Thanh Dục Tuyết Chủ

Chương 20




―Đại ca, huynh nói chúng ta nên làm gì bây giờ?

Từ lúc bọn họ đến Thuỵ Tuyết cung trở về tẩm cung của mình cũng đã qua vài canh giờ nhưng đại ca vẫn chưa đề cập đến chuyện xử lý tộc vụ từ bên ngoài truyền vào như thế nào. Nàng đã hứa sẽ không nhắc đến chuyện của Tuyết gia nên hơi chần chừ, không rõ chủ ý của đại ca là gì.

―Hắc hắc, tiểu muội à, tên kia giờ hẳn đang đứng ngồi không yên.

Nhìn tín hàm được đưa vào từ thông đạo đặc biệt, Tuyết Lý Thiên nhíu đôi mày cong cong

đen nhánh, tên kia chắc chắn cho rằng hắn bán muội cầu vinh. Trong tín hàm chỉ viết vài chữ đại để là dặn dò tộc vụ, căn bản là không phản ứng lộ liễu thôi.

―Đại ca!

Biết đại ca trêu chọc, Tuyết Lý Băng bực tức nhìn chòng chọc hắn, trên mặt phảng phất sắc hồng. Đúng là tiểu cô nương sắp đến lúc phải gả đi, xem ra ngày muội muội hắn xuất giá sẽ không còn bao lâu nữa.

―Tĩnh quan kì biến(54).

Hắn không quan tâm đến chuyện riêng của Tuyết Phong nhưng một lão bằng hữu đã cấp bách khẩn cầu phụ thân giúp, cung nữ của Tuyết Tố Hân cũng đã tìm đến ―Thương hành của bọn họ nên hắn và muội muội mới đích thân đến xử lý chuyện vặt vãnh này. Đương nhiên ngồi xem kịch hay so với thực hiện nhiệm vụ vẫn quan trọng hơn. Hơn nữa, hắn muốn biết ý tứ của nam nhân kia, đừng có không giúp được gì còn làm vướng chân, đến lúc kẻ kia đến tìm, bọn họ không gánh vác nổi…

Đêm khuya, Di viên toát lên vẻ tịch mịch, khi bị nhốt ở đây, y đã biết những năm tháng phồn hoa trước kia sẽ không trở về nữa, mà thật ra y cũng không thích náo nhiệt. Ban đêm tối đen như mực, vì Tuyết Tố Tây không cho đốt đèn. Chập tối, Tiểu Lâu có ghé qua nhưng bị y đuổi đi. Y nằm ngửa trên tháp thượng, nhìn chăm chú vào bóng tối phủ kín gian phòng. Từ ngày được người kia ép ăn cháo, Tuyết Tố Tây không có đủ can đảm đối diện với chính mình. Hai người đó xuất hiện càng khiến tâm y rối loạn, y không biết phải đáp lại như thế

(54)Tĩnh quan kỳ biến (静观其变): im lặng quan sát biến động

nào. Lý trí luôn nhắc nhở y phải chấm dứt những tháng ngày thống khổ này, nhưng, thói quen thật sự là một chuyện đáng sợ. Rốt cuộc đáp ứng hay không đây? Liệu người của Tuyết Lý tộc có khả năng cứu y, mà người kia liệu có thể buông tha y không? Dựa trên tính cách hắn mà nói thì chắc là không lí nào. Nhưng hắn có năng lực lưu lại y sao?

―Sao thế? Mất hứng à?

―A—–

Thanh âm kinh hãi vang lên, người trên giường mở to hai mắt, sợ sệt nhìn xung quanh, vẫn không xác định được giọng nói kia từ đâu phát ra. Thân thể y kịch liệt run rẩy.

―Sao? Sợ hả?

Nam nhân cười vang, người này không biết hắn đã ở chỗ này từ bao giờ. Khi trời chập choạng tối, hắn đã đứng ở đây, mãi đến khi nghe nam nhân trên giường thở dài, hắn rốt cuộc không kìm nén nổi tình cảm của mình.

Hắn muốn huỷ diệt, huỷ diệt tất cả mọi thứ, hắn phải phát tiết, nếu không hắn sẽ nổi điên lên mất.

