Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Nu Quý tần
Tú Nguyệt được đưa về Diên Hi cung, lại là một thân xanh tím. Bảo Yến dùng khăn lông ấm xoa cho nàng, nhìn người nằm trên giường không có chút sức sống, sắc lạnh nơi đáy mắt càng đậm thêm.
Hạ tay mạnh một chút, Tú Nguyệt đau quay mặt đi "shhh" một tiếng.
Bảo Yến vội thu tay lại, vô tình nhìn thấy nửa mặt bên kia của Tú Nguyệt, nàng sửng sốt: "Hoàng thượng, Hoàng thượng đánh tiểu thư sao?"
Nửa gương mặt bên kia ửng hồng, có thể thấy được dấu tay người rõ ràng. Chẳng trách từ lúc về tới giờ, Tú Nguyệt vẫn luôn tránh quay mặt bên kia qua.
Bảo Yến hung tợn vứt khăn lông xuống đất: "Tiểu thư đúng là cứu mạng Hoàng thượng thật uổng công, hắn sao có thể giày xéo tiểu thư như vậy."
"Đừng nói bậy!" Tú Nguyệt vội chặn lại, nàng nhìn ngoài cửa, mới hữu khí vô lực[1] nói: "Hoàng thượng, không phải giống ngươi nghĩ đâu."
[1] hữu khí vô lực (有 心 無 力): có lòng mà không có sức, bất lực.
Chuyện thị tẩm Bảo Yến không hiểu, Tú Nguyệt càng khó mở miệng, sao có thể nói tỉ mỉ với nàng ấy được.
Hoàng thượng đánh nàng, chỉ là lúc động tình mà thôi, cũng không phải là cố tình, nàng cũng lười tính toán chuyện này.
Nhìn nhìn bộ dạng tức giận của Bảo Yến, Tú Nguyệt không nhịn được dặn nàng vài câu: "Nếu không phải lần trước Hoàng thượng ở Diên Hi cung bị chọc cho không thoải mái, sao lại hạ lệnh mang ta đến Dưỡng Tâm điện thị tẩm, đổi cách nhục nhã ta. Hắn là Hoàng đế, chúng ta là kiến hôi, lấy trứng chọi đá, chỉ là tự mình chuốc lấy khổ mà thôi. Vẫn nên ít chọc vào Hoàng thượng, bằng không người xui xẻo luôn là bản thân chúng ta."
"Được rồi, ngươi nhanh đi sắc thuốc..." Tú Nguyệt sực nhớ: "Thị tẩm lần này, ta còn chưa uống thuốc tránh thai."
"Vâng." Bảo Yến lên tiếng, từ mép giường xoay người đứng lên: "Đúng là không nên mang thai con của Hoàng thượng, nô tỳ đi ngay."
"Cẩn thận một chút, nhất định đừng để cho người khác nhìn thấy."
Uống xong chén thuốc, Tú Nguyệt mới ăn tâm nghỉ ngơi nửa ngày.
Cả một buổi trưa, Diên Hi cung vẫn im ắng như trước, không một người tới cửa, cũng chẳng có bất kỳ ban thưởng nào.
Điều này Tú Nguyệt cũng đã đoán được. Nhưng việc khiến nàng không ngờ chính là, chạng vạng ngày hôm sau, xe Phượng Loan Xuân Ân lại dừng trước cửa Diên Hi cung.
Lúc Tú Nguyệt nhìn thấy công công tuyên chỉ thì hơi kinh ngạc, nàng đã ngoan ngoãn nhận mệnh, hầu hạ Hoàng thượng, tùy ý để Hoàng thượng trêu chọc, tuy đã như thế, Hoàng thượng vẫn còn muốn triệu nàng thị tẩm sao?
Rốt cuộc là phải như thế nào, mới tha cho nàng được sống yên ổn?
