Thanh Dục Tuyết Chủ

Chương 1-2




Tuyết Phong vị thế yếu nhất trong sáu nước Tuyết Phong, Thiên Triệu, Thủy Kính, Lục Cam, Vũ Trạch, Phong Phục, vì ở cách xa các nước khác, quanh năm có luồng khí lạnh vây quanh, hơn nữa trong một năm có đến một phần ba thời gian bị bao phủ bởi những lớp tuyết dày. Thời gian còn lại thì là xuân hoặc thu, hằng năm chỉ có mỗi một tháng tiết trời có thể xem như mùa hạ.

Tuyết Phong quốc chủ năm nay vừa tròn hai mươi tuổi, mới lên ngôi, còn chưa quen xử lý công việc. Người này tính cách có phần nhu nhược nên tất cả mọi người đều theo dõi sát sao tình hình triều chính Tuyết Phong.

Tiên hoàng chỉ có một hoàng tử và một công chúa. Trưởng công chúa cùng Vương tử không phải cùng mẹ cho nên trên thực tế hai người cũng không thân thiết lắm. Với lại Vương tử tuổi còn nhỏ, là đứa trẻ sống khép kín. Từ bé, cậu đã có thói quen đối đãi mọi người ở trong cung bình thường, không thích cùng ngoại nhân tiếp xúc. Nghe nói Vương tử này từ trước tới giờ thích trồng hoa lá, cây cỏ. Chính là, Hoàng thượng có mỗi một hài tử nên từ nhỏ đã giáo dục rất khắt khe. Chỉ tiếc Hoàng tử lại không học được chút phong thái của hoàng tộc. Khi lên ngôi, quần thần đều rất lo lắng vị Hoàng thượng này có thể sẽ đem Tuyết Phong của bọn họ thành một thế giới hoa thảo nhuyễn nhược mất.

May thay, từ khi Phò mã của bọn họ, binh mã Đại nguyên soái Tuyết Phong xuất hiện, cả triều đình mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là Phò mã không hay ở yên một chỗ. Trước năm Phò mã hai mươi tuổi, ngài không lưu lại Tuyết Phong quá lâu. Ngài thường đi ra ngoài một thời gian, sau đó mới trở về. Nhờ có sự xuất hiện của vị tướng quân uy phong này, thần tử Tuyết Phong vui như mở cờ, ví như trút được gánh nặng trong lòng. Từ sau ngày Hoàng thượng đăng cơ, mọi chuyện trở nên khác thường, không rõ vì điều gì Phò mã đại nhân dần dần lưu lại Tuyết Phong nhiều hơn.

Lần nào cũng thấy Phò mã đại nhân bận rộn việc triều chính, để mặc Hoàng thượng thoải mái làm những chuyện mình muốn. Tuy rằng lo sợ Phò mã có dã tâm, nhưng nghe nói Lãnh Thiên Thương của Vũ Trạch cũng như vậy. Cứ nhìn Vũ Trạch phi thường thịnh vượng mà nói thì dân chúng Tuyết Phong cũng sẽ không phải bận tâm gì nữa.

―Tỷ phu, đêm nay lại vất vả rồi. Trẫm hơi thấy có lỗi với Hoàng tỷ…

Thanh âm trong trẻo có phần bối rối vang lên. Tuyết Tố Tây hiểu tỷ phu là một người không dễ đoán, y cảm thấy ánh mắt tỷ phu từ sau lưng nhìn mình không bình thường, luôn

mang theo ẩn ý. Nhưng mỗi khi quay đầu, tỷ phu lại phục hồi dáng vẻ hoàn mỹ, không thấy người này có chút sơ hở gì, Tuyết Tố Tây đành phải tự coi như mình quá đa nghi.

―Bệ hạ thật khách khí, thần đem tài cán dốc sức vì quốc gia, có chết cũng không chối từ. Nam nhân kính cẩn đối diện vị quốc chủ trẻ tuổi. Dáng người cao gầy, nhìn nổi bật hơn

thiếu niên, da ánh đồng, đích thị mang dáng dấp võ tướng. Cơ thể tráng kiện, giáp trụ ô

kim lấp lánh, bên hông đeo kiếm – Phệ Nguyệt. Cũng chỉ có người này mới có thể ở trong hoàng cung tự do ra vào mà không cần bỏ kiếm. Hắn được hưởng rất nhiều đặc quyền trong cung nhưng như vậy đối với hắn vẫn chưa đủ. Hắn cũng không màng đến tính mạng mình, sinh mệnh của hắn đã sớm không thuộc về hắn nữa rồi.

