Thời điểm Đàm Chương
Nguyệt và Tiêu Dực đi đường mang theo con mồi về nhà, làm cho thôn dân
đang làm việc trên đồng ruộng hai bên đường sợ ngây người.
“Đàm Chương Nguyệt, Tiêu tú tài, các ngươi đây là…?”
Tiêu Dực thật lạnh nhạt, Đàm Chương Nguyệt cũng rất không lạnh nhạt: “Chúng
ta đi săn thú, xem, bắt thật nhiều đấy! Có hơn hai mươi con, đợi mang
bắt vào trong thành bán!”
“Săn thú? Bắt được nhiều như vậy?” Càng nhiều người xông tới: “Các ngươi làm thế nào bắt được? Chỉ có hai người cũng dám đi lên trên núi? Các ngươi không sợ sao? Còn có thể bắt được
nhiều như vậy, thật là lợi hại!”
“Ha! Ha ha! Không có rất lợi hại nha, ha ha, ha ha!”
“Mọi người, nhường bước, nhường bước, chúng ta còn phải đi vào thành đây,
ngượng ngùng, ngượng ngùng.” Tiêu Dực một bên cùng mọi người cười làm
lành, một bên đem đẩy nữ nhân trước mặt đắc ý tới mức sắp mọc đuôi ra
vẫy vẫy, đáng tiếc dọc theo đường đi không ngừng có người vây lại, tốc
độ đẩy thế nào cũng không mau đứng dậy, nhưng thật ra làm cho Đàm Chương Nguyệt vừa đủ đắc ý.
Thật vất vả về đến nhà, Tiêu Dực còn chưa
tiến vào cửa nhà liền cao giọng nói: “Khê Nhi, ta đã trở về.” Không có
người trả lời, Tiêu Dực lại gọi hai tiếng, vẫn là không có người trả
lời. Tiêu Dực bỏ con mồi trên lưng xuống đứng ở trong sân nhìn chung
quanh nhưng không tìm được hắn: “Tiểu Khê Nhi nhà ta đâu?”
“Đi giặt quần áo.”
“Không có, bồn đều ở trong nhà.”
“Đi ra ruộng.”
“Không có, đang giữa trưa đi ra ruộng làm gì?”
“Có thể đi qua nhà ta hay không?”
“Tiểu Khê Nhi chưa bao giờ đi sang nhà người khác.”
Đàm Chương Nguyệt trừng nàng: “Trước kia không đi, cũng không nói hiện tại sẽ không đi? Đi trước qua nhà ta rồi nói sau!”
Tiêu Dực đi theo phía sau Đàm Chương Nguyệt ra cửa nhà của mình, bắt đầu lo
lắng miên man suy nghĩ: “Ngươi nói, có thể là ta không ở nhà, lại có
người đến khi dễ hắn hay không? Đánh hắn, còn đem hắn bắt đi?”
“Ngươi là nói Diệp gia? Thôn trưởng gia? Không thể nào, ta đoán các nàng không dám.”
“Ngươi làm sao mà biết các nàng không dám? Vạn nhất......”
“Sẽ không, ngươi đừng nghĩ linh tinh, đi trước qua nhà ta rồi nói sau. Nếu không ở nhà ta, ta cùng đi tìm với ngươi.”
Khoảng cách không dài hơn bao nhiêu mà Tiêu Dực cảm thấy như đi một thế kỷ,
rảo bước tiến vào cửa lớn nhà Đàm Chương Nguyệt thấy Diệp Khê khi trong
sân. Tiêu Dực thở một hơi nhẹ nhõm: “Khê Nhi, ngươi thực sự ở bên này!”
Diệp Khê ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Dực, thả quần áo trong tay chạy nhanh đi
qua: “Thê chủ, ngài đã trở lại. Oa! Thê chủ, các ngài săn được nhiều con như vậy!”
Bên kia An Vụ cũng kêu lên: “Thê chủ, ngươi có bị thương không?”