―A!

Cả người run lên, lại bị nam nhân kia ôm vào ***g ngực tráng kiện, y dường như có cảm giác cơ thể bị nam nhân này ôm chặt cứng, mỗi tế bào đều đang phản ứng lại.

―Không được trốn.

Tuyết Tố Tây cực lực đẩy ra khiến Hiên Viên Hạo Húc tưởng người kia không muốn mình ôm nên càng dùng sức ghìm chặt cơ thể gầy gò của Tuyết Tố Tây vào trong lòng. Sau khi Tuyết Lý Thiên và Tuyết Lý Băng xuất hiện, hắn chưa có được một giấc ngủ ngon, lần nào cũng mơ thấy cảnh vuột mất Tuyết Tố Tây mà giật mình tỉnh lại. Hắn muốn đem hai người kia đuổi ra khỏi Hàng Tuyết thành nhưng lại vô phương. Hắn không chỉ muốn thể xác của Tuyết Tố Tây, mà còn muốn nhiều hơn…

Hắn hiện đã rất minh bạch, không, hắn đã sớm minh bạch. Năm đó hạ sơn, sư phụ trước khi chia tay đã dặn hắn ngàn vạn lần phải trấn định, phải suy nghĩ thật kỹ càng. Vì thế hắn nên xác định rõ rồi. Nhưng hắn không muốn đối mặt, thảm kịch một trăm hai mươi tám mạng người của Hiên Viên gia đã khắc sâu vào tâm khảm của hắn. Hắn sợ hãi, sợ hãi chính mình sẽ lãng quên, lãng quên cái chết thảm của cha mẹ, lãng quên năm đó dưới tàng cây, giữa cơn mưa cánh hoa Tố Mai bay lả tả, hắn đã gặp giai nhân.

―Buông ta ra… Ô ô…

Trong bóng tối nam nhân kia vẫn có thể chuẩn xác chạm được vào môi của y, lưỡi hắn mạnh mẽ đảo triền, nhiệt hoả nóng rực khiến y mơ màng. Nếu là ái nhân, hẳn sẽ là chuyện hạnh phúc. Nhưng y làm gì có được thứ này. Mọi người đều quá kỳ vọng y, Phụ hoàng vì muốn có người kế vị nên buộc mẫu thân hạ sinh y, thần tử muốn có một cuộc sống yên ổn nên thần phục y, mà nam nhân này vì lẽ gì… À, đúng rồi, là vì thù hận. Vì một trăm hai mươi tám mạng người nhà hắn nên mới đối xử với y như vậy, hắn làm chuyện chỉ có ái nhân mới làm với y, nhưng lại không dành tình cảm cho y.

―Ngươi không được đáp ứng, ngươi nợ ta…

Hiên Viên Hạo Húc điên cuồng hôn lên làn da trắng muốt, hắn muốn làn da kia phủ kín dấu vết của hắn, muốn làm cho nam nhân này cảm thấy hổ thẹn mà không thể rời đi, kể cả khi không có được tâm của y, để y mãi mãi ở bên cạnh mình.

―A… Buông ra! Ngươi…

Tiếng thét chói tai vang lên xé vỡ bầu không khí tĩnh lặng của Giản Mai hiên. Tuyết Tố Tây hoảng sợ nhìn ảnh mắt của nam nhân kia trong bóng tối, hàn quang ánh lên tựa như dã thú. Y mím chặt môi, không muốn lại phát ra âm thanh yếu đuối. Nam nhân này đã mất kiểm soát, thú tính trong mắt hắn khiến Tuyết Tố Tây run rẩy. Hắn vẫn đối với y như cừu nhân, hắn làm vậy để trừng phạt y. Hắn chưa bao giờ tỉnh táo hoặc chí ít cũng tự nguyện muốn chạm vào y.

―Ô ô… Ách…

Tuyết Tố Tây cố gắng chịu từng dao động khiêu khích của người kia, y gắt gao cắn chặt môi dưới, không để mình rên rỉ sẽ lại thêm kích thích dã tính của hắn. Y muốn tìm một chỗ để trốn đi, sau đó sẽ từ từ xoa dịu vết thương của mình, nhưng y có cơ hội đó không?

