Thanh Cung Sủng Phi

Chương 60





Edit: Dương Chiêu viện
Beta: Tuệ Quý phi
 
Tú Nguyệt nói rất chân thành, mặc dù không khiến Ngạc Thu cảm động nhưng dù sao hắn cũng nhận ân huệ của Bạch Nghiêu, lại đang dưới mái hiên người ta. Chỉ là những thù hận trước khiến hắn nhất quyết không nói hai từ “tạ ơn”. Ngạc Thu ấp úng một lúc mới trầm giọng: “Hắn giúp đỡ ta, hơn phân nửa là vì giúp Thường tại, ta sẽ nhớ kỹ ân huệ này.”
Bạch Nghiêu không vui, liếc mắt mấy cái, hắn còn lạ gì.
“Mấy ngày trước, ta ở Nội Vụ phủ đánh bài thua sạch, nợ đám Thường Tề không ít bạc. Sau đó Diêu Thắng âm thầm tìm ta, hắn nói hắn có một cách, trong cung có vài vị nương nương thiếu tiền, cần bán mấy thứ đồ giá rẻ trong cung tìm đến hắn. Ta vừa nhìn một cái liền biết đó đều là đồ vật có giá trị liên thành, hỏi mấy tên thái giám chuyên buôn lậu đồ trong cung, nếu xuất được đống đó ra ngoài, chỉ cần một chiếc thôi cũng thu được lãi gấp mười lần.
Ta nhất thời nổi lòng tham tiền, vọng tưởng đứng giữa giật dây kiếm chút bạc. Ai ngờ mấy tên thái giám buôn lậu đều là người của Diêu Thắng, bọn chúng vì muốn dụ ta cắn câu, so với thái giám khác trong cung trả giá cao hơn, nhìn qua thì có vẻ như là do ta tự tìm người nhưng thực ra là Diêu Thắng đã an bài cả rồi.
Đến lúc ta giao đồ cho mấy tên thái giám buôn lậu, Diêu Thắng và người của hắn đã sớm mai phục ở đó túm gọn ta!”
Ngạc Thu vừa đấm ngực vừa giậm chân: “Ta thật là ngu xuẩn, phế vật! Đến khi mấy tên thái giám buôn lậu đều xác nhận là ta, các phi tần hậu cung đến xác minh tang vật, ta mới biết đống đồ đó vốn không phải là đồ các nương nương muốn bán lấy tiền mà là trân bảo trong cung bị mất trộm!
Hắn oán hận đập đầu: “Ca ca thường xuyên nhắc nhở ta ít qua lại với đám Diêu Thắng nhưng ta chưa bao giờ để tâm, lại còn nghĩ huynh ấy phiền phức, sợ huynh ấy mắng ta, còn trốn làm việc. Bây giờ thì bị hãm hại, liên luỵ huynh ấy mất chức Ngự tiền Tổng quản! Ta đúng là đồ vô dụng đáng chết!”
Ngạc Thu vừa nói vừa hối hận. Tú Nguyệt nghe vậy trong lòng thầm nghĩ, chỉ sợ Ngạc Thu đã nghĩ quá đơn giảm rồi. Hắn chỉ là công công đứng đầu Kính sự phòng, giờ lại còn ăn tiền bất chính, nếu muốn nhằm vào hắn thì việc gì Giản Tần và Diêu Thắng phải bố trí tỉ mỉ, làm ra việc lớn như thế. E rằng người bọn họ nhắm vào vốn dĩ không phải hắn mà là Ngạc La Lý.
Ngạc La Lý là người khôn khéo, đi theo Hoàng Thượng mấy năm rồi, đối phó hắn nói thì dễ làm thì khó, nhưng nếu như không có ý đồ sâu xa thì ra tay với Ngạc Thu dễ dàng hơn nhiều.

