Thánh Đế Ma Thần Hệ Thống: Thánh Đế Chi Đạo

Chương 38: Đường Hạo hỏi thăm




Sau khi đem bất động minh vương Triệu Vô Cực đánh ngã, Hoắc Lân dập tắt ngọn lửa trên hai cánh tay sau đó thổi nhẹ một cái, trong lòng thì oán thầm:” Nếu không phải nhiệm vụ kêu ta vào Sử Lai Khắc thì có chó mới vào đâu,đúng là quá yếu!”

Suy cho cùng thì không phải Triệu Vô Cực yếu mà là Hoắc Lân quá mạnh, bản thân hắn ngoài thiên phú siêu cường còn có cả ý chí để hành xác bản thân.

Nhờ cái hành xác mà hắn có được ngày hôm nay, nhưng chắc chắn là không thiếu những món ăn có tác dụng khôi phục và Medic Bim rồi!

Nhờ có khôi phục siêu cường mà hắn có thể gia tăng độ khó huấn luyện mà không lo kiệt sức.

…..

Hoắc Lân lập tức nhìn lại xung quanh! Thì thấy Đường Tam đám người kinh hoảng ngơ ngác nhìn chính mình, ân trừ Tiểu Vũ ra.

Hoắc Lân thở dài nhè nhẹ, mà bọn họ phế không sai! Họ không có hệ thống cho nên có gia tăng cũng chả có tác dụng gì.

…..

Sau trận đánh Hoắc Lân đám người được chia nhau ở kí túc xá.

Hắn ở cùng với Chu Trúc Thanh còn Tiểu Vũ thì ở cùng với Ninh Dung Dung.

Căn phòng không lớn lắm, ước chừng hơn mười thước vuông, ngoài chiếc giường của hắn còn một chiếc giường thứ hai.

Hoắc Lân cũng đặt hành lý xếp vào sau đó nhìn chăm chú cô gái tóc đen đang nằm trên chiếc giường thứ hai.

“Ta gọi Hoắc Lân! Từ nay xin được chỉ giáo!” Trước mặt một trong những nữ chính Chu Trúc Thanh, Hoắc Lân thu hồi lại mấy cái vẻ khinh thị mà ôn nhu cười giới thiệu bản thân.

“Ta..ta gọi Chu Trúc Thanh, võ hồn U minh linh miêu xin được chỉ giáo!” Chu Trúc Thanh cẩn trọng từng chút một sợ rằng sơ sẩy một chút thì Hoắc Lân sẽ ghét mình đi.

n tác hại của mị lực quá nhiều.

“Em có thể gọi ta là A Lân, không phiền thì ta gọi em là Trúc Thanh chứ?” Hoắc Lân lại cố ý hay vô tình kéo lên một mảng hảo cảm.

“Ừm! “ Đỏ mặt Chu Trúc Thanh lấy hai tay chống nạnh nhẹ nhàng nói, tim thì đập thình thịch thình thịch.

Trong đầu nàng nghĩ thầm:” Ước gì có một người như thế bảo vệ ta khỏi gia tộc đâu!”

Ngay sau đó nàng lập tức lắc đầu lấy mền trùm lên ngủ.

Còn Hoắc Lân thì cũng ngồi niệm thánh đế quyết.

…..

Đêm dài tĩnh lặng, cả Sử Lai Khắc học viện hoàn toàn yên tĩnh. Ban ngày khảo thí, ngoại trừ Đường Miên Phong đám bọn họ, không còn ai có năng lực thông qua ba cửa. Năm nay, là năm Sử Lai Khắc học viên thu đựoc nhiều đệ tử nhất.

Triệu Vô Cực thân là phó viện trưởng, tự nhiên cũng có chỗ ở của riêng mình, lúc này ngồi tại phòng, trong lòng lại có chút phiền muộn không vui.

