09
Với hai bàn tay trắng, Chồng Cũ rời khỏi nơi anh từng gọi là nhà.
Anh sải bước rất vội. Cuộc họp buổi sáng vừa mới kết thúc, anh đã rút ngắn luôn giờ nghỉ ăn trưa để vội vàng chạy về đây. Chiều nay anh vẫn có kế hoạch làm việc, bắt buộc phải mau chóng quay lại.
Chuông điện thoại vang lên ngay khi Chồng Cũ còn chưa kịp khởi động xe.
“Đã tiến hành phân chia tài sản cho bạn nhỏ nhà sếp xong xuôi rồi, nhớ đến lấy giấy chứng nhận đấy.”
Đầu bên kia là vị luật sư giải quyết hợp đồng li hôn của hai người, đồng thời cũng là bạn tốt của Chồng Cũ.
“Tốt lắm.”
“Tôi hỏi ông cái này… Ông chấp nhận li hôn thật đấy à?”
Chồng Cũ im lặng trong chốc lát rồi đáp: “Bớt lo chuyện của người khác đi.”
Anh nhấn tắt điện thoại, sau đó ngồi suy nghĩ.
Thật ra li hôn đâu có gì xấu, ít nhất cũng có thể làm ông trời con kia vui vẻ.
10
Tiểu Mĩ Nhân bắt đầu một cuộc sống mới.
Càng ngẫm lại, cậu càng cảm thấy quả nhiên mình không nên lập gia đình trước khi dựng sự nghiệp. Hôn nhân là một điều quá mức khủng khiếp, hoàn toàn chẳng hợp với cậu chút nào.
Tiểu Mĩ Nhân thèm vào mà yêu đương, chỉ toàn tâm toàn ý tập trung phát triển sự nghiệp của mình.
Tuy là họa sĩ, nhưng cậu không phải là dạng nghệ sĩ cao sang đẳng cấp gì cho cam.
Cậu thường nhận vẽ tranh minh họa, vẽ trang bìa, đôi khi còn vẽ truyện tranh.
Hết thảy đều là những bộ truyện thanh xuân dành cho mấy cô cậu thiếu niên, nhưng cũng chẳng có mấy cuốn thật sự được xuất bản.
Bản thân Tiểu Mĩ Nhân cũng không tự tin. Trước khi li hôn Chồng Cũ, cậu chưa bao giờ cho đối phương xem tác phẩm của mình.
Nói cho cùng thì những kẻ tuổi trẻ tài cao, tương lai xán lạn như ông xã cậu chắc chắn sẽ cho rằng đó chỉ là mấy thứ vớ vẩn, ấu trĩ và ngu ngốc mà thôi.
Chưa biết chừng sẽ còn bị anh mắng nữa, cho nên còn lâu cậu mới nói ra.
Dù sao cũng chẳng có ai tin là cậu thật sự đam mê hội họa, chẳng bằng cứ để cho thiên hạ đinh ninh rằng cậu là một kẻ ăn bám vô tích sự còn hơn.
Tiểu Mĩ Nhân cam chịu nghĩ như thế.
——————
Vậy mà cơ duyên lại đến với cậu rất nhanh.
Một nhà xuất bản bỗng chủ động liên hệ với cậu, muốn cộng tác thực hiện một bộ tranh minh họa cho cuốn sách mới sắp ra mắt.
Tiểu Mĩ Nhân đọc đi đọc lại bản thảo mấy lần, sau đó đặt bút, điểm tô sắc màu cho câu chuyện một cách cực kì nghiêm túc.
“Kết quả hết sức tuyệt vời, nhà xuất bản của chúng tôi hi vọng được hợp tác lâu dài với anh.”
Tiểu Mĩ Nhân vui sướng hát ngân nga một bài.
——————
Lượng sách bán ra rất ổn, có rất nhiều người khen ngợi phần hình ảnh minh họa tuyệt đẹp trong đó.
“Chẳng hay các ông tìm thấy cậu họa sĩ mới này ở đâu? Thật sự khá lắm.”
Người phụ trách phía nhà xuất bản cười: “Cũng là nhờ có người giới thiệu nên bên tôi mới biết đến cậu ấy.”
