Thành Đôi

Chương 3




Bẩm nương nương, canh ba rồi.” Một đại thái giám đứng trước cửa nhẹ giọng nói.

Mỹ phụ mặc hoa phục ngồi cạnh giường liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ.

“Thực.” Lâm Phi nhẹ nhàng vuốt tay thiếu niên trên giường.

“Mẫu phi, người mau trở về đi.” Tạ Thực nhắm mắt, giọng nói mang theo một tia uể oải khó giấu.

“Nhị hoàng tử đã khá hơn nhiều, nương nương ngược lại phải bảo trọng.” Một nha đầu thiếp thân cố khuyên, “Thái y sẽ chầu trực, không rời nửa bước.”

“Khi trời sáng, hoàng hậu nương nương lại tới… người…” Đại thái giám muốn nói lại thôi.

Lâm phi kéo chăn cho Tạ Thực, sau khi rời khỏi Quang Điện, biểu tình đau buồn đã bị che dấu sau lớp dung nhan tinh xảo.

Lỗ tai của Tạ Thực kêu ù ù đau nhức nhối, lúc nãy hắn chỉ giả sắc mặt tốt để bà yên tâm rời đi, Lâm Phi vừa đi, sắc mặt hắn lập tức khó coi thêm ba phần.

“Nhị hoàng tử.” Nha đầu vội tiến lên: “Thái y đâu.”

“Không cần thuốc.” Tạ Thực cắn răng nói, mồ hôi rơi liên tục.

Đau.

Chỗ nào cũng thấy đau, lỗ tai kêu ù ù xuyên thẳng đầu óc, khiến đầu hắn đau sắp nứt, giằng co suốt mấy ngày, đừng nói là đứng dậy đi lại, ngay cả ăn chút cơm hay uống ít nước cũng không được.

Mấy ngày trước, Tạ Thực đột nhiên bị ù tai, giống như có một người từng giờ từng khắc ghé vào lỗ tai hắn nói mớ, hắn không nghe rõ người kia nói gì, giọng nói đó như mang theo một lưỡi dao, đi từ lỗ tai, rồi tiến vào tim phổi, gây ra vô số vết thương, nhưng lại không gãi được.

Tuy Lâm Phi không thể nói là được sủng, nhưng Tạ Thực được nuôi dưỡng dưới gối hoàng hậu, người ngoài không dám thất lễ với hắn, thái y cũng không dám chậm trễ, nhưng ma âm xuyên não bám dai như ruồi, ngoài trừ Tạ Thực, thì không một ai nghe thấy.

Tuy Tạ Thực bị đau đớn dằn vặt, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn treo nụ cười lạnh lùng.

Tuy Lâm Phi bảo ngày mai cầu hoàng thượng dán thông báo chiêu người tài giỏi y thuật, nhưng thân thể hoàng thượng ngày càng lụn bại, cộng thêm việc Tạ Thực là một hoàng tử không được sủng ái, dưới cục diện này, cho dù có thể tìm, thì kẻ đó không biết là người hay quỷ nữa.

Hắn và Lâm Phi sống mà cứ nơm nớp lo sợ, như đang đi trên miếng băng mỏng, quay đầu nhìn, giống như những kẻ đáng thương, trở thành vật hy sinh giữa các cuộc đấu đá quyền lực.

Đau nhức trong đầu ngày càng mãnh liệt, thất khiếu như bị phong bế hết ngũ khiếu, cả người suy yếu không thể động đậy, Tạ Thực đau đến khó nhịn, đành ngửa đầu nhìn màng giường, há to miệng muốn hít thở.

Lúc này, một cơn gió lạnh nhẹ nhàng xẹt qua chóp mũi của hắn.

Phòng của bệnh nhân kị nhất là gió tà, bọn nha đầu đã đóng chặt hết cửa sổ, vậy gió ở đâu ra?

Tạ Thực ngẩn người, cố gắng quay đầu nhìn.