Hắn đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, vết thương trên người đều đã khép lại, nhưng cả người vẫn cảm thấy suy yếu, đầu óc còn choáng váng.

Cho dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, mình chính là muốn giãn gân cốt, lại bị mất thể diện, nếu là trước kia hắn sẽ không nghĩ nhiều lắm, tự mình thu thập Hoắc Lân, nhưng hiện tại là sư phụ của học viện, chỉ còn cách nuốt cục giận này xuống.

Đồng thời, hắn cũng rất hài lòng với biểu hiện của Hoắc Lân, từ góc độ thiên phú mà nói, Hoắc Lân so với Đái Mộc Bạch mạnh hơn rất nhiều, nói không chừng, tương lai chính là một vị thần. Ngoài ra còn có một Đường Tam, điều tiết trận chiến rất tốt.

Thế nhưng duy nhất làm cho Triệu Vô cực sợ hãi thì chỉ có Hoắc Lân, vì bản thân hắn có thể tự mình bộc phát khủng khiếp sức công phá, hắn cho rằng Hoắc Lân vốn đến làm lão sư đâu! Nhưng lúc ghi danh hắn lại thấy hắn yêu cầu làm học sinh điều này cũng làm hắn nghi hoặc không thôi.

Tay trái nắm lại thành quyền, hơi run run, lại thả ra. Triệu Vô Cực bất đắc dĩ thở dài nói: “Ta không may xui xẻo, lại gặp phải tên yêu nghiệt này, xem ra, sau này cuộc sống cũng không được yên bình a.” Nói xong câu cuối cùng, cười khổ.

…..

Tiếp theo chính là màn hỏi thăm của Đường Hạo đối với Triệu Vô Cực và Phất Lan Đức.

“Triệu Vô Cực”. Triệu Vô Cực đang nghĩ sau này về Đường Miên Phong sự tình, thì một thanh âm đột ngột phát ra, khiến cho ngay cả nụ cười khổ trên mặt hắn lập tức tắt hẳn.

Phải biết rằng, hắn là một gã Hồn Thánh cấp 76, tại Đấu La đại lục hồn sư giới này đã là cao thủ, chính mình xung quanh tồn tại một lớp khí có thể nghe thấy mọi động tĩnh trong vòng một trăm thước, ngay cả lá cây rơi xuống cũng có thể nghe rõ. Vậy mà lúc này hắn lại không cảm giác được chung quanh có người, mà thanh âm lại trực tiếp lọt vào tai hắn, tựa như người bên cạnh đang nói chuyện bình thường, loại thực lực này...

Triệu Vô Cực cảnh giác đứng lên.

“Là ai?” Đứng thẳng người lên, Triệu Vô Cực trong mắt hàn quang đại phóng, lúc trước tại hồn sư giới danh tiếng hắn cũng không tốt, cừu gia không ít, mấy năm nay ở ẩn tại Sử Lai Khắc học viện, lòng cũng trầm tĩnh lại, không ngờ bây giờ lại xuất hiện một đối thủ cường đại.

“Ra đây”. Một âm thanh như hơi thở phả lại người Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực không chút do dự, xuyên cửa sổ phóng ra ngoài. Hồn lực chợt tăng lên đỉnh điểm, cẩn thận đề phòng, đồng thời cũng tìm động tĩnh xung quanh.

Trước mặt hắn xuất hiện một hắc y nhân. Triệu Vô Cực cảnh giác nhìn hắn, lạnh giọng hỏi “Ngươi là ai?” Vũ hồn Kim Cương Hùng lập tức phụ thể, toàn thân phóng ra khí thế, không giận tự uy.

Hắc y nhân không trả lời hắn, chỉ lạnh nhạt nói: “Tại địa phương này, ta chỉ muốn cùng Bât Động Minh Vương bàn luận một chút. Đã lâu không hoạt động gân cốt rồi” Nói xong hắn tháo mũ xuống lộ ra khuôn mặt già nua mà cương nghị, chính là Đường Miên Phong cùng Đường Tam phụ thân, Hạo Thiên Đấu La – Đường Hạo.