Đây rõ ràng là âm mưu đã được bày vẽ tỉ mỉ. Đầu tiên là âm thầm định giá thấp đống bảo vật giá trị liên thành, dụ dỗ Ngạc Thu cắn câu nhưng lại để hắn tưởng rằng tự mình tìm được cách, trên thực tế là đã nhằm vào sự tham tiền của hắn. Nhìn qua tưởng Ngạc Thu tìm được mấy tên thái giám chuyển đồ ra ngoài cung nhưng thật ra đó đều là người bọn chúng sắp xếp.
Nghĩ vậy, trong đầu Tú Nguyệt bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ đáng sợ: Chỉ sợ Ngạc Thu thua tiền đánh bài ở Nội Vụ phủ mấy năm nay cũng đều là mưu kế từ đầu của bọn chúng! Tất cả đều là để chờ thời cơ chín muồi! Ngay từ lúc bắt đầu bọn chúng đã suy tính đến ngày diệt trừ Tổng quản thái giám căn cơ vững chắc bên cạnh Hoàng thượng!
Hiền Phi này quả nhiên lợi hại, chỉ cần không phải là người của mình liền dùng mưu kế âm thầm loại trừ sau đó thế chỗ bằng tâm phúc của mình. Chủ vị nội đình hậu cung như vậy, Nội Vụ phủ cũng như vậy, bây giờ đến người bên cạnh Hoàng thượng cũng muốn động tay, nếu Ngạc La Lý bị loại bỏ dễ như trở bàn tay thì chẳng phải trong hậu cung nàng ta một tay che trời sao.  
Những tháng ngày sau này, trong cung ai còn đường sống nữa.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi đứng lên nhìn Bạch Nghiêu.
Hiền Phi lòng dạ hẹp hòi, trong mắt không chấp nhận được một hạt cát. Bạch Nghiêu tính cách sắc bén cũng không nhượng bộ, tính cách của hắn và Hiền Phi quả thực xung khắc như nước với lửa, rốt cuộc vì sao mấy năm nay lại đặc biệt chăm sóc Cảnh Nhân cung và Vĩnh Hoà cung?
Tú Nguyệt mang theo Bảo Yến rời Diên Hi cung từ sáng sớm, bữa sáng còn chưa kịp dùng, lại bận việc mất mấy canh giờ, vừa mệt vừa đói. Đồ ăn buổi trưa là do một tên thái giám của Vĩnh Hoà cung lặng lẽ mang đến, tất cả đều là đồ ăn tinh tế tốt cho tiêu hoá lại dễ ăn, Bạch Nghiêu còn ra vẻ không thèm để ý thuận miệng hỏi nàng một câu có muốn cùng nhau dùng bữa không.
Tú Nguyệt nghĩ một lúc rồi bỗng nhiên chớp mắt: “Tổng quản có lòng giữ ta ở lại dùng bữa, có qua có lại, mấy ngày nữa mời Tổng quản đại giá đến Diên Hi cung một chuyến một có được không? Ta nghĩ cao lương mỹ vị mấy năm nay Tổng quản ăn cũng chán rồi, ta sẽ đích thân xuống bếp nấu vài món để ngài nếm thử.”
“Xí ——” Sơ Lục đứng sau xuỳ mộ tiếng. Diên Hi cung toàn là đồ thừa gạo cũ, tôm ươn cá thối! Tiểu Bạch gia của bọn họ ăn gì? Tất cả rau củ quả mới nhất do kho chọn để nấu ăn đầu tiên sẽ đưa đến chỗ Hoàng hậu nương nương, sau đó chỗ Hiền Phi nương nương cũng không chọn mà đưa thẳng đến phòng bếp nhỏ của Vĩnh Hoà cung cho Tiểu Bạch gia chúng ta! Đến nấu cơm cũng là do đầu bếp đỉnh nhất làm đấy!
Để nàng làm ư? Chẳng thà tự nấu còn hơn, đến Sơ Lục hắn còn chẳng thèm ăn, nghĩ sao Tiểu Bạch gia ngàn kiều vạn quý sẽ nếm thử! Đồ ăn chỉ cần làm qua loa sơ sài một chút đã không được duyệt, bình thường không hợp ý một chút ngài đã quăng bát đũa, thế mà nàng dám nấu ăn cho Tiểu Bạch gia, đúng là không biết trời cao đất dày.
Sơ Lục còn đang nghĩ thì Bạch Nghiêu đã vui vẻ gật đầu đồng ý. Nháy mắt Sơ Lục cho rằng mình bị điếc, hắn nghe thấy Thường gì kia đang hỏi Bạch Nghiêu muốn ăn gì, tiểu gia nhà hắn trả lời rất trôi chảy một câu: “Cái gì cũng được.”