―Tỷ phu, dạo này thân thể Hoàng tỷ có khỏe không? Sao Trẫm ít thấy tỷ ấy tiến cung vậy? Công chúa do chính Hoàng hậu sinh ra, từ bé, nàng đã mang dáng vẻ cao ngạo. Nhưng dẫu

sao bọn họ cũng cùng chung huyết thống, nên Tuyết Tố Tây vẫn quan tâm tỷ tỷ duy nhất

này.

―Nàng phải ở nhà trông hài tử, không có thời gian đi.

Nam nhân lưỡng lự trả lời, kỳ thật hắn và thê tử chẳng mặn nồng gì. Năm đó thú nàng là vì một nguyên do đặc biệt không thể nói cho người khác. Hắn sở dĩ chọn nàng, cũng vì nàng có ngoại hình giống người kia. Ai ngờ nàng lại sinh cho Hiên Viên gia một hài tử. Hắn thật lòng không biết đối xử sao với nàng. Hắn vốn chẳng để ý đến chuyện nàng là một công chúa quyền quý. Tuy nàng rất yêu thương hắn, nhưng trong lòng hắn – Hiên Viên Hạo Húc đã có người rồi. Trưởng công chúa Tuyết Tố Hân vĩnh viễn không thể thay thế.

―Trẫm đã lâu không thấy Trần Nhi, chắc đã chững chạc hơn trước ha?

Trần Nhi là hài tử của tỷ tỷ và tỷ phu – Hiên Viên Độc Trần, kế thừa tư chất hơn người của Hiên Viên Hạo Húc và Tuyết gia, từ nhỏ đã là một đứa bé xuất chúng. Nhớ tới năm đó Hoàng tỷ vì mang thai hài tử này nên mới cùng Phò mã kết hôn. Lúc ấy y cũng không hiểu vì lý do gì mà một công chúa kiêu ngạo ngất trời lại hạ mình cùng một nam nhân làm chuyện ấy. Mãi đến khi gặp mặt, Hiên Viên Hạo Húc hai mươi mốt tuổi, mới thấy nguyên lai Hoàng tỷ quả có con mắt tinh tường. Người này khí chất phi phàm, nếu nói khiến nữ nhân trong thiên hạ hồn xiêu phách lạc cũng không quá lời.

Hiên Viên Hạo Húc là người trong mộng của tất cả nữ nhân, anh tuấn cao lớn, văn võ song toàn, còn là một chính nhân quân tử trang nghiêm. Vậy nên cho dù có tiền tài hay không, hắn chỉ cần muốn có gì là có cái đó. Không hổ là người Hoàng tỷ lựa chọn, năm đó y chỉ là một tướng quèn, rồi trở thành Phò mã, sáu năm nay toàn bộ binh lực Tuyết Phong đều nằm trong tay một nam nhân mới hai mươi sáu tuổi. Ngoài ra, hắn còn dần nhúng tay vào việc

triều chính. Tiện có người giúp mình lo liệu nên căn bản Tuyết Tố Tây cũng mặc kệ luôn, y đâu có hứng thú gì nơi này.

―Ân, đã trưởng thành rồi.

Nhắc tới hài tử, khuôn mặt thường ngày nghiêm nghị của Hiên Viên Hạo Húc bất giác lộ ra nét cười. Hắn rất hài lòng về đứa con thông minh kia. Con hắn – Hiên Viên Độc Trần chính là huyết thống của Hiên Viên gia, nếu mẫu thân ở trên trời thấy được nhất định cũng sẽ mãn nguyện.

Hắn cho tới bây giờ vẫn không ngờ mình lại có thể có hậu nhân, vậy mà giờ lại có. Hắn sẽ vì con mà chú ý hơn đến bản thân, vì hắn không muốn con hắn giống hắn, sớm mồ côi. Cho nên dù hắn không thương nữ nhân kia, nhưng bề ngoài vẫn giữ đạo lý phu thê với nàng, huống hồ hắn thực ra không để tâm đến nàng lắm.

