Edit: Trân Uyển nghi
Beta: Nu Quý tần
Hoàng thượng đi đến trước cửa Vĩnh Thọ cung, ngước lên nhìn dòng chữ trước cung, hắn và người của cung này đã bị ngăn cách bởi cánh cửa lớn kia ba tháng ròng.
Hắn yên lặng dừng lại nghỉ chân ở trước cửa, lần này hắn không quay đầu rời đi mà sai nô tài đi đến đẩy cánh cửa ấy ra.
Ba tháng, những người có thể điều đi đều đã đi, đồ vật trong cung cũng được dọn đi hết.
Trong phòng ngoại trừ một chiếc giường ra thì cũng chỉ còn vài chiếc bàn ghế cũ.
Lúc này, Tú Nguyệt đang ngồi cạnh bàn, cố sức thêu một chiếc yếm cho trẻ con. Trời về chiều, ánh sáng trong phòng cũng hóa u ám, phải cố sức lắm mới có thể thêu được. Nàng mặc bộ xiêm y thuần màu trắng, trên đầu cũng không cài bất kỳ cây trâm nào, chỉ tùy tiện quấn tóc thành búi. Nàng bỗng nghe được tiếng động rất nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn thì mắt đối mắt với vị Hoàng đế đang bước vào.
Nói xong nàng chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, không nói thêm lời nào.
Ngung Diễm đứng cạnh cửa, trong khoảnh khắc có cảm giác hoảng hốt. Người mà đã lâu không nhớ đến, nay gặp lại lại giống hệt với các tưởng tượng của hắn, làm đáy lòng hắn không khỏi rung động.
Ánh mắt hắn nhìn xuống, đứa trẻ trong bụng nàng...phải hơn sáu bảy tháng rồi.
Hắn cố gắng áp chế những cảm xúc phức tạp của bản thân, vờ như không có chuyện gì mà đi thẳng vào trong, yên lặng ngồi xuống bên bàn.
"Lần đầu trẫm gặp nàng, mất đến ba ngày để suy nghĩ nên xử trí nàng thế nào... Lần này lại suy nghĩ xem nên xử trí nàng thế nào, mất ba tháng."
"Tú Nguyệt." Hắn nói: "Nàng luôn khiến cho trẫm phải khó xử."
"Hoàng thượng." Tú Nguyệt buông đồ thêu trên tay: "Chỉ cần người đừng giận chó đánh mèo đến trên dưới Dương phủ. Những chứng cứ kia nô tỳ không có cách nào phản bác, cho dù kết cục có ra sao đi nữa nô tỳ cũng sẽ không oán Hoàng thượng."
"Tối nay Hoàng thượng đến đây, nói vậy là trong lòng người đã có quyết định rồi ư."
Hoàng thượng hướng ra phía cửa, vẫy vẫy tay liền có nô tài cúi đầu khom người tiến lên, bưng đến một chén thuốc.
"Cho dù nàng trăm lần ngàn lần xin lỗi trẫm." Hắn đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tú Nguyệt: "Trẫm sẽ không gϊếŧ nàng. Trước khi trẫm có thể chặt đứt tình cảm đối với nàng, trẫm sẽ không nghĩ đến chuyện gϊếŧ nàng." Ánh mắt hắn hướng về nơi xa xăm: "Sau khi uống chén canh tuyệt dục này, nửa đời sau của nàng sẽ bị giam cầm ở đây. Trẫm sẽ còn đến tìm nàng, sẽ dùng đến thân thể không sạch sẽ này của nàng." Hắn cười lạnh một tiếng, nhìn nàng rồi nói: "Ai bảo đến giờ trẫm vẫn còn luyến tiếc nàng kia chứ."
Số mệnh của đứa bé trong bụng này cũng giống như nàng. Nàng có ông ngoại che chở, có ngạch nương yêu thương nhưng ở trong một gia đình bình thường còn chịu nhiều cực khổ như vậy, huống hồ đứa nhỏ này còn phải sinh tồn ở trong cung. Bị Hoàng đế kiêng kỵ, cho dù nàng có sinh nó ra thì đường tương lai cũng gặp nhiều trắc trở. Nữ nhi của Tốn Tần nương nương còn phải sống trong cảnh khổ như vậy, huống chi là một đứa trẻ có thể bị cung nhân xúi giục lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục bất cứ lúc nào.
