Thanh Cung Sủng Phi

Chương 92





Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Vân Phi
 
“Hoàng thượng!”
Một câu ngắn gọn, tuy Ngung Diễm không có thời gian nghiên cứu, nhưng cũng hiểu được vài phần, hắn trầm mặt xuống, ra hiệu, thị vệ ngự tiền đi theo phía sau nối nhau từ chỗ ẩn nấp xông ra ngoài.
Rất nhanh, ánh lửa tận trời, mấy thái giám đang muốn lén vận chuyển hàng hóa ra cung bị bao vây lại, thống lĩnh thị vệ Thần Vũ môn thấy trận thế này, không đợi có người lên áp giải hắn, đã sợ đến mức cả người run lẩy bẩy quỳ phịch xuống đất.
"Hoàng thượng, Hoàng thượng!" Cầm đầu nội giám đúng là Diêu Thắng, hắn ta khoác áo choàng, nhìn thấy Hoàng thượng xuất hiện, cả người như bị sét đánh, chỉ một thoáng trên mặt đã không còn huyết sắc.
Hắn ta run rẩy lùi về phía sau vài bước, sau đó hai chân mềm nhũn, quỳ gối trên đất.
Sao có thể như vậy?
Không thể nào!
Mọi thứ đều được bố trí tỉ mỉ, không chút sơ hở, tuyệt đối không thể nào bại lộ được!
Nghĩ đến đây, hắn ta kinh dị nhìn Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt đứng sau lưng Hoàng thượng, rất nhanh đã hiểu ra, "Là ngươi! Là ngươi dẫn thánh giá đến đây, là ngươi cố ý hại ta!"
"Không ai hại ngươi, đều là do ngươi gieo gió gặt bão."
Tú Nguyệt lui một bước, khom người nói với Hoàng thượng bên cạnh: "Hôm nay Hoàng thượng tận mắt nhìn thấy, Tổng quản thái giám Nội Vụ phủ Diêu Thắng trộm cắp bảo vật hoàng cung, lén bán ra cung, hiện giờ nhân chứng vật chứng đều có. Diêu Thắng thân là Tổng quản Nội Vụ phủ, trước là trông coi tự trộm, sau là vu oan giá họa cho thái giám Ngạc La Lý, Ngạc Thu, mọi chuyện đều không thể bác bỏ, xin Hoàng thượng thánh tâm minh xét."
Còn minh xét cái gì, sắc mặt của Ngung Diễm còn âm trầm hơn mây đen, chuỗi ngọc bích trên cổ tay hắn bị nắm trong tay, niết đến mức sắp vỡ vụn.
Nếu không có một Quý nhân hậu cung tối nay tốn tâm tư dẫn hắn tới đây, mánh khóe vui oan giá họa này, hắn đường đường là Đế vương, chẳng phải là bị tên nô tài thái giám Nội Vụ phủ này đùa giỡn, trở thành cây đao trong tay bọn nô tài, bị bọn chúng che giấu mà hạ chỉ xử oan Ngạc La Lý!
Tú Nguyệt còn khuất thân hành lễ, Hoàng thượng không cho nàng đứng lên, nàng cũng chỉ có thể giữ tư thế không động đậy.
Tiểu Luyện Tử vui vẻ từ phía xa chạy tới, thở một lúc mới nói: "Bẩm Hoàng thượng, nô tài đã kiểm ra thực hư xong, trên xe này toàn là những bảo vật quý ngày trước Nội Vụ phủ bị mất trộm. Tối nay trên xe này, số lượng vượt xa mười tám món đồ cổ tra được chỗ thái giám Ngạc Thu ngày trước."
Dưới sự bao phủ của đêm tối, lại không che được nỗi tức giận ngập trời của Hoàng đế.
Tú Nguyệt không dám đứng dậy, nàng là người đứng gần nhất, dưới ánh nến chập chờn, nàng chỉ thấy kim long trên người Hoàng thượng như ẩn như hiện, con kim long kia giống như đang ở trước mặt nàng mở vảy rồng, chạm vào sẽ lập tức đổ máu.