―Khi nào ngươi dẫn Trần nhi tiến cung gặp Trẫm đi, đã lâu không thấy.

Tuyết Tố Tây từ khi có Hiên Viên Hạo Húc hỗ trợ, y liền dành nhiều thời gian đến chỗ Tố Mai yêu quý. Tới bây giờ y vẫn là một nam nhân thanh tâm quả dục(2). Năm Tuyết Tố Tây tròn mười sáu, Phụ hoàng đã chọn cho y một ít thị thiếp, nhưng y lại thấy thật vô vị, luôn thờ ơ khi gặp mấy nữ nhân này.

―Vi thần tuân chỉ.

Hiên Viên Hạo Húc xử lý xong quốc vụ, cũng không dây dưa ở trong cung thêm nữa. Dù sao chính mình bây giờ chân bước còn chưa vững, cho nên hắn phải cố gắng an phận, ngàn vạn lần không thể đi quá xa. Chẳng phải những ngày như thế này sắp không còn nữa ư? Thê tử chính là rất lo cho hắn, có thể sẽ vì phu quân này mà làm rạn nứt quan hệ.

―Ân, Nguyên soái về sửa soạn lại đi, rồi lập tức lâm triều.

Tuyết Tố Tây tuy rằng không thích việc triều chính, nhưng ngày ngày đều kiên trì đích thân thượng triều. Dù sao cũng là quân vương của Tuyết Phong, đâu thể vô cớ lại không thượng triều.

Hiên Viên Hạo Húc rời đi, để Hoàng thượng lại Hàm Tuyết điện. Sau đó nhìn thấy nhóm cung nhân vì Hoàng thượng lâm triều mà bắt đầu bận rộn, hắn đứng ở ngoài cửa nhìn xa thấy mặt trời vừa mới nhô lên từ phương đông, tuy không chói mắt, nhưng lại là một khối cầu lửa khổng lồ ẩn chứa sinh mệnh vô tận. Tựa như giờ phút này thuộc về hắn, hắn và thái dương giống nhau, xuất hiện từ Tuyết Phong, bởi vì ở nơi này, bọn họ nợ Hiên Viên gia của hắn.

(2)Thanh tâm quả dục (清心寡欲): trái tim thuần khiết, không ham muốn

Đại điện dùng để thảo luận chính sự Tuyết Phong là một toà cung điện lớn màu trắng làm từ cẩm thạch, tượng trưng cho Tuyết Phong – một đất nước vốn được bao phủ bởi tuyết. Tuyết Phong thờ Thần Tuyết – Ngọc thần(3) nên lúc trước tổ tiên Tuyết Phong liền đặt tên điện là Ngọc Thần điện. Tuyết Phong nhiều nơi bị tuyết trắng bao trùm, nền kinh tế chủ yếu dựa vào các nguồn khoáng sản. Nơi đây thừa thãi một loại thủy tinh kết tinh rực rỡ hơn thủy tinh thường, mấy thứ này được khảm ở nhẫn hoặc những vật trân quý khác, là thứ các quốc gia khác tranh nhau cướp đoạt. Có chút thứ ―ngàn vàng khó cầu này, Tuyết Phong dẫu bị cô lập nơi hẻo lánh, nhưng vẫn là một quốc gia giàu có.

―Khởi bẩm Hoàng thượng, mấy tháng nữa Thiên Triệu vương triều cử hành hội nghị quân chủ, chẳng hay Hoàng thượng muốn khi nào xuất hành?

Lễ bộ Thượng thư Lưu Hướng tham vấn, lần này là nước mạnh nhất trong sáu nước – Thiên Triệu cử hành, Hoàng thượng của bọn họ lại là tân quân không rõ có thể đích thân xuất hành không… Nếu đích thân đi, Tuyết Phong sẽ phải chuẩn bị thật chu toàn, mà Hoàng thượng kia vốn có thái độ vô ưu vô lo, nhất định sẽ vô tình làm bọn họ mất rất nhiều ích lợi.

―Hoàng thượng, thần cảm thấy lần này vẫn nên để Nguyên soái đi theo.