Có đôi lúc nàng cảm thấy thật chán ghét. Nếu ở trong cung khó sống như vậy thì cho dù có khóc lóc van xin Hoàng thượng giữ lại đứa nhỏ này cũng chẳng có ích gì.
Bị cha ruột kiêng kỵ, nàng thân là một người mẹ, hà tất gì phải khiến con của mình phải gánh chịu lắm tai nhiều họa như thế.
Tú Nguyệt lẳng lặng cười trừ, cầm lấy chén thuốc kia.
Uống xong chén thuốc này, nàng tự tay gϊếŧ chết con của mình, tuy rằng trong hai điều hại chọn lấy điều nhẹ hơn nhưng cả đời này của nàng cũng sẽ bị vết thương lòng. Mặc dù chuyện này Hoàng thượng có ý tha lỗi nhưng ngài ấy bị kẻ xấu che mắt, đến cuối cùng cũng không thể thoát khỏi cảnh mượn đao phủ gây ra thảm kịch.
Thôi, nếu trời đã định sẽ đi đến kết cục này. Vạn vật trên thế gian đều khổ, hắn và nàng cùng không thể xoay chuyển được gì.
Tú Nguyệt kê chén đến bên miệng, nàng không cầu xin hắn, cùng không hề phản kháng như vậy làm cho hắn có chút bất ngờ xen lẫn tia bất an, hắn nhịn không được cất lời: "Nàng không có lời nào muốn nói với trẫm à?"
Nghe thấy Hoàng thượng nói thế, Tú Nguyệt ngẫm nghĩ rồi quay đầu lại, cực kỳ nghiêm túc nhìn Hoàng thượng, nhìn một hồi lại quay xuống nhìn chằm chằm vào chén thuốc.
"Như vậy cũng tốt..." Nàng nhẹ nhàng cười khổ: "Hết thảy mọi chuyện rồi sẽ kết thúc." Nàng và Hoàng đế, cùng với hoàng cung này... những thứ thanh khiết vẫn còn thanh khiết... còn tất cả mọi thứ bụi sẽ về với bụi, đất trở về với đất.
"Làm sao, nàng tưởng như vậy sẽ có thể đoạn tuyệt quan hệ với trẫm à?" Hoàng đế đương nhiên phẫn nộ: "Nàng cùng tên cẩu nô tài kia làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, trẫm tha tội chết cho nàng mà nàng lại còn không biết đủ. Còn muốn trẫm buông tha cho nghiệt chủng của các người?"
"Bá tánh bình thường còn không thể nhịn nổi, huống hồ trẫm còn là thiên tử! Là Hoàng đế của vạn dân trong thiên hạ!"
"Ta biết, ta biết... nhưng ta có cách nào đâu chứ?" Tú Nguyệt rơi lệ, nàng vốn chẳng thể nào biết được mình đã bị tính kế từ khi nào, những chuyện này đều là những chuyện khó lòng xoay chuyển được. Hết thảy đều dẫn đến kết cục bi thảm này, đối với nàng, đối với Hoàng thượng và cả con của bọn họ, nàng còn có cách nào đâu chứ?
"Hay lắm, có phải nàng đang nghĩ, chỉ cần uống chén thuốc này thì giữa nàng và trẫm không còn quan hệ, triệt để ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Nhưng hắn vẫn không đành lòng, không muốn buông tha. Nữ nhân này phản bội hắn như vậy, nhưng chuyện đến nước này hắn vẫn không cam lòng để mọi thứ kết thúc như vậy.
Chén thuốc trên tay Tú Nguyệt bị đánh đổ, văng trên mặt đất.
"Nàng từng cứu trẫm một mạng, hôm nay coi như trẫm trả lại cho nàng. Từ nay về sau vĩnh viễn bị cấm túc ở đây, trẫm sẽ không cho nàng bất kỳ một cơ hội cẩu thả nào nữa, dùng tự do kiếp này của nàng đổi lấy sự bình an cho đứa nhỏ này."
"Chờ sau khi nàng sinh nó ra, trẫm sẽ cho người mang ra ngoài cung cho thân vương nuôi nấng."
Thật ra hắn chỉ đang ép bản thân tìm một lý do mà thôi, nếu nói nợ thì việc hắn tha mạng cho Tú Nguyệt cũng đã sớm trả hết. Còn nợ gì nữa đâu.