Không biết cửa sổ mở ra từ khi nào, một người ngồi trên bệ cửa, ngược hướng ánh trăng, nhất thời không thấy rõ dáng dấp.

— Ai? Thích khách!?

Nhiều việc xảy ra khiến Tạ Thực trở thành một con chim sợ cành cong, dưới tình huống cấp bách, hắn cư nhiên có thể chống tay ngồi dậy.

Lúc này, người bên cửa sổ khẽ nhúc nhích, Tạ Thực nhìn thấy một thứ lông lông chợt xuất hiện — sau đó biến mất.

Người bên cửa sổ nhẹ nhàng nhảy xuống, lúc này mặt trăng bị mây che khuất, Tạ Thực dần dần thấy được đường nét.

Vóc người thon gầy, rõ ràng không phải người ở đây.

Người kia A một tiếng, lại tiến thêm vài bước.

Tạ Thực trợn tròn mắt.

Khuôn mặt — Giống hệt.

Vị khách không mời mà đến giữa đêm khuya, có hình dạng gương mặt và khóe miệng, đều là những thứ quen thuộc đến mức Tạ Thực không thể quen hơn nữa — Gương mặt của hắn.

“Ngươi–” Tạ Thực thở dốc, trong cổ họng phát ra tiếng khàn khàn, “Cái gì… Yêu nghiệt!”

Cư nhiên biến thành hình dáng của hắn? Muốn làm gì? Chả lẽ muốn giết hắn, sau đó giả mạo hắn sống tiếp? Ai sai người này đến? Là Tứ hoàng tử hay Thất hoàng tử?

Trong nháy mắt, Tạ Thực đã suy nghĩ ra vô số trường hợp, đáng buồn là hắn chỉ có thể tự suy đoán, dù muốn tự vệ, nhưng hắn không thể giơ tay.

Nha đầu Mai Hương, Điệp Ảnh, thị vệ đều ở bên ngoài… Nhưng đây là một con yêu quái, người bình thường đâu thể làm gì được?

“Ngươi khó chịu hả?” Hằng Quang buồn bực hỏi.

Y vất vả lắm mới khiến Thiên Lang chịu giúp y tiến cung, tìm được tẩm cung của đệ đệ, nhưng người đệ đệ trước mắt này thiệt quái lạ.

Sắc mặt hắn xám trắng, gầy vô cùng, vừa nhìn đã biết bệnh rất nghiêm trọng, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, bộ dáng như bị dọa muốn giãy dụa.

Hơn nữa…

Hằng Quang khẽ nhướng mày: “Lỗ tai ngươi bị gì vậy?”

Tạ Thực sững sờ.

Thấy hắn không đáp, Hằng Quang tự tiến lên phía trước, nắm chặt vai Tạ Thực, đẩy hắn một cái, Tạ Thực bị đẩy ngã xuống giường.

Yêu nghiệt thừa cơ hại người!

Dưới tình thế cấp bách, Tạ Thực hét một tiếng: “Mai Hương!”

Hằng Quang bị hắn làm sợ hết hồn: “Ngươi chớ lộn xộn nha, ta kiểm tra tai ngươi một chút thôi mà.”

Tạ Thực: “!?”

Hằng Quang vừa liếc mắt đã biết Tạ Thực có vấn đề, y một tay giữ hắn, một tay xoa trán hắn.

Tạ Thực sững sờ.

Trên cổ tay tên ‘Yêu Nghiệt’ này mang theo chuỗi phật châu mà mẫu thân của hắn – Lâm Phi thường mang trên người.

“Nam mô.”

Thấy Tạ Thực không còn giãy dụa, Hằng Quang nhắm mắt niệm: “Uông la đát, sỉ la đêm…”

Thân thể Tạ Thực khẽ run lên.

Giọng nói Hằng Quang không lớn, thậm chí có thể gọi là nhỏ, khi tiến vào tai Tạ Thực, lại giống như tiếng sấm, trong nháy mắt đánh bay thanh ù ù, sau bao lâu trải qua dằn vặt rốt cuộc được giải thoát, Tạ Thực không kiên trì được nữa, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Đợi Hằng Quang tụng xong kinh an thần trấn nguyền rủa, Thiên Lang mới nhảy từ cửa sổ vào.

