Thanh Đao Sắc Bén Nhất - 人间废料

Chương 29




“Lâm tướng quân, ta biết ông luôn mong muốn biên cương ổn định, dân chúng an vui.”

Yến Trạm nắm tay Lâm Quốc Kiều, từ tốn nói: 

“Nhưng ngươi hãy ngẫm xem, ngẫm lại mà xem, người mà ngươi đang bảo vệ đã đối xử với ngươi như thế nào?”

“Ngươi vì Yến Đế trấn giữ biên cương, hắn lại ăn não của nữ nhi ngươi.”

“Ngươi giúp Yến Từ một bước lên mây, hắn lại phụ bạc niềm tin của ngươi.”

“Bệnh rồi! Bệnh hết rồi! Đại Yến đã bệnh đến mức không thể cứu chữa. Thiên hạ này ai ai cũng bệnh, ngoại trừ.... ngoại trừ ta và ngươi.”

Yến Trạm nhẹ giọng: “Ngươi và ta, chính là danh y có thể cứu cả thiên hạ này.”

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Ta biết bao năm qua, Yến Trạm nhòm ngó ngôi vị hoàng đế như hổ rình mồi, nhưng hắn và Yến Từ hoàn toàn khác biệt, hắn muốn làm người tốt.

Yến Trạm muốn danh chính ngôn thuận trở thành một vị anh hùng yêu dân như con, trung thành với đất nước.

Vì vậy mà hắn kiên nhẫn chờ đợi. Hắn cài một kẻ đồ tể ngu ngốc mù chữ vào bên cạnh Yến Từ, chờ Yến Từ ra tay lật đổ Yến Thanh, rồi lại chờ đến khi Yến Từ bộc lộ dã tâm mưu đồ soán ngôi. Hắn còn chờ cả Lâm Quốc Kiêu liên minh với hắn, chờ cho đến khi hắn có lý do chính đáng để điều động hàng vạn binh mã san bằng cung Yến, mở ra con đường quang minh chính đại dẫn đến ngai vàng cho mình.

Chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng ngày đó cũng đến. Hắn cùng Lâm Quốc Kiêu nắm trong tay hai lá binh phù, điều động mười vạn đại quân tiến về Yến Đô phục kích.

Còn ta, ta là công thần lớn nhất của Yến Trạm, hiện đang nằm trong lồng n.g.ự.c hắn, chờ hắn khám cổ họng cho ta.

Chiếc xe ngựa lắc lư trên đường tiến về Yến Đô, ngón trỏ của Yến Trạm đè lưỡi ta xuống, ta lười biếng nằm đó, để hắn tha hồ kiểm tra.

Yết hầu, một lối đi nhỏ hẹp và ngắn ngủi như vậy, dù hắn có nhìn đến tận cùng, cũng không thể nhìn thấu được lòng người.

67

Ngày Yến Từ tiến công vào Yến Cung, Yến Trạm cùng Lâm Quốc Kiêu suất quân ra nghênh chiến.

Cổng thành Yến Đô mở toang, khói lửa mịt mù, dân chúng dìu già dắt trẻ kéo nhau chạy hết ra ngoài thành, mặt mày đầy vẻ kinh hoàng.

Con đường đá xanh dài từ cổng thành đến Yến Cung thấm đẫm mùi tanh của m.á.u tươi.

Ngón tay bị chặt đứt, th.i th.ể vương vãi khắp nơi. Các binh lính vung đao gi*t địch như c.h.é.m dưa xắt rau, gi*t đến hai mắt đỏ ngầu đến mức người thân không thể phân biệt.

Yến Cung rộng lớn chỉ còn lại vài mảnh đất chưa bị m.á.u tươi nhuộm đỏ, trong đó có Trích Tinh Các.

Trích Tinh Các vốn là nơi được xây dựng để giám sát thiên văn, nhưng sau đó đã bị Yến Đế chiếm dụng làm chốn vui chơi hưởng lạc sau khi soán vị.

Trong Các có một lối mật đạo thông ra ngoài cung và ta đang đứng canh giữ tại cửa ra của mật đạo này, tay siết chặt chiếc rìu.

Ta thở dốc, n.g.ự.c phập phồng, hai má đỏ bừng, lòng bàn tay đẫm mồ hôi, cơ thể bắt đầu run rẩy.

Ta cực vui vẻ, ta cực hưng phấn, ta cực hạnh phúc, trên đời này không còn ai sung sướng hơn ta.

Ta sống mai danh ẩn tích, nói dối thành tính, bò lăn lộn trong Yến Cung ăn thịt người ấy, tất cả chỉ để chữa căn bệnh nan y của mình, chữa tâm bệnh của ta!

Thù hận, chính là tên gọi của căn bệnh đó. 

Nó giày vò ta, cả ngày lẫn đêm, không lần nào để ta yên giấc.