Giờ khắc này, hắn mới chân chân chính chính là Đế vương nắm giữ quyền sinh sát trong tay, khiến người người sợ hãi.
"Truyền chỉ."
"Lệnh Thận Hình ti thả Ngạc Thu, Ngạc La Lý sau khi tĩnh dưỡng khôi phục chức vụ ban đầu. Tối nay lập tức giải tên nô tài này đến Thận Hình ti nghiêm hình thẩm vấn! Còn về phần những nô tài vu hãm lúc đầu," Nói đến đây, giọng nói của hắn lạnh hơn đôi chút, quay lưng lại: "Cũng không cần tra hỏi nữa, toàn bộ đánh chết."
"Hoàng thượng, Hoàng thượng!"
Nhìn thấy Thánh thượng rời đi, Diêu Thắng quỳ tại chỗ mặt xám như tro tàn hô một tiếng: "Hoàng thượng! Nô tài là họ hàng xa của Giản Tần nương nương, cầu xin Hoàng thượng nể mặt Giản Tần nương nương, tha cho mạng chó của nô tài đi! Hoàng thượng!"
Hoàng đế nghe vậy, một lần nữa quay người lại, lạnh lùng nhìn lướt qua Diêu Tắng, truyền lệnh với Tiểu Luyện Tử: "Truyền Giản Tần ngày mai đến Dưỡng Tâm điện, trẫm có lời muốn hỏi nàng ta."
"Điều tra tất cả họ hàng ngoài cung của tên cẩu nô tài này, một khi xác nhận thì giết ngay tại chỗ."
Một câu nói, mấy mạng người liên tiếp mất đi.
"Hoàng thượng!"
Diêu Thắng tê tâm liệt phế hô một tiếng, cả người hắn run lẩy bẩy, trong đêm khuya đen nhánh trong có vẻ vô cùng kinh khủng.
"Là người... Đều là ngươi!"
Ngay sau đó, trong phút chốc không ai phản ứng kịp, Diêu Thắng đột nhiên từ trên mặt đất nhảy tới, lộ ra khuôn mặt dữ tợn, hối hả vọt về phía Tú Nguyệt, nàng lùi ra phía sau hai bước theo bản năng, bị biểu tình trừng mắt của Diêu Thắng đang lao tới làm cho sợ tới mức ngẩn người, dưới thế công không kịp suy nghĩ ấy, chỉ cảm thấy có người vươn tay mạnh mẽ đẩy nàng ra, nàng ngã về phía sau, cây đao kia đâm lệch đi.
Đợi đến lúc Tú Nguyệt đứng vững, lấy lại tinh thần, Diêu Thắng đã bị chém trọng thương ngã xuống đất. Trên người hắn đầy máu, dáng vẻ vô cùng dữ tợn, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định mà hung hăng căm tức nhìn nàng, rít gào.
Đao của Ngự tiền thị vệ, không được tới gần Hoàng thượng trong vòng năm bước.
Tú Nguyệt không nghe được Diêu Thắng kêu la gì, bên tai là tiếng tim đập thình thịch của bản thân, nàng hít sâu một hơi, chung quanh lại vang lên tiếng ồn ào lớn hơn: "Hoàng thượng, Hoàng thượng bị thương, nhanh truyền ngự y đi!"
Nàng kinh ngạc quay đầu lại, đã thấy Ngung Diễm bị mấy tên thái giám vây lại, hắn tự cố vén cổ tay áo lê, lúc nãy đẩy nàng ra, chuôi đao cắt qua ống tay áo, long bào bị cắt đứt, cánh tay bị rạch một vết thương khoảng một tấc.
Không ngờ tên cẩu nô tài này, thân là thái giám đi lại trong cung lại dám giấu chủy thủ riêng, như vậy, càng thêm xác định hắn ngầm mang dã tâm.
Đúng là tội không thể tha.