Đàm Chương Nguyệt xua tay lắc đầu: “Không đâu không đâu, ta thật sự rất tốt.”
“Vậy ngươi thế nào… thế nào làm thành bộ dáng như thế này?” An Vụ đau lòng
phủi nhẹ bụi bẩn và cỏ vụn trên người nàng, quần áo thật tốt đều bị phá
rách vài lỗ, đây là chịu bao nhiêu khổ chứ!
“Chính là đường núi
không dễ đi, bị ngã mấy lần. Tiểu Vụ ngươi xem, ta bắt được nhiều con
mồi như vậy, đợi lát nữa mang vào trong thành bán, có thể kiếm được rất
nhiều tiền đó, hắc hắc hắc!”
Đàm Chương Nguyệt nói như vậy, An Vụ và An đại thúc đều cao hứng lên, giúp đỡ đem những thứ đeo trên lưng
trên vai các nàng đều buông xuống. Diệp Khê hỏi: “Thê chủ, những thứ này đều dùng cung tiễn của ngài làm ra săn được sao?”
Tiêu Dực cười trả lời: “Đúng vậy.”
An đại thúc sợ hãi than: “Có hơn hai mươi con đấy, chúng ta mới vừa rồi ở
đây còn nói có thể săn được bốn năm con thì tốt rồi, không nghĩ tới lại
có nhiều như vậy!”
Nói đến chuyện này Đàm Chương Nguyệt liền kích động: “Bốn năm con đó là việc nhỏ, các ngươi không biết, đây đều là bởi vì Tiêu Dực làm ra cái cung tiễn kia, dùng rất tốt! Chúng ta vừa vào
ngọn núi......”
“Khụ khụ khụ!”
“Thê chủ, ngài làm sao vậy?” Tiêu Dực khụ một cái, Diệp Khê liền khẩn trương.
“Không thế nào, An đại thúc… ưm… cái kia… ta da mặt dày.” Tiêu Dực cười hắc
hắc: “Ta thật là đói, cơm trưa cũng chưa ăn nữa, có gì ăn hay không?”
“Có có có, ta hiện tại đi nấu, lập tức là có liền!” An đại thúc cười liền
xoay người đi vào phòng bếp, Diệp Khê ngẩng đầu hỏi Tiêu Dực: “Thê chủ,
ta không phải làm cho ngài bao cơm sao?”
“Đàm Chương Nguyệt chưa cho ta cơ hội ăn, nàng rất kích động, giống như con khỉ chạy khắp núi.”
Đàm Chương Nguyệt trừng mắt: “Đừng lại đổ lỗi cho ta, ta lúc nào không cho ngươi ăn? Ngươi ăn của ngươi là được.”
Tiêu Dực cũng trừng nàng: “Ta là muốn ăn của mình, mà ta lo lắng ta ăn xong một bữa, ngươi cũng bị sói ăn xong rồi!”
Đàm Chương Nguyệt nghẹn xuống, lại ưỡn ngực nói: “Ta cũng không nhìn ra
ngươi chỗ nào là đói bụng, giọng nó lớn như vậy, bên trong hẳn là no
mười phần!”
“Ta khinh! Ta lười nói với ngươi, ngươi cứ việc mà giận ta!” Tiêu Dực kéo Diệp Khê qua: “Khê Nhi, chúng ta đi giúp An đại thúc.”
“Được.” Diệp Khê đi theo Tiêu Dực về phía phòng bếp, An Vụ ở phía sau thẳng
trừng Đàm Chương Nguyệt: “Ngươi thật là, cùng Tiêu tiểu thư nói gì vậy?
Nàng đối với chúng ta thật tốt, mọi thứ đều chiếu cố, dạy ta và phụ thân đan dây xích tay, lại mang ngươi đi săn thú, ngươi còn nói nàng như
vậy!”
Tiêu Dực quay đầu lại đắc ý cười to: “Tỷ phu nói thật đúng, thu thập Đàm Chương Nguyệt thật tốt.” Diệp Khê cười khanh khách, cùng
Tiêu Dực đi vào phòng bếp.
