháng rồi. Tiêu Dực quay đầu nhìn xem phòng ở nhà mình, mùa đông đến mới xây nhà chỉ sợ
không kịp, vẫn là sớm xây lại thì tốt hơn.
Tiêu Dực luyện xong võ phòng thân, Diệp Khê cũng rời giường bắt đầu làm bữa sáng. Tiêu Dực lấy ra giấy bút ở một bên viết chữ vẽ tranh, Diệp Khê hỏi nàng: “Thê chủ,
ngài đang làm cái gì thế?”
“Ta suy nghĩ, muốn tặng Khê Nhi căn phòng mới có hình dáng như thế nào?”
Diệp Khê chạy tới huỳnh huỵch: “Thê chủ, nhà chúng ta cần có phòng mới sao?”
“Đúng vậy, làm cho Khê Nhi một gian phòng mới xinh xắn đẹp đẽ. Đúng rồi Khê
Nhi, phòng ở mặt sau kia là gian phòng của nhà ai? Chính là gian nhà dài đầy cỏ dại kia.”
Diệp Khê thật nghi ngờ: “Không phải nhà chúng ta sao? Ta luôn luôn cho rằng, nơi đó cũng là nhà chúng ta.”
Không thể nào? Đó không phải còn có đoạn tường chắn lại sao? Tiêu Dực lúc này chạy sang nhà hàng xóm hỏi, hàng xóm nói với cô: “Là sân sau nhà ngươi
đó, đó là tường ngăn sân trước và sân sau, à, lương thực trong phòng đó
đều bị ngươi mang đi bán, ngươi đã quên sao?”
Tiêu Dực chảy đầy
mồ hôi, cám ơn hàng xóm chạy trở về, lẻn đến mặt sau nhìn thử, trong
lòng thật cao hứng đột nhiên có thêm một mảnh đất to như vậy, ừ ừ, nhà
cô thật là rộng mà.
Ăn qua bữa sáng, Tiêu Dực vẽ bản vẽ lại lần
nữa, đại khái thiết kế một chút kết cấu nhà mới. Giữa trưa chuẩn bị xong liền đi tìm Đàm Chương Nguyệt, nhớ nàng nói hôm nay muốn đi cùng An Vụ
vào trong thành, không biết đã trở lại chưa? Tiêu Dực còn chưa đi đến
nhà Đàm Chương Nguyệt liền gặp Triệu A Lực. Triệu A Lực nhìn thấy Tiêu
Dực rất là nhiệt tình: “Tiêu muội tử, cánh tay của ngươi đã khỏe chưa?
Trên người còn đau không?”
“Là Triệu tỷ à, ta tốt hơn nhiều, thương thế của tỷ ra sao?”
“Hi, vết thương nhỏ, trong vài người chúng ta chỉ có ngươi và Cát muội tử là bị thương nặng nhất. Đúng rồi, Tiêu muội tử ngươi đây là muốn làm gì
thế?”
“À, ta muốn đi qua nhà Đàm Chương Nguyệt, hỏi nàng một chút có biết người nào xây nhà hay không.”
“Tiêu muội tử muốn xây lại nhà hả? Đó là phải làm, vừa vặn, tẩu tử* ta chính
là làm việc này. Nếu không, ta đi mời nàng ấy đến giúp ngươi?”
(*tẩu tử = chị dâu.)
Tiêu Dực nghe vậy mừng rỡ: “Vậy thật sự là quá tốt, cám ơn Triệu tỷ. Không
biết tẩu tử của tỷ nhà ở đâu? Ta đến nhà viếng thăm, còn phải mời nàng
xem xem nhà kia của ta, tính toán thử phải xài hết bao nhiêu tiền.”
Năng lực giúp tẩu tử nhà mình ôm một phần sống, Triệu A Lực cũng rất cao
hứng, cười ha ha nói: “Đều là tỷ muội cùng nhà, nàng sẽ không lấy nhiều
của ngươi, yên tâm đi.”
Tiêu Dực có chút khó xử, vội hỏi: “Triệu tỷ hiểu lầm, ta không phải có ý kia ý, ta là lo lắng tiền bạc của ta không đủ.”
Triệu A Lực xua tay: “Ta biết, ta biết, Tiêu muội tử là người thật thà! Tẩu
tử ta nhà ở thôn Lân, ca ta lại đang mang thai đầu, ta vừa vặn mang qua
cho các nàng chút thịt, để cho ca ta tẩm bổ thân mình, vừa vặn giúp
ngươi nói việc này với tẩu tử.” Triệu A Lực chỉ chỉ một miếng thịt đã
chiên ở trong cái giỏ trên lưng, cười tươi giống như đóa hoa: “Tiêu muội tử, ta đi trước.”
“Được, vậy làm phiền Triệu tỷ.”