"Hoàng thượng, long thể tổn thương không phải chuyện đùa," Tiểu Luyện Tử khóc nói: "Xin Hoàng thượng nhanh chóng hồi cùng, mời thái y đến chữa trị!" Lơ là một chút, đám nô tài hầu hạ bọn họ đều khó thoát khỏi tội chết!

Ngung Diễm lật y phục lại như cũ, không thèm nhìn Tú Nguyệt tiến lên muốn xem vết thương của hắn, ra lệnh: "Về Dưỡng Tâm điện."
Đoàn người theo sát thánh gia rời khỏi, ồn ào náo động càng lúc càng xa. Màn đêm đen nhánh, khoảng đất trống trước Thần Vũ môn chỉ còn lại bóng Tú Nguyệt, đứng tại chỗ thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
...
"Nương nương," Nhẫn Dứu từ bên ngoài  chạy vào, vẻ mặt nôn nóng: "Giản Tần nương nương lại đến nữa! Nương nương, người có muốn đến cung Hoàng hậu ngồi không. Chờ nô tỳ đuổi Giản Tần đi rồi..."
Hiền Phi ngồi trên giường la hán, phe phẩy quạt tròn hừ lạnh một tiếng: "Bổn cung tránh nàng ta thì việc cứ như vậy mà xong sao? Nàng ta đến Cảnh Nhân cung quỳ khóc mỗi ngày, trước mắt Hoàng thượng nổi trận lôi đình, tiếng gió bên ngoài lớn như vậy, đốm lửa này không phải sớm hay muộn cũng đốt tới trên đầu bổn cung sao?"
"Cho nàng ta vào."
"Nhưng mà..." Nhẫn Dứu muốn nói lại thôi, nghĩ một lát, vẫn dậm chân đi ra cửa.
Chỉ chốc lát sau, đã thấy Giản Tần kêu khóc vọt vào, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Hiền Phi, khàn cả giọng nói: "Nương nương, nương nương cứu thần thiếp với!"
Hiền Phi cúi đầu, trên môi mang nụ cười, nhìn Giản Tần đang quỳ trước mặt mình trong chốc lát, búi tóc cũng lộn xộn, nàng đặt quạt tròn lên chiếc bàn bên cạnh, cúi người xuống, đưa tay nâng Giản Tần dậy.
"Nhìn này, sao lại khiến cho mình chật vật như vậy." Hiền Phi vẫn là nụ cười má lúm đồng tiền như hoa, giọng điệu dịu dàng lại chậm rãi: "Giản Tần, ngươi là người đứng đầu Tần vị, hôm nay trời còn chưa sụp, nhìn ngươi biến bản thân thành cái dạng gì rồi, mất cả đoan trang, khi không lại để cho các phi tần phân vị thấp hơn chế giễu."
"Nương nương! Trời mà thần thiếp đang đội, sắp sụp rồi! Hoàng thượng ngài ấy, Hoàng thượng cái gì cũng đã điều tra xong, bây giờ thần thiếp chỉ sợ là chạy trời không khỏi nắng rồi!"
"Không đâu," Hiền Phi cười nói: "Sợ cái gì! Không phải là còn có bổn cung đây sao, bổn cung sẽ bảo vệ ngươi, bảo vệ tính mạng của tộc Quan Giai thị ngươi, ngươi yên tâm."
Hiền Phi nhẹ bẫng nói ra những lời này, Giản Tần ngây người sửng sốt.
Nàng ta vốn tưởng rằng chuyện khó giải quyết như vậy, nhất định phải khóc lóc khẩn cầu mấy lượt thì Hiền Phi mới đồng ý cứu, nhưng không ngờlaij nhờ nàng được một cách dễ dàng như vậy.
"Nương nương..."
Hiền Phi nở nụ cười: "Bổn cung đồng ý bảo vệ ngươi, ngươi còn lo lắng cái gì. Ngày mai bổn cung sẽ đích thân đến Dưỡng Tâm điện và Trữ Tú cung biện hộ cho ngươi, chuyện này thì có gì là khó khăn, không phải còn có bổn cung ở đây sao."