Ban đêm, Tử Cấm Thành rơi xuống một trận tuyết lớn, khí thế che trời lấp đất mà đến, các cung các điện đều bị tuyết phủ trắng xóa, trông hiu quạnh vắng vẻ, chỉ có tẩm điện phía sau Dưỡng Tâm điện là thông thoáng, địa long đốt cực ấm, cung nhân hầu hạ ở cửa và cửa sổ từng người từng người tuân thủ bổn phận, bọn thị vệ phòng thủ đứng bên ngoài điện, thẳng tắp kiên cường như thúy bách thương tùng [2].
[2] Thúy, thương đều là hai từ chỉ màu xanh.
Hoàng đế vẫn không chút lưu tình, Tú Nguyệt không ngừng trằn trọc nức nở xin tha, âm thanh đan xen với tiếng vọng trong tẩm điện trống rỗng khiến người bên ngoài nghe được rất rõ ràng. Nàng khóc vài tiếng, ở trước mặt rất nhiều người, cuối cùng Hoàng thượng vẫn đạp tôn nghiêm của nàng ở dưới chân.
Hoàng thượng ép buộc nàng nói rất nhiều, lúc ấy nàng chỉ cảm thấy đất trời quay cuồng, tai ù từng đợt, chết lặng tuân theo, sau đó ngay cả bản thân nói gì nàng cũng không nhớ, chỉ nhớ rõ đêm nay Hoàng thượng quấn nàng rất chặt, thân thể Đế vương bao phủ nàng, giơ tay có thể với được da thịt vô cùng chân thật, nhắc nhở nàng đang trải qua chuyện gì.
Đến buổi tối ngày thứ ba, Ngung Diễm nghiêng người qua, nhìn nữ nhân thở dồn dập nằm thẳng đơ bên cạnh chẳng khác nào con rối gỗ, hắn vươn tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc rối của nàng, lại ôm người vào chăn của mình: "Trẫm ban cho ngươi vinh sủng, ngươi không vui?"
Tú Nguyệt mở nửa con mắt, màn sương bao phủ đôi mắt, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng của mình: "Tần thiếp... Tần thiếp tạ long ân của Hoàng thượng..."
Điều Đế vương muốn, chẳng qua chỉ là chinh phục và giẫm đạp mà thôi. Nàng muốn sống ở trong cung tốt một chút, chịu ít khổ đi một chút, chỉ có thể cố gắng giả vờ dáng vẻ bị chinh phục và giẫm đạp.
Ngung Diễm xoay mặt nàng qua, từ trên cao nhìn xuống nàng: "Vậy ngươi cười một cái cho trẫm nhìn thử xem."
Lúc thị tẩm Tú Nguyệt phải tháo trâm, nếu không nàng thật sự muốn lấy trâm đâm thật mạnh vào mặt Hoàng đế. Môi và mặt nàng đều run nhè nhẹ, vì hoạt động mạnh và cơn đau còn chưa tiêu tán, thân thể nàng như bị điểm huyệt, nằm ở chỗ cũ không thể động đậy. Một lúc lâu sau, mới nghẹn ngào phát ra tiếng: "Bẩm Hoàng thượng... Tần thiếp cười, tần thiếp cười không nổi."
Ngoài cửa sổ, giọng nói của Ngạc La Lý cẩn thận dè dặt vang lên: "Hoàng thượng, đến giờ rồi ạ, Hoàng thượng?"
Trong tẩm điện truyền ra mệnh lệnh ngắn gọn: "Bảo bọn chúng về đi."
Đây không phải lần đầu, "bọn chúng" này đương nhiên chính là chỉ thái giám của Kính Sự phòng đang còn mặt ủ mày ê hơn cả Ngạc La Lý, bọn họ đến đón tần phi thị tẩm.
"Nhưng mà," Ngạc La Lý có chút khó xử, quy củ của lão tổ tông, nếu truyền ra ngoài có thể xảy ra chuyện lớn, hắn không chết tâm thân thiết khuyên nhủ: "Các tần phi thị tẩm không thể ngủ lại chỗ này của ngài, Hoàng thượng nghĩ lại..."
Hắn ở bên ngoài ồn ào, Ngung Diễm đã bọc Tú Nguyệt vào đệm chăn, sau đó cho Ngạc La Lý tiến vào.