Thừa tướng Giản Vân Thư rốt cuộc cũng đứng ra, ông biết Tuyết Tố Tây không thích kiểu hội nghị này, nên để Nguyên soái Hiên Viên Hạo Húc trợ giúp mới yên tâm được. Làm Thừa tướng Tuyết Phong, đương nhiên nên vì lợi ích quốc gia mà hảo hảo suy nghĩ.

―Ân, Trẫm cũng đang có ý này.

Tuyết Tố Tây vốn không thích cùng ngoại nhân tiếp xúc, y luôn ở một mình, tình nguyện cùng hoa lá nói chuyện còn tốt hơn với người khác, vì con người khiến y thấy bất an.

―Hoàng thượng, thần cũng là lần đầu tiên tham gia, e sẽ sơ sẩy làm tổn hại đến quốc thể. Hiên Viên Hạo Húc có ý muốn chứng tỏ bản thân nhưng với thân phận của mình, nếu gặp

bọn họ, hắn thấy khó xử khi phải giải thích như thế nào với hai người hắn coi như huynh đệ

lý do mình ở Tuyết Phong, còn làm Phò mã.

―Nguyên soái đại nhân không cần chối từ, Trẫm tin tưởng thực lực Nguyên soái, nhất định sẽ giúp Tuyết Phong mang về tin tức tốt lành.

Hàng năm đều có thương hội về kế hoạch của sáu nước trong năm tới, ba năm còn có hội nghị giữa các quân chủ, sáu nước vẫn duy trì phát triển trong yên bình, cố gắng xây dựng hoà hảo.

(3)Ngọc thần (玉神): vị thần thanh khiết

―Vi thần cung kính không bằng tuân mệnh.

Hiên Viên Hạo Húc cũng không thể thẳng thừng từ chối, đành phải bằng lòng trước đã rồi sẽ nghĩ cách sau. Có lẽ hắn sẽ cố giải thích cho hai người kia lý do mình ở Tuyết Phong làm Nguyên soái, thầm hỏi hai tiểu tử kia có thể tiếp nhận sư huynh này không.

Phủ Nguyên soái của Hiên Viên Hạo Húc ở ngay tại Hàng Tuyết thành. Phủ đệ hết sức phô trương bởi thê tử của y dù sao cũng không phải thiên kim tiểu thư bình thường. Mặc dù năm đó Trưởng công chúa Tuyết Tố Hân không thích nơi Hiên Viên Hạo Húc chọn, nhưng ý phu quân đã quyết, nàng đành chấp nhận vậy. Lặng nhìn phủ Nguyên soái xa hoa, nơi đây từng là chỗ vui chơi của hắn, bên trong có phụ thân, mẫu thân cùng với rất nhiều người hầu trung hậu thiện lương. Mọi người ở chung giống như người một nhà. Phụ thân vốn là một chủ nhân hiền lành, nên có rất nhiều người nguyện ý đi theo ông. Đích thân chọn dựng phủ Nguyên soái ở trong này, đương nhiên là muốn cha mẹ trên trời có linh thiêng sẽ thấy hài tử này đã trở lại, mối hận lớn trong lòng sẽ được trả tại đây.

―Nguyên soái, ngài đã trở lại.

Hộ viện nhìn thấy Nguyên soái cưỡi Chiến Thần của hắn hồi phủ, lập tức tiến đến, giúp Hiên

Viên Hạo Húc dắt ngựa, sau cẩn thận đem ngựa yêu của Nguyên soái về chuồng.

―Ân, Công chúa đâu?

Hiên Viên Hạo Húc vì muốn giữ lại hồi ức với phụ mẫu, nên lần nào cũng xuống ngựa từ ngoài cửa phủ, dù Hoàng thượng đã cho phép hắn có thể tự do cưỡi ngựa vào hoàng thành, nhưng ở nhà mình hắn chưa bao giờ cưỡi ngựa vào.

―Công chúa đang ở cùng Quốc cữu đại nhân uống trà, Quốc cữu đại nhân tới đã lâu.

Hộ viện đương nhiên không dám lỗ mãng, Quốc cữu đại nhân là người thân của đương kim công chúa, trong triều có địa vị quan trọng, lần này không có vào triều lại ở phủ Nguyên soái chờ hắn, xem ra là có chuyện rồi.