* * *
Ngày hôm sau, Triệu A Lực liền mang theo tẩu tử nàng là Lí Tố đến nhà Tiêu
Dực. Đàm Chương Nguyệt cũng đi theo đến. Sau khi Lí Tố nhìn toàn bộ diện tích muốn xây lại, Tiêu Dực đưa bản vẽ của mình cho Lí Tố xem: “Kết cấu toàn bộ sân ta nghĩ thiết kế thành dạng này, chính là ta không phải
người chuyên nghiệp, còn mời Lí tỷ tốn nhiều tâm tư.”
Lí Tố nhìn
bản vẽ, nói: “Tiêu muội tử vẽ rõ ràng, đây không thành vấn đề, chỉ cần
tính toán tốt mỗi gian phòng ở lớn nhỏ bao nhiêu là được, giao cho ta.”
“Vậy mời Lí tỷ giúp ta tính toán đại khái cần bao nhiêu tiền?”
Lí Tố lại nhìn nhìn chung quanh, đại khái quên tính toán giá tiền liền cho Tiêu Dực một vài chữ. Tiêu Dực hơi hơi lo lắng một chút, nói với Lí Tố: “Lí tỷ, thật không dám giấu giếm, hiện tại trên tay ta cũng không có
nhiều tiền như vậy, nhưng mà thiếu cũng không nhiều lắm. Nếu Lí tỷ vừa
làm việc, ta vừa đi săn thú bán, chờ nhà xây xong là lúc bạc chắc cũng
đủ rồi. Chính là không biết Lí tỷ có thể cho phép ta làm như vậy hay
không?”
“Tiêu Dực, ngươi còn thiếu bao nhiêu? Ta cũng kiếm được
chút tiền, có thể đưa cho ngươi mượn trước.” Người nói chuyện là Đàm
Chương Nguyệt. Tiêu Dực vỗ vỗ vai nàng, cười nói: “Tạm thời không cần,
ngươi kiếm tiền cũng vất vả như thế, ngươi đó, trở về xem xem trong nhà
ngươi, nên thêm cái gì thêm cái gì, không cần phải xen vào chuyện của
ta.”
“Cái gì cũng không thêm, ta cũng nghĩ gom chút tiền sang năm đổi mới. Hiện tại tiền này không dùng đến, ngươi cứ việc cầm!”
Tiêu Dực cảm động, giả vờ tức giận nói: “Ngươi ngốc à, kiếm được tiền cũng
đưa cho người khác, không quan tâm ta sẽ không trả cho ngươi!”
“Không trả cũng không có việc gì.” Đàm Chương Nguyệt vừa nói, vừa cười: “Ta
mới không tin ngươi sẽ không trả đâu, ngươi không trả, ta tới cửa với
ngươi ăn vạ là xong.”
Tiêu Dực đánh một cái lên trên vai nàng:
“Đồ ngốc!” Thấy nàng lại muốn nói gì, Tiêu Dực vội hỏi: “Được rồi, tiền
của ngươi cất giữ thật tốt, khi nào ta muốn dùng thì lại đến tìm ngươi.” Lại quay đầu hỏi Lí Tố: “Lí tỷ, tiền trên tay ta đưa trước cho tỷ, còn
lại chẳng biết có thể cho ta trước trả chậm một thời gian được không?”
“Tiêu muội tử không cần gấp, chỉ cần trước đưa cho ta một phần tiền công dự
kiến, về phần tiền mua liệu, cũng không phải mua tất cả về một lần, dùng bao nhiêu mua bấy nhiêu, lúc mua lại lấy là được.”
Triệu A Lực
cũng nói: “Ngày mai lúc lên núi ta nhìn xem cây trên núi, có loại vừa
thô vừa tròn liền chặt mấy cây về, làm xà cắt bản to đều có thể, có thể
tiết kiệm một chút thì tốt một chút.”
Lí Tố gật đầu nói: “Chặt
được tất nhiên là tốt, các ngươi lên núi săn thú vừa vặn có thể tìm xem, cho dù không tìm thấy cây vừa ý để chặt, cũng có thể kéo đến tiệm vật
liệu gỗ đổi, chỉ cần ra một chút phí dụng cụ liền có thể đổi được vài
tấm gỗ đã được bào tốt.”
“Tốt lắm, lúc ta lên núi sẽ chú ý tìm, cái khác còn làm phiền Lí tỷ, không biết Lí tỷ khi nào thì có thể khởi công?”
“Tùy thời, ngươi tìm được chỗ ở chuyển ra ngoài, chúng ta sẽ đến phá phòng.”
Chuyện này Tiêu Dực đã sớm nghĩ xong rồi, mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng
vẫn là cười cười nhìn Đàm Chương Nguyệt. Đàm Chương Nguyệt hiểu ý, mở
miệng nói: “Tiêu Dực, ở nhà của ta đi.”