Bởi người đó có rất nhiều dự án hợp tác với nhà xuất bản của bọn họ, nên ý kiến của anh ta vô cùng được coi trọng.
“Về phần tranh minh họa thì tôi có thể đề cử một họa sĩ trẻ tuổi. Cậu ấy rất có tiềm năng, chỉ là chưa tìm được cơ hội thể hiện.”
Khi nói ra câu này, người đàn ông trẻ lúc nào cũng nghiêm trang và cẩn trọng ấy dường như mang theo một nụ cười thấp thoáng trên môi.
Lúc ấy ai cũng nghĩ rằng đó là biểu hiện của sự tưởng thưởng.
Chẳng người nào hay biết, đó chính là tình yêu.
11
Có vẻ như sau khi li hôn, sự nghiệp của Tiểu Mĩ Nhân bắt đầu khởi sắc.
Không chỉ nhận được một lèo mấy đơn đặt hàng lớn, cậu còn gặp vận may khủng, tóm được một cơ hội siêu to khổng lồ.
Có công ty mong muốn hợp tác để mở xưởng vẽ riêng cho Tiểu Mĩ Nhân.
Quào!
Tiểu Mĩ Nhân sướng đến phát điên. Cậu sắp thành đại danh họa đến nơi rồi!
Hé hé hé ~
Sáng ngày kí kết hợp đồng, Tiểu Mĩ Nhân dậy thật sớm, cẩn thận khoác lên người bộ đồ bảnh tỏn nhất.
Sau đó, cậu lấy xe đi tới công ty.
——————
“Hi vọng chúng ta sẽ hợp tác thật vui vẻ trong những ngày sắp tới.”
“Xin cảm ơn.”
——————
Tiểu Mĩ Nhân siêu tí tởn bước ra khỏi phòng họp.
“Xin chào tổng giám đốc.”
Mọi người xung quanh đột nhiên thi nhau cất tiếng chào hỏi.
Tiểu Mĩ Nhân cũng bắt chước đám đông đứng dạt vào một bên.
Cậu ngẩng mặt lên, lén nhìn thử một tí.
Và rồi nhìn thấy anh xã đã li hôn của mình.
???
12
Tiểu Mĩ Nhân chưa bao giờ để tâm đến công việc của chồng cũ, cho nên cậu tuyệt nhiên không rõ anh còn nắm trong tay những doanh nghiệp nào khác – ngoại trừ công ty hồi trước cậu thường đến ăn trưa.
Anh xã ngày xưa giờ đây bỗng trở thành ông chủ tương lai, điều này khiến Tiểu Mĩ Nhân cảm thấy hơi ngần ngại.
Cậu đành vội vàng cúi đầu theo mọi người xung quanh, nói một câu “Xin chào tổng giám đốc.”
Cũng may, Chồng Cũ có lẽ hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của cậu, cứ thế lướt qua chẳng hề dừng lại.
Tiểu Mĩ Nhân nhẹ nhàng vỗ ngực mấy cái.
“Má ơi, sợ muốn chết tui rồi.”
——————
Đối với Tiểu Mĩ Nhân, Chồng Cũ là một người tương đối xa lạ.
Mặc dù ngày nào cậu cũng làm bữa sáng cho anh, cùng anh ăn trưa, ăn tối, thậm chí cùng ngủ một giường.
Ấy thế nhưng tất cả những gì cậu biết về anh – ngoại trừ vẻ bề ngoài rất mực giàu có và uy quyền – gần như là con số không tròn trĩnh.
Điều duy nhất cậu có thể nói là ở khía cạnh nhất định nọ, Chồng Cũ có vẻ tương đối thờ ơ. Hai người kết hôn lâu như thế nhưng anh rất hiếm khi tiếp xúc thân mật với cậu.
Tính ra cũng từng có vài lần, nhưng chẳng có gì đáng kể.
Tiểu Mĩ Nhân lắc đầu.
Có lẽ không hẳn là người ta lãnh cảm, mà chỉ đơn giản là không ưa mình mà thôi.
Hứ!
Không ưa thì kệ xác, dù sao mình cũng ứ thèm thích hắn!
Tiểu Mĩ Nhân tức giận nghĩ vậy.