Máu từ hàm dưới Tuyết Tố Tây chảy ròng ròng xuống dưới, y biết môi mình chắc đã bị cắn nát nhưng vẫn không muốn nam nhân này nghe được tiếng kêu của mình. Y đường đường là một nam nhân, dĩ nhiên không chịu thần phục kẻ kia.

―Ngô…

Tuyết Tố Tây khổ sở kêu lên thành tiếng, nam nhân đột nhiên tăng lực đạo khiến y sợ hãi khẽ phát ra âm thanh, môi bị hắn phủ lên, tựa như đang thưởng thức ngọc dịch quỳnh tương, không ngừng chiếm đoạt máu tứa ra từ đầu lưỡi và môi y. Hiên Viên Hạo Húc vì có máu kích thích càng trở nên kích động.

―Không muốn sao? A… không được!

Thấy người dưới thân không hề phản ứng, Hiên Viên Hạo Húc càng thêm nôn nóng. Sao tự nhiên y đáp lại nhiệt tình của mình, y thật sự đang suy tính điều gì?

Hai người của Tuyết Lý tộc thật sự sẽ mang y rời xa mình? Hắn – Hiên Viên Hạo Húc cho dù có mất mạng cũng không cho phép! Nhưng nếu mình chết, hẳn người kia sẽ rất cao hứng. Liệu y có vì mình mà chảy vài giọt nước mắt không?

Nếu có thể khiến y vì mình mà khóc, dù cho ngay lập tức bảo hắn… vậy cũng đáng…

Hắn không hiểu vì sao mình lại có ý niệm điên khùng đó trong đầu, hắn thầm nghĩ phải đoạt được con mồi của mình, muốn con mồi thuần phục hắn, chỉ có như vậy hắn mới không sợ bị mất đi, mới càng có nhiều thời gian từ từ thuần dưỡng con mồi đó. Nhưng hắn có thể làm được không? Lời nói của Tuyết Lý Thiên và Tuyết Lý Băng cứ quanh quẩn trong đầu hắn, sự do dự trong ánh mắt của Tuyết Tố Tây cũng ám ảnh hắn. Hắn lo sợ, từ năm mười hai tuổi đến nay đây là lần đầu tiên từ sâu thẳm tâm can, hắn cảm thấy lo sợ. Trái tim như treo lơ lửng giữa không trung, đập thình thịch mãnh liệt…

Trong Giản Mai hiên, đêm nay, hai con người không hiểu nhau điên cuồng dây dưa, đêm nặng nề mà nhiệt độ càng thêm nóng nực…

―A… ưm…

Hơi lạnh sớm mai len lỏi vào từng tấc da trên người, chỉ chút cử động nhẹ cũng làm cho người đang say ngủ trong phút chốc bừng tỉnh từ đáy vực khổ đau. Nhìn từng mảnh quần áo bị xé tan, nhìn chiếc giường bị gãy, tim của Tuyết Tố Tây chợt loạn nhịp đập thình thịch. Đôi mắt hãy còn mông lung quét một lượt quanh phòng nhưng lại chẳng nhìn rõ cái gì. Nếu không phải trên người vẫn còn đau nhức cộng thêm đống hỗn độn trên mặt đất, y nhất định sẽ nghĩ đêm qua chỉ là mộng, nhưng những mảng xanh xanh tím tím trên da như nhắc nhở y rằng hết thảy đều không phải là mộng. Người kia đêm qua đã tới, tàn bạo giày vò y đến khi ngất lịm đi, sau đó lại tàn nhẫn bỏ y lại đây, đơn độc đối mặt với một căn phòng thanh lãnh.

Chẳng lẽ hắn không muốn nhìn thấy ta? Hắn làm chuyện đó là để nhắc nhở ta nhớ đến món nợ mà Tuyết gia nợ hắn, nợ Hiên Viên gia của hắn sao? Trước đây còn có thể vì muốn có được trái tim của ta mà lừa gạt ta, vờ ôn nhu săn sóc, chu đáo quan tâm ta. Hiện giờ ngay cả diễn kịch cũng không muốn ư?

