Thánh Địa Vùi Thây

Chương 52




Julie cho tôi xem bức ảnh cô cầm theo bên người, đúng là kiểu dọa dẫm kinh điển của nhóm điểm chỉ đỏ.

“Bà nội anh và Sarah cũng bị gửi ảnh đe dọa.”

Tôi giận run người, cố vuốt phẳng lý trí hỏi:

“Thế sao em lại đến Thái Lan? Ông Lâm đáng nhẽ nên lập tức đưa em về Hồng Kông chứ.”

“Em bị bắt cóc ngay sau bữa tiệc tất niên.” Julie dịch lại gần nguồn sáng loe loét, run giọng đáp.

“Cùng với Sarah?”

Julie trầm mặc nhìn tôi, biểu tình phức tạp, cô lắc đầu lại gật đầu.

“Con bé lạ lắm.”

Hai người không được nhốt chung, nói đúng hơn là họ cũng không bị nhốt, chỉ phải hạn chế di chuyển. Julie ba lần gặp thoáng qua Sarah. Lần đầu tiên con bé cũng như cô tỏ vẻ rất hoảng loạn, nhưng lần thứ hai lại hết sức bình tĩnh. Còn lần ba thì...

“Bốn hôm trước em thấy Nam đi theo Sarah. Nhưng sau đó không gặp thằng bé nữa.”

“Em ở trên thuyền của bà Diêu?”

“Em không biết.” Julie lắc đầu. “Bọn em chuyển phương tiện liên tục.”

Tôi nảy ra vài suy đoán, nhưng không tiện phân tích. Tình hình của Julie mới cần được quan tâm hàng đầu bây giờ. Cô kể hôm nay bị đưa đến một nhà nghỉ nằm dựa sát khách sạn này, nhân dịp trời tối cô liền trốn ra theo đường ban công. Nhảy vài cái ban công ai dè phục đúng cái ban công của tôi.

“Em thấy họ trò chuyện thân thiết với cảnh sát. Nên giờ em chẳng biết tin ai.”

Tôi khẽ ôm cơ thể run rẩy của Julie, tôi biết đối với một cô gái chuyện đang xảy ra thật đáng sợ quá sức chịu đựng. Nhưng tôi chưa kịp nói lời an ủi thì một tiếng động lớn vang lên ngoài ban công.

Ruỳnh!

Có người cố tình phá cửa, cánh cửa chắn bị đạp đến rung bần bật, khoá sắp tung ra. Julie hoảng sợ gạt mạnh chiếc đèn ngủ, dây điện bật khỏi ổ cắm, cả phòng tối đen.

“Chạy khỏi khách sạn này chờ điện thoại!”

Tôi nhét vào tay Julie di động của sư béo dỏm, đẩy cô nàng lùi về phía cửa ra vào, bản thân nhảy đến cửa ban công dang tay dạng chân, dùng hết sức bình sinh bám trụ khung gỗ.

“Mau!”

Tôi quát to khi thấy Julie vẫn chần chờ đứng tại chỗ. Mặc dù khá cảm động nhưng em gái à, còn không nhanh là anh phải buông tay thật đấy!

“Anh nhớ cẩn thận.”

Cô nàng nức nở một tiếng, mở cửa lao ra khỏi phòng.

Nhìn Julie khuất bóng trên hành lang, trong lòng tôi chỉ biết thở dài, anh sao lại không nhớ cẩn thận chứ, nhưng mà...

Nhận một lực rất mạnh đâm trực diện vào lưng khiến tôi tối sầm mặt văng ra sàn. Mất đi chống đỡ, cánh cửa lập tức bật tung.

...Buồn thay khi trên đời luôn có những tình huống, lực bất tòng tâm.