Đàm Chương Nguyệt oa oa kêu to: “Tiêu Dực ngươi đừng được tiện nghi còn khoe mã! Tiểu Vụ ngươi đừng lo lắng,
tỷ muội chúng ta chính là nói như vậy, không có ngăn cách, Tiêu Dực,
ngươi nói có phải hay không?”
“Phải phải phải.” Tiêu Dực ở trong
phòng bếp lớn tiếng trả lời, sau đó cười nói với An đại thúc: “Đại thúc, đợi lát nữa chọn một con chim trĩ mập mạp to lớn một chút, chờ ta và
Đàm Chương Nguyệt bán mấy con này trở về sẽ đến nhà ngài cọ cơm được
không?” (dem: cọ cơm = ăn ké.)
“Nói cái gì mà cọ cơm chứ, còn sợ mời ngươi ngươi không đến nữa đấy, vừa rồi còn nói với Diệp ca nhi
không cần trở về nấu cơm tối, đều ăn ở chỗ này đây! Ta nấu qua một lát
liền xong, chờ các ngươi trở lại cùng ăn!”
“Vậy cám ơn An đại thúc.”
“Nói cám ơn làm gì, từ trước tới nay đều nhờ Tiêu tiểu thư giúp đỡ, bắt đầu
từ đan dây xích tay bán, những ngày này có thể so với trước kia tốt hơn
nhiều. Tiểu Vụ cũng không cần đi giúp đại phú trong thành giặt quần áo,
mệt ơi là mệt, còn kiếm không được bao nhiêu tiền. Trời nóng thì tốt,
trời lạnh nước kia đóng băng, ta thật sợ hắn nhiễm bệnh gì......”
“Phụ thân, nói chuyện này làm gì, hiện tại không phải không đi giặt quần áo
nữa sao, sẽ có bệnh gì chứ!” An Vụ ôm quả bí đỏ già tiến vào, Đàm Chương Nguyệt đi theo ở phía sau ôm một bó củi, cười nói: “Phụ thân không cần
lo lắng, sau này ta mỗi ngày cùng Tiêu Dực đi săn thú, lại không cần
Tiểu Vụ đi làm việc này.” Dừng một chút, lại nói: “Tiểu Vụ liền giống
như muội phu, ở nhà dưỡng, mỗi ngày ăn thịt và đồ ăn chiếu cố bản thân
thật tốt, chăm sóc thân mình tốt sinh cho ta sinh một nữ nhi béo tròn.”
“Thối! Ngươi nói lời này cũng không đỏ mặt!” An Vụ mắng nàng, cũng không nhìn
xem còn có người khác ở đâu, liền nói lời bậy bạ như vậy.
“Đỏ mặt cái gì? Nơi này lại không có người ngoài, hơn nữa, ngươi sinh nữ nhi
cho ta là chuyện bình thường thôi! Nữ nhi của ta sinh ra liền mỗi ngày
đều có thịt ăn, làm cho bao nhiêu người hâm mộ đây!” Đàm Chương Nguyệt
nghĩ mình có thể cho cung cấp cho nữ nhi, người khác cũng không có thể
đối xử như vậy liền mừng rỡ cười ha ha không ngừng. An Vụ đỏ mặt trừng
nàng vài lần liền vùi đầu giúp phụ thân hắn nấu cơm. An đại thúc cũng
cười cười vội vàng đi thêm lửa, Diệp Khê cười khanh khách vài tiếng, lôi kéo Tiêu Dực đi vào trong sân: “Thê chủ, hôm nay An đại thúc dạy ta làm quần áo nè, ngài tới xem đi.”
“Thực sự? Làm cho ai mặc? Ta đoán đoán, khẳng định là làm cho ta.”
Diệp Khê chớp chớp mắt, nghiêng đầu nói: “Mới không phải đâu, ta là làm cho ta mặc.”