―Vì sao?

Giọng nói nỉ non chất chứa đau đớn chầm chậm hoà vào không khí ngày đông, chỉ còn mình y nghe được. Người y muốn chất vấn giờ đã không còn ở đây…

Tuyết Tố Tây khó xử nhìn thị tòng bên cạnh, y thật bất đắc dĩ. Cơ thể y rõ ràng đau đớn khôn xiết, nên chỉ có thể nhờ người khác hầu hạ, đâu thể không mặc quần áo chứ.

―Ai… thật là, sao hắn có thể làm như vậy…

Khuôn mặt xinh xắn của Vị Tuyết đầy nước mắt, nàng và Tiểu Lâu nghe thấy âm thanh yếu ớt của chủ tử gọi, vừa vào liền thấy bộ dáng chật vật của chủ tử… Chủ tử từ đầu đến cuối đều cúi xuống không dám nhìn bọn họ. Người không biết hai người bọn họ đang rất phẫn nộ, kẻ kia thật bá đạo. Số mệnh của chủ tử vốn gắn liền với khổ đau, sinh ra trong gia cảnh đế vương, ngày ngày đều tiếp xúc với những âm mưu, chủ tử đến tận bây giờ vẫn chưa có được niềm vui chân chính.

―Vị Tuyết, ngươi đừng mắng hắn. Nếu không Hoàng thượng sẽ càng thương tâm hơn. Tiểu

Lâu thấp giọng nhắc nhở Vị Tuyết.

Tuyết Tố Tây ở trên giường vẫn chưa nói câu nào, mộc dục, thay quần áo xong liền nằm yên không nhìn ai cả, cũng không quan tâm đến cuộc nói chuyện của hai người bọn họ. Y vẫn còn trầm tư, thật khiến người ta lo lắng.

Không hiểu Hoàng thượng gặp phải chuyện gì, mong ngài ngàn vạn lần đừng làm thương tổn đến bản thân. Bộ dáng hiện tại của Hoàng thượng dường như đang đắn đo điều gì đó, giống cái lần Hoàng thượng muốn đem ngôi vị hoàng đế cho Phò mã, kết quả lại rơi vào tay ác lang.

Nghe thấy thanh âm của thị tòng, Tuyết Tố Tây không để ý, dáng vẻ bây giờ của y nhất định doạ chết bọn họ. Y đang nghĩ đến một quyết định có thể giải quyết mọi chuyện, chính là không chắc liệu có thật sự sẽ giải thoát được cho tất cả mọi người không?

Trong khi Giản Mai hiên lại trở về vẻ trầm mặc vốn có thì ở Chiến Thần điện, Hiên Viên Hạo Húc lại trầm mặc nhìn chằm chằm chúng đại thần phía dưới, mà thật ra tâm tư hắn không đặt ở đây. Lòng vẫn dấy lên cảm giác kinh hãi đêm qua, hắn hiểu nỗi thống khổ của Tuyết Tố Tây nhưng tim hắn cũng đau đớn như bị xuyên qua, vì thế hắn đã tra tấn Tuyết Tố Tây cả một đêm. Sáng sớm nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ mệt mỏi, nhoà lệ của người kia, tim hắn cũng nhói đau. Hắn không dám đưa tay ôm lấy Tuyết Tố Tây dù rất muốn. Lặng lẽ mặc y phục xong, hắn ngơ ngẩn rời khỏi Giản Mai hiên. Không biết Tuyết Tố Tây đang làm gì? Hôm qua mình không kìm chế nổi, có lẽ sẽ khiến y thụ thương.