“Được tỷ tỷ, ta đây sẽ không khách khí.”
“Chúng ta là tỷ muội, khách khí cái gì chứ! Ngày mai sẽ lên núi, các ngươi tối nay hãy thu dọn chuyển qua đi, ta đi về trước làm cho Tiểu Vụ thu dọn
một gian phòng cho các ngươi.”
Tiêu Dực cũng không khách khí, lập tức đồng ý, hẹn với Lí Tố ngày mai phá phòng, liền cùng Diệp Khê bắt
đầu thu dọn chuyển nhà. Nói là thu dọn, kỳ thật cũng không có gì để thu
dọn, trừ bỏ quần áo của hai người và sách của Diệp Khê, cùng với Tiêu
Dực mới mua vài món đồ dùng hàng ngày bên ngoài, thứ rách nát gì đó
trong nhà Tiêu Dực cũng không cần. Thứ gì như vài tấm ván giường, tủ
chén cũ kỹ rách nát, thùng gỗ hỏng, thậm chí sách của Tiêu Dực trước đều mang đến nhà Đàm Chương Nguyệt dùng để nhóm lửa. Chẳng qua về sau sách
bị Đàm Chương Nguyệt nhặt lại, còn lấy sách thô đi vào trong thành đổi
chút tiền, mua chút rượu về cùng Tiêu Dực uống.
Những ngôi nhà ở
thôn quê không tính hẹp, đương nhiên so với những ngôi nhà có tiền thì
kém xa, nhưng là dường như mỗi nhà đều là ba bốn trăm mét vuông. Nhà Đàm Chương Nguyệt cũng vậy, chẳng qua không có nhiều phòng ở như vậy. Bởi
vậy chỉ dùng một phần, chỉ có ba bốn gian phòng ở. Đàm Chương Nguyệt và
An Vụ sau khi thành thân, Đàm Chương Nguyệt lại nguyện ý nuôi An đại
thúc đến già, liền đem bức tường giữa hai nhà thông nhau, chân chính
biến thành người một nhà.
An Vụ dọn một phòng cho Tiêu Dực và
Diệp Khê, chính vốn là phòng cũ của An Cư. Tiêu Dực chuyển vào phòng An
Cư đầu tiên liền đưa cho An Vụ mười hai đồng tiền, nói là tiền sinh hoạt và phí ở trọ.
Ánh mắt An Vụ kì dị nói: “Thê chủ nhà ta làm bằng
hữu với Tiêu tiểu thư, không nghĩ tới Tiêu tiểu thư lại khinh thường thê chủ nhà ta như thế. Các ngươi ở nơi này, ăn ở chỗ này, chẳng lẽ cũng
chỉ giá trị mười hai đồng tiền như vậy? Thê chủ nhà ta từ nhỏ đã giúp đỡ ngươi mọi thứ, trong khi ngươi không làm việc gì, nghèo không đủ ăn đủ
mặc liên tục vài năm đều giúp đỡ ngươi. Mười hai mươi đồng tiền này lúc
nào cũng có thể cho ngươi cũng không ghi nợ. Bây giờ ngươi đưa ra mười
hai đồng tiền đến làm khó chúng ta sao? Nếu là trước kia cũng như thế,
mà lúc này còn sợ nhiều hơn hai đôi đũa của các ngươi sao? Ăn một bữa
cơm, ở một hai tháng ngươi trả lại tiền sinh hoạt phí ở trọ, ngươi căn
bản là không xem thê chủ của ta là người một nhà. Chứ không phải là
ngươi dạy nàng săn thú, còn nhớ chúng ta vẫn chưa trả tiền bái sư không? Tốt lắm, ngươi có thể coi như là tính toán, tiền cơm này ta nhận, ta ở
chỗ này sẽ đưa tiền bái sư cho ngươi....”
Mồ hôi lạnh của Tiêu
Dực ứa ra, trời ạ, người độc miệng nhất trong thôn này cũng thật danh
bất hư truyền, nói một phen làm cho cô ngay cả cơ hội xen miệng vào cũng đều không có. Lúc này thấy An Vụ tiến lên lấy tiền trong tay của mình.
Tiêu Dực thu tay lại, rốt cục tìm được khe hở nói chuyện: “Chuyện đó,
thôi quên đi thôi quên đi, Tiểu Khê Nhi, chúng ta về phòng đi.” Dứt lời
liền lôi kéo Diệp Khê bị An Vụ hù dọa sợ tới mức có chút sững sờ nhanh
chóng trở về phòng.
Trở lại trong phòng, Diệp Khê vẫn có chút sững sờ ngây ngốc, cho đến khi Tiêu Dực gọi hắn: “Khê Nhi?”
“A, thê chủ.” Diệp Khê cuối cùng lấy lại tinh thần.