"Vâng, vâng... Nương nương đứng ra đương nhiên là chắc chắn rồi, thần thiếp đương nhiên an tâm," Giản Tần nghe Hiền Phi nói như vậy, cả người mới thở phào nhẹ nhõm, ngẫm lại, nàng ta lại nhìn sắc mặt Hiền Phi, thử mở miệng cầu xin: "Nhưng biểu ca Diêu Thắng kia của thần thiếp... còn bị giam ở Thân Hình ti, tốt xấu gì hắn cũng là tùy tùng đắc lực đi theo nương nương và thần thiếp mấy năm nay, có hắn ở Nội Vụ phủ, nương nương người làm việc cũng tiện đôi chút..."
"Biết rồi, biết rồi." Hiền Phi cười: "Chỉ là một nô tài, bổn cung mở miệng, Hoàng thượng không tiếc cho bổn cung chút mặt mũi, hơn nữa, còn có Hoàng hậu nữa. Tha cho mạng chó của hắn, cũng không khó khăn gì."

"Được rồi, ngươi cứ an tâm về đi, bổn cung sẽ tự trù tính cho ngươi. Chỉnh đốn lại bản thân, đừng dùng dáng vẻ giống quỷ này xuất hiện trước mắt bổn cung, ra thể thống gì nữa."
"Vâng..."
Hiện giờ toàn bộ mong đợi của Giản Tần đều đặt trên người trước mắt, Hiền Phi nói gì, nàng ta tất nhiên là vì mạng mà nghe theo, không dám có chút chậm trễ.
Cũng may, nương nương đã đồng ý, ngày mai đích thân đi cầu tình cho nàng ta, như vậy ít ra cũng có thể cầu được một đường sống.
"Nhẫn Dứu, ngươi tự mình đưa Giản Tần ra ngoài đi."
"Vâng..."
Nhẫn Dứu tiễn Giản Tần ra cửa, chỉ khoảng nửa khắc đã quay về, giải tán cung nhân trong điện, vội vã nói: "Nương nương, chuyện này sao người có thể quản được? Hiện giờ, bản thân chúng ta còn phủi chưa sạch, Hoàng thượng nổi giận, nương nương cẩn thận liên lụy đến bản thân!"
Nụ cười trên mặt Hiền Phi phai đi ít nhiều, gạt quạt tròn trên bàn xuống đất: "Ngươi nhớ cho kỹ, Cảnh Nhân cung đối với bên ngoài nhất định phải phủi đến sạch sẽ."
Nhẫn Dứu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó hiểu ra, vui vẻ nói: "Nương nương? Ý của người là..."
Hiền Phi giận tái mặt: "Cẩu nô tài Diêu Thắng kia phạm vào tội lớn ngập trời, Hoàng thượng ngũ mã phanh thây hắn còn chưa đủ, đến lúc này, Giản Tần ngu xuẩn kia còn nghĩ cách vớt biểu ca kia của nàng ta! Nàng ta ngu như vậy, lúc trước sao bổn cung lại giữ nàng ta bên cạnh? Hả?"
Nhẫn Dứu nói đùa: "Nương nương người quên rồi ư, lúc trước không phải người coi trọng điểm này của Giản Tần nương nương sao."
Nghe vậy, Hiền Phi chuyển ánh mắt về phía Nhẫn Dứu, sau có tự cười cảm thán một tiếng: "Cũng đúng."
Nhẫn Dứu theo chủ tử nhà mình mười mấy năm, nghĩ lại cảm thấy bản thân thật đúng là quá lo lắng, nàng yên tâm, lại nói: "Vậy nương nương, người nói ngày mai đi Dưỡng Tâm điện và Trữ Tú cung, cũng là để lừa Giản Tần nương nương sao?"