Cái gì cũng được, câu đấy mà ngài ấy cũng nói được à.
“Tiểu thư…” Bảo Yến bên cạnh nghe thấy Tú Nguyệt muốn mời Bạch Nghiêu đến Diên Hi Cung, không biết nàng có chủ ý gì. Chắc chắn không chỉ đơn giản là dùng bữa.
Cơm trưa còn chưa dùng xong, Bảo Yến đã bị Mộc Cẩn gọi đi, nói là bên Nội Vụ phủ số lượng chi tiêu không khớp, nàng và Nhu Hạnh hết cách, đành mời Bảo Yến cô cô đi tranh luận.
“Cần hỗ trợ không?” Bạch Nghiêu hỏi.
Tú Nguyệt lắc đầu: “Không sao, chúng ta quen rồi.”
Dùng cơm xong, một mình nàng trở về Diên Hi cung, Bạch Nghiêu liền nói muốn tiễn nàng.
Đã gần đến cuối năm, trên đường về cung tuyết rơi không ngừng.
Sơ Lục muốn giúp Bạch Nghiêu che ô nhưng lại bị kêu là vướng víu nên hắn chỉ giơ dù đi theo xa xa đằng sau.
Sơ Lục tức giận mở căng ô, nhìn hai thân ảnh đi phía trước, hắn nghĩ rốt cuộc tên tiểu tử Ngạc Thu kia lại là kẻ được hưởng lợi nhất.
Vốn là Bạch Nghiêu thưởng hắn, giữ hắn ở lại nhĩ phòng tiếp tục dùng bữa nhưng giờ Tiểu Bạch gia đến Diên Hi cung, lúc về còn phải đem theo tên Sơ Thất về cùng, hắn có thể yên tâm được sao!

Người đi phía sau mặt đầy ai oán, Tú Nguyệt đi đằng trước vô tri vô giác, nàng còn cùng Bạch Nghiêu đi đường vòng ra mai viên dạo qua một vòng, cùng hắn nhìn cành mai trên túi thuốc rồi lại vào trong vườn ngắm chiếu thuỷ mai, lục ngạc mai, ngọc điệp mai, tung kim mai, chiếu theo để Bạch Nghiêu so sánh hình thêu với hoa thật xem có phải hình thêu nhìn rất sinh động hay không.
Sơ Lục đứng phía sau vừa đạp tuyết vừa run run hừ một tiếng, nhìn dáng vẻ bị lừa của Tiểu Bạch gia nhà mình, cái hình thêu đó chẳng phải là tịch mai sao.
Hôm nay các nàng đến lại thấy vài cây kim tiền lục ngạc mai, thật là hi hữu, nghe nói đây là giống cây mới được lai tạo. Tú Nguyệt nhìn cánh hoa và nhuỵ xanh biếc, xung quanh như được nạm viền vàng vô cùng xinh đẹp, nàng nhìn ngắm say mê, thấy vậy Bạch Nghiêu liền sai Sơ Lục chiết một cành cho nàng.
Tú Nguyệt ôm một cành hoa nhỏ, vừa vui mừng lại vừa sợ.
Nàng bất an nhìn Bạch Nghiêu, mặt hắn lại không cảm xúc: “Nếu có người tra hỏi thì cứ bảo bọn họ tìm Sơ Lục là được, không phải chuyện của ngươi.”
Tú Nguyệt kinh ngạc, trông hắn có vẻ như chẳng suy nghĩ gì mấy nhưng thật ra hắn đi guốc trong bụng nàng rồi.
Phía sau Sơ Lục âm thầm trợn to mắt.
Nhìn Bạch Nghiêu nói có vẻ rất chắc chắn, Tú Nguyệt cũng tràn đầy vui mừng mà nhận. Lúc đang mau chóng trở về Diên Hi cung, trên đường đi, thỉnh thoảng nàng còn cúi đầu sờ cành kim tiền lục ngạc mai trong lòng.
Có một luồng khí lạnh lẽo nhưng ngọt ngào thấm vào tận xương tuỷ, chỉ cần hít một hơi là sẽ chảy xuống đến tận phế phủ.
Bạch Nghiêu đi bên cạnh thấy nàng rất yêu quý cành mai, hắn cảm thấy cành mai này là hắn sai tiểu Lục tử hái cho nàng, nàng thích cành mai cũng coi như là thích đồ vật mà hắn tặng.
Hắn cảm thấy tâm tình tốt hơn hẳn.
Có mấy bông tuyết bay xuống đọng trên cành mai, Tú Nguyệt vui vẻ thổi xua đi.
“Thỉnh an Nguyệt Thường tại.”