Tiêu Dực ôn hòa nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, cười hỏi: “Có phải bị hù dọa đến hay không? Khê Nhi đừng sợ......”
“Thê chủ.” Diệp Khê kéo xuống bàn tay đang tác quai tác quái trên mặt hắn
của nàng, hai mắt sáng như sao: “An ca ca vừa rồi thật có… thật
có......” Diệp Khê nghiêng đầu nghĩ nghĩ: “Thật có cái kia tức giận là
gì chứ!”
“Tức giận?”
“Không phải.”
“Tức giận?”
“Sát khí?”
“Không phải mà.” Diệp Khê đến trong đống sách mình mang theo lật một hồi, lấy
ra một quyển sách lại lật vài trang, rốt cục tìm được từ muốn nói kia:
“Chính là nó, thật có khí thế!”
Hở...... Đầu Tiêu Dực đầy vạch
đen, cô cho rằng hắn bị hù dọa đến, nhưng mà xem ra, hắn còn rất thưởng
thức An Vụ. Kỳ thật thưởng thức cũng không có gì, nhưng mà, hắn có thể
không cần thưởng thức người khác mắng thê chủ của hắn hay không?
* * *
Buổi sáng hôm sau, Tiêu Dực cũng như bình thường rời giường thật sớm luyện
võ phòng thân. Bất quá hôm nay có bạn cùng luyện tập, Đàm Chương Nguyệt
cũng đã luyện tập từ sớm. Đàm Chương Nguyệt nhìn thấy Tiêu Dực liền cười ha ha không ngừng: “Tiêu Dực, tối hôm qua lúc ngươi trở về phòng có
chút giống chạy trốn.”
Tiêu Dực trừng nàng: “Ngươi còn cười, ta
bị phu lang ngươi mắng, ngươi ở một bên ôm cánh tay xem diễn cũng không
giúp ta nói thêm một câu.”
Đàm Chương Nguyệt nhún nhún vai: “Ai
bảo ngươi trả công? Ngươi dạy Tiểu Vụ bọn họ đan dây xích tay, mang ta
đi săn thú, còn dạy ta võ phòng thân, ta cũng chưa nghĩ tới đưa tiền cho ngươi tiền đấy, ngươi lại đến khách khí với ta, đây không phải là muốn
bị mắng sao? Ta cũng muốn chửi nữa đấy.”
Đàm Chương Nguyệt chết
tiệt, thế nhưng lại nói cô muốn bị mắng: “Vậy ngươi đến mắng ta đi.”
Tiêu Dực oán hận mà dụ dỗ nàng, thầm nghĩ: 'chỉ cần ngươi tới, xem ta có mắng chửi ngươi xối xả hay không.'
Đàm Chương Nguyệt lắc đầu:
“Ta mới không chửi đâu, ngươi có thể nói như vậy, ta có thể nói bất quá
ngươi….” Dừng một chút, Đàm Chương Nguyệt lại mở miệng: “Tiêu Dực, ngươi cũng đừng ghi hận Tiểu Vụ, hắn là nói năng chua ngoa, nhưng kỳ thật
không có ý xấu.”
Tiêu Dực trừng nàng: “Ta ghi hận hắn làm gì? Ta
là người keo kiệt như vậy sao? Hơn nữa, ưm, giống như quả thật là chính
ta không đúng.”
“Đúng vậy, chúng ta là quan hệ gì? Ngươi còn nhắc đến tiền! Ngươi cuối cùng cũng biết là chính mình không đúng.”
Khụ khụ khụ! Tiêu Dực thật bị Đàm Chương Nguyệt làm cho tức chết, người này nói chuyện vẫn trắng ra như vậy sao? Luôn tức giận vì nàng! Tiêu Dực âm thầm thở dài, phỏng đoán đời này cô đều phải bị Đàm Chương Nguyệt làm
cho tức giận, lại cố tình cô còn chưa có biện pháp tức giận với nàng.
Khóe mắt Tiêu Dực lơ đãng nhìn thấy An Vụ đang lại đây, vội cười nói:
“Đàm Chương Nguyệt à, ta biết là mình vô tình chọc cho tỷ phu tức giận,
ta là không dám ghi hận tỷ phu, sợ tỷ phu ghi hận ta. Ta là dự tính ở
đây ăn ở không trả tiền, ngươi nên nói với hắn một chút, làm cho hắn
đừng đuổi chúng ta đi mới tốt.”
Lời này An Vụ tất nhiên là nghe
được, liền trả lời nàng: “Ai ghi hận ngươi? Ai vừa muốn đuổi ngươi đi
hả? Cứ ở đó đi, tốt nhất là đừng nói chút chuyện tiền cơm đó nữa.”
Tiêu Dực thở dài lau mồ hôi: “Ta không còn dám nói nữa, sau khi nói ra chỉ sợ thật sự sẽ không có cơm ăn.”