"Đương nhiên không phải," Hiền Phi có thâm ý khác liếc nàng một cái, ánh mắt tối đi: "Bổn cung đồng ý chuyện này đương nhiên sẽ đi. Nhưng không phải cầu tình, hiện tại Giản Tần như chó nhà có tang, một khi chó cùng rứt giậu, khó tránh khỏi cắn người lung tung. Lúc này bổn đi đi Dưỡng Tâm điện, thứ nhất là phủi sạch quan hệ, thứ hai, cũng khiến nàng ta không có cơ hội quay lại cắn loạn."
Nụ cười hoàn toàn trở lại trên mặt Nhẫn Dứu, nàng cung kính phúc thân, kính phục nói: "Nương nương anh minh."
Trong Dưỡng Tâm điện, Hoàng hậu cũng u sầu buồn bã.
Nàng cẩn thận mở ống tay áo ra, nhìn vết đao rạch trên cánh tay của Hoàng thượng, đau lòng nói: "Hoàng thượng, sao thần thiếp cứ cảm thấy vết thương này mấy ngày nay không hề tốt lên."
Nàng thở dài: "Các thái y của Thái Y viện đều vô năng như vậy."
Hoàng thượng cũng không mấy để bụng, ánh mắt hắn đều dừng trên cuốn sách trong tay: "Vết thương nhỏ thôi, Hoàng hậu không cần quá lo lắng."
Hoàng hậu lại không nhịn được mà vẫn nhìn vết thương kia, Tú Thường tại đứng bên cạnh, nàng ta cẩn thận nhìn Hoàng thượng, lại nhìn Hoàng hậu, đúng lúc tiến lên, cố ý liếc nhìn vết thương kia một cái, nói: "Nương nương, nô tì thấy, vết thương của Hoàng thượng chẳng những không tốt hơn, ngược lại màu vết thương này, là càng ngày càng nặng hơn."
Được nàng ta nhắc nhở, Hoàng hậu cũng cảm thấy kỳ lạ, nàng chau mày: "Đúng vậy, bổn cung thấy, miệng vết thương này hình như dần biến thành màu thâm tím."
Nàng ngẩng đầu lên: "Vết thương vốn có thần thiếp thấy là màu đỏ, Hoàng thượng?"

"Vậy sao." Ánh mắt của Ngung Diễm vẫn dừng trên quyển sách, thuận miệng lên tiếng. Miệng vết thương nhỏ như vậy, hắn thân là Đế vương, luôn cảm thấy Hoàng hậu chuyện bé xé ra to.
"Không được rồi." Tú Thường tại nói: "Theo lý, các thái y ở Thái Y viện tinh thông y thuật, tỉ mỉ chẩn trị cho thánh thượng mấy ngày, sao một vết thương nhỏ thế này, chẳng những không chút khởi sắc, ngược lại màu vết thương càng ngày càng thâm chứ."
"Nương nương," Tú Thường tại nhìn Hoàng hậu, dáng vẻ đắn đo, muốn nói lại thôi.
"Ngươi muốn nói gì?"
Tâm tư của Hoàng hậu sắc sảo đến bực nào, sao không nhìn ra nàng ta có chuyện muốn nói, chỉ cần chuyện liên quan đến Hoàng thượng, nàng cũng mặt kệ Tú Thường tại ngượng ngùng: "Có lời gì, ngươi cứ việc nói, bổn cung thứ ngươi vô tội."
"Vâng." Tú Thường tại phúc thân, lúc đứng dậy có vẻ cẩn thận: "Không dối gạt nương nương, tần thiếp nghe nói, ngày đó, Hoàng thượng coi như là vì Như Quý nhân ở đó, mới bị thương ngoài ý muốn..."
"Nương, nương nương... Tần thiếp nghĩ, vẫn nên mời Khâm Thiên Giám đến xem, sẽ thỏa đáng hơn."
"Khâm Thiên Giám?" Ánh mắt Hoàng hậu trở nên ngưng trọng, Tú Thường tại ý ở ngoài lời, nàng đương nhiên nghe ra.