―Ân, được rồi. Ngươi đi xuống đi.

Hiên Viên Hạo Húc biết mỗi lần Quốc cữu Tôn Minh Trị đến đều ở phía sau Tuyết Đình viện cùng thê tử của mình, thoạt nhìn thì là ôn chuyện nhà. Bất quá bọn họ đều là người trong cuộc, hắn cũng đoán được thật ra là bàn chuyện gì.

―Cữu cữu, đến đây đã lâu rồi sao? Hạo Húc làm cho lão nhân gia phải đợi, thật sự thấy hổ thẹn.

Trước mặt Tôn Minh Trị, hắn với Công chúa tỏ ra là một đôi phu thê ân ái, thật sự trừ bỏ một thứ hắn không thể cho nàng, hắn vẫn đối nàng rất tốt. Chỉ là một nữ nhân bình thường dù phải bỏ qua bất cứ thứ nào khác, cũng muốn có được cái tình cảm hư vô kia. Hiên Viên Hạo Húc sớm đã không thể, trái tim năm hắn mười hai tuổi đã trao cho thiếu niên từ dưới tàng cây mai nhìn lên mãn thụ ngân hoa(4), nhưng đó chỉ là một giấc mộng xa vời mà thôi, tỉnh mộng hắn lại phải đối mặt với một sự thật tàn khốc khác.

―Ân, không sao. Đêm qua lại không ngủ sao? Xem ra Bệ hạ thật sự càng ngày càng tín nhiệm Phò mã.

Tôn Minh Trị trước mặt Hiên Viên Hạo Húc vẫn xưng hô với hắn là Phò mã, vì muốn người này rõ bọn họ sở dĩ giúp hắn vì hắn là phu quân của Công chúa.

Bọn họ muốn để hắn nhớ kỹ nếu không có Công chúa, Phò mã căn bản chỉ là thùng rỗng kêu to, mà Quốc cữu đương nhiên cũng sẽ không mạo hiểm vì một ngoại nhân như hắn mà làm chuyện này. Nếu năm đó không phải cung nữ ti tiện ấy cùng Tiên hoàng sinh hạ Lân Nhi, Tuyết Phong không biết sẽ rơi vào tay ai. Tuyết Phong coi như trời sinh hiếm muộn tử tôn. Tiên hoàng lúc trước cũng là con một, đến phiên Tuyết Tố Tây, cũng chỉ có hắn là hoàng tử, đã thế lại là do một nữ nhân thấp hèn sinh ra.

Bất quá tiểu Vương tử may mắn này là người không màng danh lợi, không có dục vọng với quyền lợi. Bọn họ sẽ không động đến tính mạng người này, cứ để hắn sống như vậy không phải là ý tồi. Tự tiện phế bỏ Vương tử sẽ rất khó giải thích với dân chúng.

―Ừm, ta chỉ là làm bổn phận của mình mà thôi.

Hiên Viên Hạo Húc năm đó trở lại Tuyết Phong chính là muốn báo gia cừu, phụ mẫu được rửa oan nhưng hắn lại vô cớ bị nữ nhân kia thao túng, trở thành hôn phu của nàng. Sau đó nữ nhân kia khiến hắn càng ngày càng có nhiều dục vọng, vậy nên hắn còn muốn cảm tạ phu nhân ấy chứ. Nếu không có nữ nhân này hắn cũng chỉ đơn giản là báo thù, sau đó sẽ trở về bên sư phụ sống những ngày bình thường. Bản thân vẫn còn bước trên một con đường chưa có điểm dừng, cứ cưỡng cầu không biết kết quả sẽ ra sao? Sư phụ từng nói qua, đừng nên quá tham lam, nếu không chung quy người bị tổn thương lại chính là bản thân. Nhưng hắn lại không thể khống chế tâm của mình. Trong đầu hắn luôn hiện lên hình ảnh của người kia. Hắn chợt phát hiện mình đã hoàn toàn trầm luân, mười hai tuổi gặp người đó, sao có thể dễ dàng quên đi như vậy…

Dù sao, giữa bọn họ còn có nhiều khúc mắc…

(4)Mãn thụ ngân hoa (满树银花): hoa trắng phủ kín cây

Thanh dục tuyết chủ

Tác giả: Đoạn Tàn Tình