Vừa nói, Đường Hạo chậm rãi nhìn lên tay phải của mình, một đạo quang mang màu đen xuất hiện từ lòng bàn tay, ngưng tụ biến thành một vật thật lớn, cùng lúc đó chín hồn hoàn đột nhiên xuất hiện quanh ngừơi hắn, hai vàng, hai tím, bốn đen, một đỏ. Chín hồn hoàn cũng không chuyển động như của Triệu Vô Cực mà lẳng lặng đứng yên tại vị trí xác định bất đồng trên cơ thể hắc y nhân, bao phủ hoàn toàn cơ thể hắn. Kinh khủng nhất trong chín hồn hoàn là thứ chín đỏ như máu, chính là Mười Vạn Năm hồn hoàn.

“Phong Hào Đấu La”, khó khăn lắm mới phát ra được bốn chữ, Triệu Vô Cực hay là Bất Động Minh Vương thân thể có chút run rẩy, nếu nói hắn là hồn sư cao cấp thì Phong Hào Đấu La chính là cực đỉnh cao cấp trong giới hồn sư.

So với lời nói kiêu ngạo trước kia, Triệu Vô Cực khom lưng thi lễ: “Xin hỏi vị tiền bối giá lâm, không biết có gì chỉ dạy tiểu nhân. Ta làm sao dám cùng ngài luận bàn”.

Đường Hạo lạnh nhạt nói: “Có cái gì mà không xứng. Ngươi ban ngày khi dễ mấy đứa nhỏ, lúc đó chẳng phải khỏe lắm sao? Ta phát hiện, khi dễ người khác có cảm giác rất tốt... Không sai, đúng rồi! Để ta khi dễ ngươi xem sao. Tất nhiên ngươi cũng có thể cho rằng ta ỷ lớn hiếp nhỏ”.

Không có một hơi thở mạnh nào phát ra, Đường Hạo từng bước từng bước đi tới, uy thế mạnh mẽ đè ép hướng Triệu Vô Cực.

Triệu Vô Cực trong đầu suy nghĩ thật nhanh, Phong Hào Đấu La trong đại lục mỗi người đều có danh, số lượng cực ít, vị phong hào trước mặt này rõ ràng là tu luyện khí vũ hồn lại càng hiếm, rốt cuộc là vị nào đây?

Đột nhiên, Đường Hạo còn cách Triệu Vô Cực mười bước bỗng dừng lại

“Phất Lan Đức, ta lại còn phải mời ngươi đi ra nữa hay sao?”

Một thân ảnh lóe lên xuât hiện bên cạnh Triệu Vô Cực, người này vừa xuất hiện, trên mặt Triệu Vô Cực giãn ra vài phần “Lão đại, vị tiền bối này...”

Nguời vừa đến hướng Triệu Vô Cực khoát tay, ý bảo hắn không nên nói chuyện, đối mặt với áp lực vô hình, người mới đến cũng phải xuất vũ hồn của chính mình ra.

Một đôi cánh thật lớn phía sau lưng hắn mở ra, toàn thân được bao bọc bởi một tầng lông vũ, ánh mắt chuyển thành màu vàng chanh, đồng tử nở rộng, giống như Triệu Vô Cực, đều có bảy hồn hoàn bay vòng quanh thân thể, di chuyển lên xuống. Ánh trăng chiếu rõ góc cạnh của người đến, nếu Đường Tam cùng Tiểu Vũ ở đây, chắc chắn sẽ rất ngạc nhiên. Đây chính là vị trung niên lão bản mà Đường Miên Phong bọn họ đã gặp ở Tác Thác Thành.

“Xin ra mắt điện hạ”. Vị lão bản này cung kính hướng mặc hắc y Đường Hạo thi lễ.

