Thanh Đao Sắc Bén Nhất - 人间废料

Chương 21






Sau canh ba, ta ngẩng đầu đi báo cáo với Yến Từ. Hắn tiến sát lại gần ta, hít ngửi mùi m.á.u tanh đậm đặc trên áo choàng của ta.

Không biết từ khi nào, mùi này lại khiến hắn say mê. Hắn gối đầu lên đùi ta, tinh tế vuốt ve từng ngón tay của ta.

Chính lúc này, Lâm Yến Ca vén màn lều lên, đứng sững tại chỗ, quên cả phản ứng.

Nàng nhìn thấy Yến Từ gối đầu trên đùi ta, hít ngửi loạn xạ như một con chó, còn ta ngồi ngay ngắn trên ghế, tay xách đầu của Trương Ngộ.

Chỉ trong nháy mắt, nàng ta quay đầu bỏ chạy, nhưng Yến Từ đã bật dậy túm chặt mái tóc dài của nàng, kéo ngược vào trong.

Chưa kịp thét lên, miệng Lâm Yến Ca đã bị áo choàng của ta bịt chặt. Yến Từ ngồi xổm trước mặt nàng, lau đi những giọt nước mắt kinh hoàng của nàng ta.

"Vì sao vậy? Yến Ca?" Hắn hỏi:"Ta đã bảo ngươi không cần chạy lung tung, sao ngươi lại không nghe?"

Lâm Yến Ca điên cuồng lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào ta. Yến Từ theo ánh mắt nàng nhìn qua, chạm mắt ta: "Lại đây."

Ta tiến lại gần. Yến Từ nâng tay, bóp lấy cổ họng Lâm Yến Ca, ra hiệu cho ta lấy chiếc áo choàng đang nhét trong miệng nàng ra.

49

Lâm Yến Ca nôn khan hai tiếng, ánh mắt nhìn bọn ta như đang nhìn hai con thú.

"Ta sẽ không la hét, cũng sẽ không nói ra ngoài, ta thề." Nàng vội vã nói, giọng đầy khẩn thiết: "Là nàng, nàng ta bảo ta đến."

Yến Từ liếc ta một cái, nói một câu "ta biết rồi" nhưng tay vẫn không nới lỏng khỏi cổ họng nàng.

"Ta là nữ nhi độc nhất của Lâm Quốc Kiêu, là nữ nhi của một tướng quân. Ngươi không thể gi*t ta, Yến Từ. Nếu ta ch, cha ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!"

Yến Từ rũ mắt nhìn nhìn nàng ta: "Yến Ca, ngươi có phải rất sợ ta hay không, cảm thấy ta thật ghê tởm, thật đê tiện?"

Nàng điên cuồng lắc đầu, cơ thể lại run rẩy, lén lùi lại về phía sau một chút. Yến Từ mỉm cười: "Ngươi nói dối, mà ta ghét nhất là kẻ nói dối."

Tiếng xương cốt gãy vang lên, đầu Lâm Yến Ca nặng nề gục xuống, nước mắt vẫn rơi xuống vạt áo.

Yến Từ quay lại nhìn ta, tháo dải lưng quanh eo xuống, quất mạnh vào ta vài cái: "Ngươi gấp gáp đến mức ép ta gi*t nàng sao!"

Một khi đã quyết định, Yến Từ tất nhiên đã chuẩn bị đường lui. Ta ngoan ngoãn quỳ xuống, cúi đầu chịu phạt.

Sau khi xả hết cơn giận, hắn ngồi xổm xuống ôm chặt lấy thân ta, như muốn nuốt chửng ta vào trong lồng ngực: "Ta rất vui, chúng ta đúng là một cặp tiện nhân trời sinh."

50

Ta cẩn thận lột da mặt Lâm Yến Ca, ngâm vào dược liệu, rồi chế nó thành một chiếc mặt nạ.

Khoác lên bộ lụa gấm vóc, thắt chặt đai lưng thêu vàng, đeo mặt nạ làm từ da mặt mỹ nhân, ta nắm tay Ngân Đào, chậm rãi bước lên xe ngựa.

Đêm qua, phó tướng Trương Ngộ sau khi uống say đã sinh tà tâm, thấy sắc nổi lòng tham, lẻn vào lều doanh của vương phi, định cưỡng bức nàng.

Đồ tể Quan Kỳ vì bảo vệ sự trong sạch của vương phi, đã c.h.é.m đứt đầu Trương Ngộ, tự biết tội mình không thể dung thứ, vì không muốn liên lụy đến Thập Tam Điện hạ nên đã tự lột da mặt, muốn bò ra rời khỏi lều doanh, cuối cùng bởi vì mất m.á.u quá nhiều nên đã c.h.ế.t ở ngoài doanh trại.

Vương phi Lâm Yến Ca tính tình chính trực cương liệt, để bảo vệ danh tiết đã cắn lưỡi tự sát. Tuy được cứu chữa kịp thời, nhưng nàng đã cắn nát đầu lưỡi, không thể mở miệng nói chuyện được nữa.

Bên trong xe ngựa, Yến Từ tựa vào vai ta ngủ. Ngân Đào ở bên ngoài khóc nức nở. Ta vén rèm xe lên nhìn nàng.

Nàng hoảng sợ, đưa mu bàn tay lau nước mắt, định dùng tay tự tát mình. Ta từ trong xe vươn tay ra, nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng lắc đầu.

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Ta thực sự muốn nói chuyện với nàng, muốn bảo Ngân Đào đừng khổ sở, Thập Tam Điện hạ đã ngủ rồi, hãy nhân cơ hội này đếm lông mi của ngài ấy đi.

Tiếc là nàng chỉ lo khóc, mà ta cũng không thể mở miệng nói chuyện với nàng. Buông rèm xe xuống, ta cảm thấy đôi mắt cay xè, chua xót, nhưng không thể rơi nước mắt.

Nghe nói nước mắt của con người là có giới hạn. Nếu trước kia đã khóc quá nhiều, thì về sau sẽ không còn một giọt nước mắt nào nữa.