Đôi tay Tú Nguyệt còn dừng giữa không trung, vẫn dừng ở động tác cầm chén thuốc. Tâm của nàng vốn đã như tro tàn, đứng trước thứ chân tướng giả tạo kia, trước một núi bằng chứng được cho là sự thật kia, nàng cũng đã buông xuôi nhận mệnh.... Nhưng hắn thế mà lại có thể chịu đựng được nàng, bao dung cho đứa trẻ không rõ lai lịch trong bụng nàng... chỉ vì liều mạng cứu vớt lại...một phần nhỏ cảm tình giữa hắn và nàng.
Phần tình cảm chân thành này của Hoàng thượng còn cứng rắn hơn cả nàng, những thứ mà Hoàng thượng phải trả giá vĩnh viễn nhiều hơn nàng gấp vạn lần.
Hắn đã có thể không màng thân phận Thiên tử cao cao tại thượng của mình để vượt qua chông gai đi nhiều bước như vậy. Nàng cũng phải cắn chặt răng để kiên cường đứng dậy, có đau cũng phải nhịn để tiến về phía trước.
Vốn dĩ... nàng đã định từ bỏ...
"Hoàng thượng, Bảo Yến còn sống không? Còn có Nhu Hạnh, Mộc Cẩn và Tiểu Lộc Tử nữa..." Nàng hỏi một câu.
Ngung Diễm cảm nhận được thái độ của nàng đã mềm mỏng hơn nhiều bèn theo bản năng đáp lời nàng: "Đều bị sai đến Tân Giả khố phục dịch." Đến kẻ đầu sỏ hắn cũng đã buông tha, gϊếŧ đám nô tài đó làm gì.
Vậy là tốt rồi.
Tú Nguyệt mỉm cười nhìn hắn: "Hoàng thượng, nô tỳ cũng không muốn đi ra ngoài. Ngài cứ việc nhốt nô tỳ như vậy đi, để nô tỳ ở lại Vĩnh Thọ cung, nửa đời sau của nô tỳ liền trong sạch. Mỗi ngày chỉ còn chờ đợi Hoàng thượng, ngóng trông người đến đây có được không?"
Nếu được như thế thì tốt rồi, những thứ nàng vừa nói làm hắn cũng có chút khát khao.
"Chỉ có điều, thiếp thân là một người vợ người mẹ, không thể không cho Hoàng thượng và đứa trẻ trong bụng một câu trả lời thích đáng. Chờ sau khi thiếp sinh xong, mong Hoàng thượng cho thiếp mượn tâm phúc đáng tin của Dưỡng Tâm điện vài ngày, thiếp nhất định phải tự mình điều tra rõ chân tướng sự việc, tìm được kẻ đầu sỏ."
Hoàng thượng nghe nàng nói thế bèn vô thức nhíu mày: "Ý nàng là, nàng vẫn kiên trì nghĩ mình bị hãm hại?"
Đứa trẻ này... theo ngày tháng ghi chép lại thì không thể nào là con của hắn. Tuy rằng trong lòng hắn cũng mong có thể xoay chuyển được tình hình, mong một ngày nào đó hắn tỉnh lại, có người nói hết thảy chỉ là cơn ác mộng.
"Hiện tại không có chứng cứ, thiếp không biết phải nói sao cho ổn. Chờ đến khi thiếp sinh đứa trẻ này ra, không biết lấy máu nghiệm thân có thể nghiệm ra không."
Hiện tại Tú Nguyệt hoàn toàn không nắm chắc, đến bây giờ nàng vẫn không biết đối phương bắt đầu ra tay từ đâu. Có thể sửa đổi ngày nàng có hỷ, không biết có làm ảnh hưởng đến huyết thống của đứa trẻ và Hoàng thượng hay không.
"Lấy máu nghiệm thân..." Hoàng thượng lẩm bẩm: "Tú Nguyệt nàng muốn để đứa nhỏ này nghiệm thân với trẫm, nàng biết rõ thời gian có nó không khớp với trẫm, vậy mà vẫn còn muốn chứng minh điều gì... Trẫm sắp bị nàng làm cho hồ đồ luôn rồi."
"Hoàng thượng cũng đừng nên ôm quá nhiều hy vọng," Tú Nguyệt nói với hắn: "Thiếp không muốn đến lúc đó Hoàng thượng hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều. Hiện giờ thiếp vẫn chưa xác định được đứa trẻ này bị người khác động tay động chân ở đâu."