“Bộ dạng này so với hình dáng con người thì đẹp mắt hơn nhiều.” Hằng Quang thu tay, cười hì hì nói.

Một con hồ ly trắng to như như hổ không nhịn được dùng đuôi vỗ sàn: “Đám hòa thượng các ngươi thật lắm mồm, hở chút là lầm bầm lầu bầu đọc kinh, nhức cả tai.”

“Có bắt ngươi nghe đâu.” Hằng Quang thấy đệ đệ đang ngủ, nghênh ngang ngồi cạnh bàn, tự rót cho mình một chén trà, rồi rót thêm cho Thiên Lang một chén.

“Nơi này chẳng khác gì lãnh cung, chỉ có hai ba tên thị vệ nửa ngủ nửa tỉnh, không cần phải sợ.” Thiên Lang đẩy đẩy cái chén, cảm thấy không tiện lắm, liền biến trở về hình người.

“Chỉ cần đến trễ thêm hai ngày nữa, hắn sẽ mất mạng.” Thiên Lang lướt nhìn Tạ Thực nằm trên giường.

Hằng Quang uống một ngụm nước trà sau đó xoay đầu nhìn Tạ Thực.

“Trong lỗ tai hắn có thứ gì đó.” Thiên Lang nói.

“Phải lấy ra.” Hằng Quang không để ý lắm, cầm phật châu chuẩn bị động thủ.

Thiên Lang tựa tiếu phi tiếu* liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi định cứ lấy ra như vậy?”

(*) cười như không cười.

Sách ghi chép về yêu quái từ xưa đến nay nhiều vô số kể, hồ ly tinh có thể trở thành vai chính trong các bộ tiểu thuyết không phải không có lí do.

Thiên Lang vốn phi thường tuấn tú, khẽ mỉm cười hướng đôi mắt nhìn mặt Hằng Quang, Hằng Quang lập tức niệm một câu a di đà phật trong lòng, đem toàn bộ lực chú ý đặt trên đệ đệ nửa sống nửa chết.

Tên Thiên Lang này chắc chắn là thử thách của sư phụ đối với mình, Hằng Quang nghĩ thế, càng thêm quyết tâm tránh tiếp xúc với Thiên Lang.

“Không thể lấy ra, vậy phải làm sao?” Hằng Quang không hiểu ý Thiên Lang.

Thiên Lang cười nhẹ hai tiếng, tay chạm vào tai Tạ Thực, một luồng sáng nhàn nhạt nhanh chóng hấp thụ vào bên trong lỗ tai.

“Là một chú thuật, ta bọc nó lại, chậm rãi kéo ra bên ngoài.” Thiên Lang hiếm khi kiên trì giải thích cho Hằng Quang: “Nếu ngươi cưỡng chế lấy chú thuật ra, khiến nguyền rủa lập tức phản phệ, đến lúc đó chủ nhân của thứ này sẽ biết có người giúp hắn.” Đánh rắn động cỏ.

Hằng Quang lập tức hiểu ra: “Ngươi nghĩ nếu làm vậy sẽ có thêm phiền toái lớn hơn nữa?”

“Lâm Phi nhờ ngươi tới cứu mạng, chứ không phải nhờ ngươi chuốc thêm phiền toái.” Thiên Lang rút tay lại, thuận thế vươn tay sờ đầu Hằng Quang.

Trừ lão trụ trì, chưa từng có người nào khác sờ đầu y như vậy, Hằng Quang sững sờ, vừa ngẩng đầu lên, Thiên Lang đã hóa thành hồ ly trắng, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.

Thiên Lang nói đúng.

Sau khi Tạ Thực tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là phòng ngừa nha đầu thái giám tiến vào, phát hiện Hằng Quang ở đây.

Bất quá như vậy không có nghĩa là hắn có hảo cảm với Hằng Quang.