“À, đã đoán sai?” Tiêu Dực cười, Diệp Khê cầm quần áo chưa làm xong đưa tới cho nàng xem: “Thê chủ, nhìn được không?”
“Đẹp mắt.” Tiêu Dực gật đầu, kỳ thực chính là mấy miếng vải vừa mới được cắt ra, là cái gì cũng đều không nhìn ra được. Tiêu Dực làm mặt buồn khổ:
“Đau lòng quá, quần áo nhìn tốt như vậy thế nhưng không phải cho ta mặc, không được, lần sau Khê Nhi phải làm cho ta.”
“Lần sau rồi nói.” Diệp Khê hừ hừ vài tiếng đem vải gấp gọn lại, ‘thê chủ thật là, rõ ràng biết là làm cho nàng rồi, nàng còn cố ý nói như vậy, xem hắn là tiểu
hài tử sao?’
Diệp Khê phản ứng không thèm để ý đến nàng, Tiêu Dực nhíu mày, ôm lấy hắn từ phía sau: “Khê Nhi hừ hừ cái gì?”
“Ưm......” Diệp Khê thẹn thùng đến đỏ mặt, giữa ban ngày, thê chủ thế nhưng ôm
hắn. Bất quá Diệp Khê cũng không giãy giụa, xoay người đối mặt với Tiêu
Dực. Diệp Khê hơi hơi ngẩng mặt: “Thê chủ, ngài yêu ta sao?”
Tiêu Dực lại sửng sốt một hồi, dường như hôm nay Tiểu Khê Nhi có chút khác
thường? Chẳng lẽ trong lúc cô đi săn thú có xảy ra chuyện gì? Bất quá
Tiêu Dực không suy nghĩ nhiều, cô lập tức nói: “Ta đương nhiên yêu Khê
Nhi nha, Khê Nhi làm sao có thể hỏi như vậy?”
Diệp Khê trước tiên ở trong lòng Tiêu Dực cười cong mày, lại có chút đau thương thở dài:
“Trong câu chuyện nam tử gả cho một tiểu thư, nhưng mà tiểu thư không
yêu hắn, lại cưới thêm nam nhân khác. Nhạc trượng* của hắn cũng không
thích hắn, còn hành hạ hắn đến chết.” (dem: nhạc trượng = ba vợ.)
Tiêu Dực nhíu mày: “Là câu truyện trong sách ta mua cho ngươi?”
“Đúng vậy.”
Ta khinh! Tiêu Dực thầm mắng, khi nào thì mua câu chuyện ngược đãi như thế về chứ? Về sau cô phải chọn lựa cẩn thận, cũng không thể lại dọa Tiểu
Khê Nhi của cô.
“Thê chủ, ta cũng yêu ngài, Khê Nhi cũng yêu
ngài.” Diệp Khê ôm eo Tiêu Dực eo thổ lộ, hắn gả cho thê chủ yêu thương
hắn, thật tốt, hắn cũng yêu thê chủ.
Tiêu Dực lại sửng sốt một hồi, cười nói: “Khê Nhi biết thế nào là yêu không?”
“Biết.” Hắn đọc nhiều sách về tài tử giai nhân như vậy cũng không phải là vô
ích, cho dù trước kia không hiểu, hiện tại hắn cũng đã hiểu.
Tiêu Dực lại nhíu mày: “Vậy ngươi nói cho ta biết cái gì gọi là yêu?”
Diệp Khê hơi hơi nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ một chút vẫn là không biết
muốn nói chữ yêu này là như thế nào. Nói không nên lời, rõ ràng nhất là
dùng hành động. Diệp Khê vươn hai tay lên ôm lấy cổ của nàng, kiễng mũi
chân liền hôn lên môi nàng. Đầu Tiêu Dực oanh tạc một tiếng, cô là bị
đánh bất ngờ sao? Tiểu Khê Nhi đơn thuần nhà cô khi nào thì học được làm loại chuyện này?