Nhưng tóm lại những điều nàng nói làm cho ưu phiền mấy ngày nay của Ngung Diễm vơi đi không ít.
Mấy ngày gần đây hậu cung nghĩ đủ mọi cách để làm hắn thấy thoải mái, nhưng vẫn không thể nào bằng được khi hắn được gặp nàng, nghe nàng nói những lời này.
Có lẽ hắn cũng không thật sự tin tưởng nàng, mà hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng nàng mới có thể khiến cho bản thân cảm thấy dễ chịu.
"Hoàng thượng..." Thường Vĩnh Quý đứng ngoài cửa thử bẩm báo một tiếng: "Ma ma... ma ma mang cơm tối cho Như Tần vẫn đang chờ bên ngoài... e rằng đồ ăn sẽ nguội lạnh..."
Hắn đánh bạo bẩm báo một câu, dù sao cũng là bảo bối đang bị giam.
Hoàng thượng quay đầu lại nhìn hắn, lệnh: "Vậy cho vào đây đi."
Lão ma ma tiến vào trong điện, trước tiên hành lễ thỉnh an, sau đó lấy thức ăn trong hộp đựng ra. Nhưng chỉ có vỏn vẹn một chén cơm nóng mà thôi, không còn gì khác.
Vì con, Tú Nguyệt vẫn luôn rất nỗ lực dùng cơm, tranh thủ để cho đứa bé có thể ở lại trong bụng nàng lâu hơn một chút.
Ngung Diễm thấy nàng ngồi cạnh bàn, không nói không rằng cố sức nhai, nàng nhai vô cùng nghiêm túc, mới đó mà đã ăn gần nửa chén.
Tuy đáy lòng hắn vẫn còn kiêng kỵ nghiệt chủng kia nhưng lúc ma ma thu dọn chén cơm bỏ lại vào hộp thì Hoàng đế lại gõ gõ ngón tay lên bàn, ánh mắt suy tư mà gọi bà ấy lại.
"Bắt đầu từ ngày mai, mang thức ăn dưỡng thai cho Như Tần."
Ma ma ngẩn người, nhìn sang Tú Nguyệt đang ngồi yên lặng bên sườn bên kia của bàn, trong lòng vô cùng kinh ngạc nhưng vẫn nhún người đáp vâng.
Sau khi đáp lời Hoàng thượng, ma ma xách hộp đồ ăn đi đến góc tường. Bắt đầu thu thập từng mảnh vỡ cho vào hộp đồ ăn.
Ánh mắt của Tú Nguyệt trong lúc vô thức nhìn lướt qua ma ma, nhìn bà ấy thu gom những mảnh vụn của chén thuốc bị Hoàng thượng hất đổ, bỗng nhiên nàng nhướng mày nói: "Là chén thuốc!"
Trước đó Bảo Yến và nàng đã tỉ mỉ nhớ lại từ thức ăn cho đến đồ dùng hàng ngày, tuyệt đối không có sai sót. Chỉ có một lần duy nhất... là lúc Lan Quý nhân phát hiện nàng dùng thuốc tránh thai, nàng bị giam cầm một mình ở Vĩnh Thọ cung... Hoàng thượng ép nàng uống một chén thuốc phá thai giả!
Lúc đó, tuy Hoàng thượng nói đó là thuốc phá thai nhưng thật ra đã thay đổi phương thuốc, nàng còn vì thế mà thấy vui nên không nghĩ quá nhiều!
Lời của tác giả: Tôi vẫn sẽ ấn theo đại cương mà tiếp tục viết nhé, chỉ có điều sau khi kết thúc sẽ bổ sung một số chi tiết bị lướt qua vào phần ngoại truyện. Hôm nay viết trễ quá, share cho mọi người chút thơ của Hoàng thượng nè:
Nội ngoại chư thần tẫn tử bào, hà nhân khẳng dữ trẫm phân lao.
Ngọc bội ẩm tẫn thiên gia huyết, ngân chúc thiêu tàn bách tính cao.
Thiên lệ lạc thì nhân lệ lạc, ca thanh cao xử khốc thanh cao.
Bình cư mạn thuyết quân ân trọng, cô phụ quân ân thị nhĩ tào.