Edit: Ban Uyển nghi
Beta: Rine Hiền phi
Tú Nguyệt vẫn chưa lên tiếng, Hoàng đế đã trầm mặt trước: "Như Tần có long tự, cần phải tĩnh dưỡng, Hoàng hậu không biết sao? Kêu bọn họ lập tức trở về! Sau đó nói với Hoàng hậu bảo nàng ấy lo dưỡng thai của mình cho tốt đi. Từ nay về sau vào giờ này, không cho phép bất cứ người nào trong hậu cung đến Vĩnh Thọ cung quấy rầy Như Tần nghỉ ngơi."
Nếu là trước kia, Bảo Yến nhận được mệnh lệnh như vậy tất nhiên sẽ tỏ vẻ kiêu căng ngạo mạn ra ngoài diễu võ giương oai với mấy người ở ngoài đó một phen. Nhưng lần này, nàng ấy lại do dự chôn chân tại chỗ, dùng ánh mắt muốn nói nhưng lại thôi nhìn về chỗ Tú Nguyệt.
"Hoàng thượng, Hoàng hậu nói..." Nàng ấy mới nói có mấy chữ, giọng nói đã bất ngờ nhỏ lại, thở ra một hơi rồi mới nói tiếp: "Hoàng hậu nương nương nói, sự việc liên quan đến huyết mạch hoàng thất Đại Thanh, bây giờ tiểu chủ không thể không đến đó một chuyến."
Bảo Yến cúi đầu, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe rõ: "Vốn dĩ Trữ Tú cung còn phái người đi mời Thánh giá của Hoàng thượng, nhưng thấy Thánh giá ở Vĩnh Thọ cung, cho nên..."
"Cho nên mời Hoàng thượng di giá, cùng đi đến Trữ Tú cung một chuyến."
Rất ít khi có chuyện gì có thể làm Bảo Yến ủ rũ đến vậy, nhìn dáng vẻ của nàng ấy hiện tại, Tú Nguyệt lập tức biết chuyện này nhất định không thể coi thường.
"Ta biết rồi." Nàng nói với Bảo Yến: "Đi nói với người bên ngoài, để bọn họ trở về phục mệnh, một lát nữa ta và Hoàng thượng sẽ qua đó."
"Tiểu thư..." Hoàng thượng đang ở đây, Bảo Yến nhẫn nại gọi nàng một tiếng.
"Đi đi."
"Lúc này chỉ sợ là chuyện không hay, tiểu thư..." Bảo Yến nhìn quét qua mọi người xung quanh, kề sát vào tai nàng: "Viện chính, Viện phó và Viện phán của Thái Y viện đều đang ở Trữ Tú cung, còn có Thường Tề của Nội Vụ phủ mang theo sổ sách của Kính Sự phòng cũng ở đó, chỉ sợ là..."
Nói đến đó rồi, làm sao Tú Nguyệt còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Tội danh làm giả huyết mạch hoàng thất... muốn đổ lên trên đầu ta..." Nàng cười lạnh một tiếng: "Hiện tại ra tay thật tàn nhẫn."
"Nhưng mà các nàng lấy sổ sách của Kính Sự phòng để làm gì?" Tú Nguyệt nghĩ hoài không ra: "Sổ sách của Kính Sự phòng luôn ghi chép rõ ràng những chuyện lớn nhỏ, ta lại không làm gì trái với lương tâm, sao lại có thể đổ oan ta làm giả huyết mạch hoàng thất được? Thật hoang đường."
"Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi." Tú Nguyệt gọi Bảo Yến khoác thêm một cái áo choàng bên ngoài cho nàng: "Hiện tại chúng ta chỉ có thể gặp chiêu nào phá chiêu đó."
Nàng nhớ tới lần trước cây của Vinh Thường tại bị chặt, bỗng nhiên trong đầu thoáng hiện qua một đoạn kí ức, đến nhanh nhưng đi cũng nhanh, không kịp bắt lấy.
"Ta hỏi ngươi, ngày ấy ngươi từ Trữ Tú cung đi ra, cách Chung Túy cung rất gần nhưng tại sao lại giữa đường đi dạo đến Ngự Hoa viên?"
"Chuyện này..." Bảo Yến nghe Tú Nguyệt hỏi thì kinh ngạc, bắt đầu chậm rãi nhớ lại chuyện ngày đó trên đường từ Trữ Tú cung trở về: "Ta nhớ hình như là..."