Một giọng nam nhẹ nhàng cất lên cách đó không xa, hoà cùng tiếng sàn sạt của những bông tuyết đang phiêu bạt trên không trung khiến người ta cảm thấy mát lạnh như nước suối chảy xuôi trôi vào lòng người.
Đôi tay Tú Nguyệt run nhẹ, cành mai đang ôm trong lòng vô tình rơi xuống.
Nàng nhìn về phía phát ra âm thanh. Cách đó không xa, một dáng người dong dỏng đứng lặng im, trên người mặc cẩm phục của nhị đẳng thị vệ, bên hông đeo ngọc tròn, vẫn là ánh mặt cô quạnh quen thuộc, vẫn là gương mặt khiến người ta chấn động hồn phách, theo tuổi tác cũng đã khác đi, không còn nét trẻ con vương lại. Ánh nắng buổi trưa rực rỡ rơi trên vai nhưng hắn vẫn đứng nghiêm như mặt trời buổi sớm, lạnh lùng đến chói mắt.
Hắn đứng ở hành lang gần cửa Diên Hi cung, gần sát tường cung, dường như đặc biệt đứng ở đây để đợi nàng.
Trong lòng Tú Nguyệt bắt đầu cảm thấy rầu rĩ, cánh tay ôm hoa siết chặt lại.
Về người, hiện tại nàng đã là phi tần của Hoàng đế, thiếp thất của Hoàng thượng, về tâm, nàng đã tự tay cắt đứt tơ tình với hắn rồi. Nhưng vì sao khi đối mặt với hắn nàng vẫn bất lực, không khống chế được run rẩy?
Những kí ức thật khó phai mờ giữa nàng và hắn, tất cả chỉ còn là hai chữ “quá khứ”. Nhưng quá khứ dù có muốn biến mất cũng không thể. Lúc nàng sáu tuổi, nàng cảm thấy Lưu Dục Hiên như thần tiên cứu thế gian này, bây giờ nghĩ lại, có lẽ hắn chẳng phải thần tiên của nàng mà chỉ là một bóng hình lướt qua kiếp này mà thôi.
Bạch Nghiêu đứng bên cạnh thấy sắc mặt nàng thay đổi, hắn cúi đầu nhìn cành mai trơ trọi trên mặt đất, duỗi tay nhặt nó lên rồi cau mày thả vào lòng Tú Nguyệt.
Tú Nguyệt sửng sốt, nàng quay đầu nhìn Bạch Nghiêu một cái, may là hôm nay hắn ở bên cạnh nàng, nếu không một mình đối mặt với Lưu Dục Hiên, không biết nàng sẽ chật vật đến mức nào.
Hắn chậm rãi đến gần, tiếng đạp tuyết như tiếng đạp vào lòng Tú Nguyệt khiến nàng đau âm ỉ. Nàng cố tỏ ra trấn định, cúi đầu lắp bắp “Ừm, ừm” hai tiếng.
“Lưu thị vệ, chúc mừng ngươi tiến cung thành ngự tiền thị vệ.” Nàng ấp úng nói.
“Cũng xin chúc mừng Nguyệt Thường tại được tấn phong thành Thường tại.” Hắn chăm chú nhìn nàng.