―Thiếu chủ, thiếu chủ…

Hồi Diệc Vân đứng ở dưới thấy Thừa tướng đại nhân râu dựng lên, mắt trừng to. Thiếu chủ sao lại thất thần lâu vậy? Hốc mắt thâm quầng, có vẻ như đã thức trắng một đêm, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải ý hay. Thiếu chủ rốt cuộc muốn gì chứ? Có lẽ hiện tại thiếu chủ cũng không rõ. Mà hắn, cũng không biết phải giải quyết chuyện của mình như thế nào. Người ta đều nói trên thế gian vướng vào tình ái là khổ sở nhất, quả thật tình ái đúng là độc dược mạnh nhất, không ai có thể thoát được độc tính của nó, cuối cùng sẽ bị nó hành hạ…

―Phò mã, chắc là lo cho nước cho dân quá đây…

Giản Vân Thư nhìn nam tử đang thất thần trên đài cao, bộ dáng như hài tử bị mất đi món đồ chơi yêu thích, nhất thời không thể khống chế được cảm xúc của mình. Tuy không còn là thiếu niên nữa nhưng bộ dạng thất tình kia thật đúng là làm người ta nhịn không được mà muốn trêu chọc một phen. Thế cục hiện nay có thể vùi dập nhuệ khí của tiểu tử này.

―Hôm nay lâm triều Thừa tướng đại nhân sẽ toàn quyền chủ trì.

―Ách…

Lần này lại là Giản Vân Thư kêu lên kinh hách, đây còn ra thể thống gì, Phò mã đại nhân cứ như bị trúng tà, đột nhiên đứng lên nói.

―Làm phiền Thừa tướng rồi.

Hồi Diệc Vân thoạt nhiên cũng bất ngờ, sau đó vội theo Hiên Viên Hạo Húc rời khỏi Chiến Thần điện, để lại một đám thần tử nhìn nhau không hiểu chuyện gì. Hôm nay lâm triều xem ra không có kết quả.

Đêm qua quá kích động càng khiến hắn hoang mang, hắn vốn không có hứng thú với Tuyết Phong, lại càng không thích quyền thế gia thân, nhưng hiện hắn đang làm gì đây? Hắn trở thành người có quyền lực cao nhất ở Tuyết Phong, hình như hắn muốn thứ gì đó, mà rốt cuộc là thứ gì? Hắn không biết… không, là hắn không rõ…

―Thiếu chủ, hôm qua khách nhân đã gặp chủ tử kia ở trong cung…

Tuyết Lý tộc đến chơi lần này thật khả nghi, nhưng hiện tại hai người này minh mục trương đảm bái kiến người kia, bọn họ đến Tuyết Phong rốt cuộc vì mục đích gì? Dường như không chỉ đơn giản là từ hôn. Hắn rốt cuộc phải giải quyết tất cả chuyện này ra sao? Trước kia cùng Trần Nhi báo thù là chuyện quan trọng nhất của hắn, nhưng bây giờ hắn không còn quan tâm đến nữa, chỉ là… cái tên kia ―sống lại trong lòng hắn quấy phá, mà thứ đứng sau lưng người kia càng khiến hắn phiền não.

―Thiếu chủ… thiếu chủ…

Hiên Viên Hạo Húc ở phía trước chắp tay sau lưng sải bước, Hồi Diệc Vân đã lâu không thấy biểu tình thất thố như vậy của Thiếu chủ, Thiếu chủ giống như đang lạc trong thế giới của chính mình. Ngài vẫn luôn tự tin ngạo nghễ đứng trên đỉnh cao của thiên hạ, giống như sinh ra để làm bá chủ nhưng khí chất nội liễm khiến vẻ bất cần ấy trở nên kiêu hung hơn bao giờ hết. Trước đây bọn họ dẹp loạn, mang lại yên bình cho biên cương Tuyết Phong, Thiếu chủ khi đó cưỡi trên chiến mã thật hào khí. Nhưng hiện tại lại biến thành một người khổ sở vì tình, là lựa chọn của Thiếu chủ, cũng có lẽ là số mệnh của ngài.

―Ách… Thiếu chủ…

Hiên Viên Hạo Húc bất giác xoay người làm Hồi Diệc Vân thiếu chút nữa va vào. Thấy sắc mặt đanh lại của Hiên Viên Hạo Húc, hắn biết Thiếu chủ đang do dự vì con đường này cũng có qua Di viên. Hiên Viên Hạo Húc ngẩng đầu nhìn không trung, thời tiết tháng Chạp, thở ra có thế thấy khói trắng. Trời tuy trong xanh nhưng cũng mang vẻ vô tình, hắn đứng ở nơi đó nhìn chăm chú một hồi…