Đường Hạo lãnh đạm nói: “Không cần đa lễ, là ta gây phiền toái. Miêu Ưng vũ hồn, bảy mươi tám cấp, không hổ là Hoàng Kim Tam Giác Chiến Sư Phất Lan Đức ngày trước. Giờ đây lại ở Sử Lai Khắc Học viện này.”

Phât Lang Đức gật đầu nói “Đúng vậy, miện hạ. Chẳng biết Triệu Vô Cực có gì đắc tội với người, có thể cho ta chút thể diện hay không?”

Đường Hạo lãnh đạm nói “Đừng nói nhảm, đứng qua một bên. Nếu muốn thì tham gia đánh. Triệu Vô Cực, ta cho ngươi một cơ hội, ta không cần vũ hồn, ngươi trong tay ta có thể duy trì một nén hương, ta đây không nói hai lời, sẽ lập tức bỏ đi. Nếu không, ngươi thay ta làm một số việc”.

Triệu Vô Cực cười khổ nói “Miện hạ đại nhân. Ta thật không rõ đã đắc tội với ngài khi nào. Ngài có thể cho ta biết rõ hay không”. Ý hắn rõ ràng, cho ta biết rõ rồi chết cũng cam.

Đường Hạo hừ lạnh: “Còn nói nhiều nữa sao? Đánh con ta, ta tự nhiên phải ra mặt. Đừng nói nhiều, động thủ đi!”

Đường Hạo chỉ một chớp mắt hắn đã đi tới trước mắt Triệu Vô Cực. Đứng một bên Phất Lan Đức không đành lòng, quay mặt đi. Một tiếng kêu giết lợn vang lên đằng sau hắn

“Ầm ầm”

“Á... Gào gào... Ách...”

“Triệu Vô Cực, ngươi hiểu được gì chăng?” Thanh âm lãnh đạm của Đường Hạo truyền đến sau lưng Phất Lan Đức. Người sau quay đầu lại, đập ngay vào mắt hắn là một cái đầu heo.

“Ha ha ha, cười chết ta... Ách” Phất Lan Đức không có hình tượng cười lên nhưng đụng đến ánh mắt không cảm tình của Đường Hạo thì liền im bặt.

Hắn vội chạy qua nâng dậy vẻ mặt khó chịu nhìn hắn Triệu Vô Cực. Triệu Vô Cực đầu tiên là oán giận nhìn Phất Lan Đức một mặt, sau đó quay về phía Đường Hạo cảm kích nói “Đa tạ miện hạ chỉ điểm hôm nay”.

Đường Hạo hướng bọn họ gật đầu, môi khẽ nhấp nháy, nói vài câu gì đó.

Triệu Vô Cực và Phất Lan Đức gật đầu lia lịa, trên mặt có chút kinh ngạc

“Vừa rồi xem như là ngươi có chút lợi ích, sau này nhờ các ngươi trông nom chúng dùm ta”. Đường Hạo thanh âm hơi mang chút ôn tình mà không mất lãnh đạm vang lên. Nói xong lời này, thân hình lóe lên, lặng lẽ biến mất.

Triệu Vô Cực đứng nơi đó, nhờ sự nâng đỡ của Phấn Lan Đức mới có thể gọi là bình ổn.

“Phất Lan Đức, ngươi không có nghĩa khí, đứng im một bên rồi còn cười nhạo ta” Triệu Vô Cực oán giận nói.

Phất Lan Đức cũng không có hình tượng nói “Dù ta và ngươi hợp lại cũng đâu có thể đánh lại hắn, việc gì ta phải làm buôn bán không lời đây.”

“Gian thương” Triệu Vô Cực hừ một tiếng. “Nhưng không nghĩ hắn lại là...”

“Ừm, phải” Phất Lan Đức ngước nhìn bầu trời, chẳng biết đang nghĩ gì. Màn đêm dần che lấp thân ảnh bọn họ.

…...