“Ngươi là cái gì?” Tạ Thực ngồi trên giường, lạnh lùng thẩm vấn Hằng Quang.

Hằng Quang gục xuống bàn ngủ gục suốt cả đêm, trên mặt còn hằn hình hoa văn, “Ta là ca ca ngươi.”

Tạ Thực: “…”

Nếu như không phải tên quái nhân này vừa giúp hắn thoát khỏi thống khổ, hắn thật muốn hét lớn một tiếng: “Yêu nghiệt, hiện nguyên hình đi!”

“Nói bậy.” Tạ Thực phản bác: “Ta không có huynh đệ.”

Hằng Quang suy nghĩ một lát, đưa cổ tay cho Tạ Thực xem: “Ừm, tuy chúng ta chưa từng gặp bao giờ, nhưng ngươi chính là đệ đệ của ta, Lâm Phi bảo ta tới cứu ngươi.”

Nghe thấy cái tên này, Tạ Thực nhướng mắt nhìn Hằng Quang.

Hằng Quang cũng nhìn hắn, trong mắt một mảnh thản nhiên.

“Mẫu phi chưa từng nhắc tới.” Tạ Thực nói.

Hằng Quang cảm thấy không phục: “Nếu như mấy người các ngươi không phái người tới Tùng Sơn tự, sư phụ sẽ không kể nhiều về mấy người.”

Hằng Quang kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho Tạ Thực nghe, sau đó dặn hắn: “Thứ trong tai ngươi vẫn còn, đang từ từ đi ra, mấy ngày sau có thể sẽ chảy máu, nhưng là máu đen, không cần lo lắng.”

“Ngươi đi đâu?” Tạ Thực thấy Hằng Quang nói xong thì xoay người, bật thốt lên.

“Ngươi đã không sao, thì ta đi.” Hằng Quang nói như chuyện đương nhiên, chuẩn bị bò lên bệ cửa, nhưng vừa đặt một chân lên thì không nhúc nhích được nữa.

Tạ Thực: “…”

“Ngươi có biện pháp dẫn ta ra ngoài không?” Hằng Quang hơi khó xử: “Tối hôm qua có… người dẫn ta vào cung, nhưng bây giờ là ban ngày, ta không thể lén lút, không tiện đi ra ngoài.”

Cái tên Thiên Lang biết giết không biết chôn đó, dẫn y vào xong không biết chạy đâu mất rồi, hại y tiến thoái lưỡng nan.

Tạ Thực nhìn chằm chằm Hằng Quang hồi lâu, không nói một lời.

Hằng Quang bị nhìn đến phát sợ: “Ngươi nhìn ta làm cái gì?”

Đột nhiên có một người không quen không biết nhảy ra tự xưng là ca ca, đổi lại là ai cũng không tin nổi, Hằng Quang cảm thấy bản thân rất hiểu tâm tình Tạ Thực bây giờ. Nhưng dù là vậy, y tốt xấu gì cũng cứu Tạ Thực một mạng, không cần phải dùng ánh mắt nghiêm túc như vậy nhìn y chứ.

“Ngươi có thật là ca ca của ta?” Tạ Thực chậm rãi nói: “Vậy ngươi không gặp mẫu phi sao?”

Hằng Quang trả lời: “Không gặp.”

“Ngươi chột dạ à?” Tạ Thực theo dõi y.

Kỳ thực hắn vẫn chưa tin tưởng. Tuy Hằng Quang và hắn trông rất giống nhau, nhưng bây giờ ma quỷ hoành hành, mấy chuyện dùng tà thuật gạt người không phải hắn chưa từng nghe thấy.

“Sao ta phải chột dạ?” Hằng Quang nói: “Ta đến đây là để giúp ngươi, không cần gặp mặt bà ấy…”

Còn chưa nói hết câu, Hằng Quang và Tạ Thực nghe tiếng thông báo lanh lảnh của công công: “Lâm Phi nương nương đến–”

Hằng Quang “…”