Thánh Địa Vùi Thây

Chương 17: Ai Đã Bẫy Tôi




Tôi đúng là không biết, thậm chí không ngờ luôn.

Ở Việt Nam thì tôi không chắc nhưng ở Pháp tôi nào có thể gây thù chuốc oán với ai được, tôi đến đây mới nửa ngày mà.

Tôi gặng hỏi sư béo dỏm dựa vào đâu mà kết luận như thế. Hắn gãi đầu mắt láo liên, có vẻ hơi băn khoăn khi trả lời tôi.

“Cấy ni a, mi là ngài ngoài nghề, mi nỏ cần hiệu su. Mi chị cần biết cái thang mi bác vô nỏ phậy thang máy thàng.”

Cái thang tôi bước vào là một thang đặc biệt được điều chỉnh từ hệ thống camera giám sát lắp bên trong. Nghĩa là nhìn như không người nhưng thực chất luôn có người từ xa bảo vệ.

Muốn khởi động thang phải đáp ứng được một trong hai điều kiện: hoặc là có gương mặt quen thuộc, hoặc là thể hiện động tác ký hiệu riêng đã được thỏa thuận trước. Khi thoả mãn nhận diện xong còn một bước cuối nữa, đó là bấm số tầng. Bắt buộc phải bấm tầng 1, dù muốn đi tầng mấy cũng phải bấm tầng 1. Chỉ cần bấm sai tầng khác thang máy sẽ vang lên cảnh báo để đuổi bạn ra. Còn vì sao lại chọn tầng 1 làm hiệu lệnh, tôi nghĩ là do chẳng ai muốn vào thang máy từ tầng trệt để lên tầng trệt cả, nên số 1 sẽ là số ít có khả năng bị vô tình chọn nhất.

Sau khi bấm tầng 1 thang máy sẽ đóng cửa, lúc này liền bấm tầng 2 hoặc tầng 3. Và dù là tầng nào ở cửa thang cũng sẽ có một người đứng chờ để kiểm tra thiếp mời.

Tôi đoán ngay cả cổng sắt kéo và cửa gỗ mà tôi thấy lúc đầu hẳn là bình thường nếu không có sự kiện đều được khoá kỹ cả.

Với tầng lớp bảo vệ như thế, cái lý do đi lạc của tôi quả thật không thể chấp nhận. Nhưng cũng với tầng lớp bảo vệ như thế, người đã bẫy tôi phải tài cao thế mạnh cỡ nào chứ? Người như thế tôi đắc tội nổi sao?

Trong khi tôi suy tư, sư béo dỏm lại chỉ tôi cách trói người sao cho chặt nhất khó gỡ nhất. Hắn thật sự rất tận tâm với việc chỉ dạy này, cứ như là muốn tôi nhập môn trộm cướp của hắn không bằng.

Mà...khoan

“Anh vào đây bằng cách nào?” Tôi chộp vai sư béo dỏm, kéo mặt hắn đối diện mặt mình“Cổng sắt là anh mở, thang máy là anh phá, rồi người soát vé cũng bị anh dẫn đi đúng không!”

Sư béo dỏm đánh mắt sang bên cạnh, xua tay:

“Tau tầy cán mô, tầy cán mô.”

“Anh tài lắm tài lắm cơ! Anh suýt hại chết thằng em này rồi đấy!”

Tôi tức giận quát lớn một tiếng.

Sư béo dỏm đảo quanh tôi, phân bua:

“Nỏ nỏ, tau có ngài dẫn.”

Sư béo dỏm cùng hai thằng em được thuê để xuống đây trộm đồ. Người thuê hắn tài năng không cao nhưng gan lại đảm. Dám tự tay đưa hắn đi vào thang máy, lại tự tay cùng một đàn em khác đánh lạc hướng người soát vé, cuối cùng đưa đứa em còn lại của hắn đi cắt điện thang máy, tạo cơ hội cho hắn hành động.

“Ông chủ nào lại tốt như thế, anh không thấy vô lý à?”

Tôi bĩu môi phán.

“Ở trong thang máy có camera giám sát, việc ông ta đi cùng anh đã bị ghi lại, đến khi đồ vật mất những người sở hữu nó chẳng lẽ không biết tìm ông ta đòi chắc.”

Sư béo dỏm quay chiếc mũ Ngũ Phật trên tay, phá lên cười:

“Gơ chạ, mi tảng tau cứ thế đi vô răng?”

Hắn lại kéo tăng bào hỏi tôi.

“Mi nghị vì răng tau mặc a ri?”

Tôi lắc đầu, hắn có vẻ rất thích thú trước phản ứng ngờ nghệch của tôi, đằng hắng giọng chuẩn bị kể lể thì vừa hay đèn thang máy vụt sáng lên, chớp chớp ba nháy liền tắt.

Sư béo dỏm vỗ đầu:

“Ai, mại tán, quên cha nhệm vụ.”

Nói đến đây tôi cũng thấy quái lạ, cái hòm cồng kềnh nặng thế kia sáu người tây một người Việt cố mãi mới khênh được, một mình hắn lấy kiểu gì. Hay là…

“Hòm này mở được à, bên trong đựng cái gì vậy.”

Tôi khom lưng, tò mò nhìn sư béo dỏm đang hì hục kéo tấm vải nhung đen ra.

“Mợ thì mợ đạc.” Sư béo dỏm cất cao giọng “Nhưng thêm tền tau cũng nỏ dám mợ.”

“Không mở? Vậy anh định bê cả cái hòm đi thật á?”

“Tất nhên là…” Sư béo dỏm roạt một tiếng, rũ tấm vải nhung đen “Nỏ.”

- ---------------