Tú Thường tại nhìn Hoàng thượng khi nghe được ba chữ "Như Quý nhân" thì dời ánh mắt từ sách sang nàng ta, thời cơ vừa đúng, nàng ta lập tức hạ người lần nữa: "Bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, muội muội của nô tỳ, lúc trước muội ấy ở Thiện phủ, cũng từng xảy ra chuyện như vậy. Lúc đó muội ấy có hiểu làm với ngạch nương của nô tỳ, luôn nghi ngờ ngạch nương của nô tỳ đối xử với muội ấy không tốt, sau đó một thời gian, không biết tại sao, ngạch nương của nô tỳ sinh bệnh, mời rất nhiều đại phu tới đều không được việc, cùng cùng mời một vị cao nhân đắc đạo trên núi xuống, mới một lời nói ra huyền cơ."
"Cao nhân kia nó, Tú Nguyệt vốn là mệnh cách Thiên sát cô tinh, lại oán niệm quá nặng, vây quanh ngạch nương không tiêu tan, việc này khiến ngạch nương không thể khỏi hẳn, dù là như vậy, a mã vẫn nghĩ tới cốt nhục tình thân, không đành lòng làm gì muội ấy, mãi về sau nô tỳ cũng bị độc hại, lúc đó mới quyết định nhốt Tú Nguyệt vào địa lao lấy bùa phong bế lệ khí. Sau đó, bệnh của ngạch nương cũng bắt đầu khỏe dần lên..."
Tú Thường tại khóc thút thít nói, rồi quỳ xuống: "Hoàng thượng, nô tỳ đáng chết muôn lần! Đều là nô tỳ thấy muội muội đáng thương, mới nghĩ cách an trí muội ấy vào cung, nghĩ muội ấy ở Diên Hi cung bình an sống hết quãng đời còn lại cũng được, nô tỳ thật sự không ngờ muội ấy lại trêu chọc đến Hoàng thượng!"
"Ai ngờ lòng dạ muội muội lại cao như vậy, từ lúc bắt đầu, muội ấy đã tính chuyện leo lên long ân! Nếu tổn thương đến long thể, nô tỳ chết vạn lần cũng không hết tội!"
Tú Thường tại khóc lóc thảm thiết, Hoàng hậu cau mày, nhìn Hoàng đế ngồi ở trên: "Hoàng thượng, long thể của người liên quan đến giang sơn xã tắc, nếu theo cách nói của Tú Thường tại, thà tin là có, Như Quý nhân nàng..."
"Khởi Tuyết."
Ngung Diễm mở miệng ngăn nàng lại, mi tâm hắn nhíu chặt, khép quyển sách trong tay lại: "Quái lực loạn thần há có thể tin hết."
"Nhưng Hoàng thượng! Hoàng hậu vội nói: "Chuyện liên quan đến long thể của Hoàng thượng, thần thiếp không thể coi như không biết, việc này quyết không thể hàm hồ cho qua, xin Hoàng thượng cho phép, mời Khâm Thiên Giám đến xem."
"Hoàng thượng!"
Hoàng hậu nói vô cùng khẩn thiết, Ngung Diễm ngước mắt nhìn nàng một cái, hắn cũng biết Hoàng hậu là thật lòng với hắn, nếu còn dây dưa nữa, sợ rằng càng lúc càng căng thẳng, bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là nhượng bộ nói: "Nếu Hoàng hậu kiên trì, vậy thì mời Khâm Thiên Giám đến Dưỡng Tâm điện xem đi."
Hắn nói, cúi đầu tùy ý tự lật tay áo lên xem.
Vết thương kia, đúng là thâm hơn so với ban đầu.
Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt... Lần đầu tiên hắn kinh ngạc với nội tâm của mình, thì ra lúc nàng gặp nguy hiểm, trái tim hắn lại có thể phản ứng trước lý trí, không hề nghĩ tới hậu quả đã xông lên trước đẩy nàng ra.
Hắn buồn vô cớ thở dài một cái, nếu nàng có thể cảm nhận được tâm tình của mình, cảm kích thì tốt rồi...