Lúc bước vào Trữ Tú cung, sắc mặt Hoàng thượng không tốt lắm, Tú Nguyệt theo sau, Bảo Yến cẩn thận đỡ lấy nàng. Ở bên trong điện, Hoàng hậu ngồi phía trên, Hiền Phi ngồi ở vị trí bên trái, bên cạnh còn có chủ vị các cung, phía dưới có Thái y trong Thái Y viện và thái giám Kính Sự phòng quỳ thành hàng, dáng vẻ bày trận sẵn sàng đón địch.
"Hoàng hậu có thai, đừng giữ lễ tiết, các ngươi cùng đứng lên hết đi."
Hoàng thượng đi đến vị trí ở chính giữa, Hoàng hậu nhường lại chỗ ngồi, gọi Song Lan kê thêm một cái ghế dựa ở bên phải.
"Hoàng hậu ngồi đi, đừng để mình mệt mỏi."
Hắn vẫy tay với Tú Nguyệt: "Như Tần lại đây, ngồi bên cạnh trẫm."
Hoàng hậu đang định ngồi xuống, nghe thấy Hoàng thượng nói những lời này, động tác ngồi dừng lại, nàng đẩy Song Lan đang đỡ mình ra, nói thẳng vào vấn đề: "Hoàng thượng, vội vàng mời ngài đến đây là thần thiếp không đúng nhưng chuyện này liên can trọng đại, không thể không mời Như Tần đang có thai đến đây một chuyến."
"Hoàng hậu nói thẳng đi, không sao." Hoàng đế nhìn người quỳ đầy điện: "Những người này đến đây làm gì?"
"Hoàng thượng." Ánh mắt Hoàng hậu chuyển lên người Tổng quản Kính Sự phòng, ý bảo hắn trình sổ sách lên: "Hoàng thượng, ngài xem cái này trước. Như Tần cũng xem cùng đi, xem xem Kính Sự phòng có ghi chép nhầm lẫn chỗ nào không."
Hoàng thượng nghi hoặc nhận lấy sổ sách, hắn quay đầu nhìn Hoàng hậu, sau đó thu ánh mắt lại, nhẫn nại xem trang giấy được Tổng quản Kính Sự phòng gấp lại.
Tú Nguyệt ngồi gần nhất, nàng nhìn sang thăm dò, Hoàng thượng thấy nàng nghiêng người vất vả, lập tức dịch quyển sổ trong tay qua bên trái một chút.
Trang đầu tiên được gấp lại, trên đó ghi thời gian và nơi thị tẩm là Dưỡng Tâm điện, giờ giấc cụ thể, nội dung kế tiếp, Tú Nguyệt hơi quay đầu đi, mặt có chút phiếm hồng.
Nàng theo bản năng nhìn Hoàng thượng một cái, xong lại nhìn trang giấy, càng xem, sắc mặt nàng càng không được tốt.
Thật ra Hoàng thượng vẫn đang xem cẩn thận từng câu từng chữ, bất thình lình thấy Tú Nguyệt dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, hắn nhíu mày nói: "Sao nàng lại nhìn trẫm như vậy?"
Tại sao lại nhìn hắn như vậy, trong lòng hắn không rõ sao, Tú Nguyệt oán thầm một tiếng, trên mặt giấy kia ghi chép rõ ràng đều là lịch sử nàng bị lăng nhục.
"Trẫm không có như vậy..." Hoàng thượng có chút không vui, hắn lật qua trang này, hắn sẽ có hành động quá khích như vậy sao? Hơn hai mươi năm nay, phi tần hậu cung luôn cảm thấy hắn dịu dàng, nào có từng dã man như vậy.
Lật qua một trang khác, trang được gấp lại tiếp theo càng hoang đường hơn.
Tú Nguyệt không nhịn được oán trách một câu: "Sao phải ghi lại mấy chuyện này chứ? Cái này..." Những việc riêng tư như vậy, nếu truyền ra ngoài thì nàng xấu hổ chết mất, sao nàng có mặt mũi sống trong hậu cung nữa.
"Nương nương..." Tổng quản Kính Sự phòng lặng lẽ lau mồ hôi: "Người thông cảm, đây là quy củ thị tẩm, lúc thị tẩm phải ghi lại tỉ mỉ các tư thế trong sổ sách, nếu không thì bọn nô tài phải gánh tội thất trách. Bọn nô tài không dám không ghi."
Mặt Tú Nguyệt đỏ như tôm luộc, ghi chép thì cũng thôi đi, sao còn ghi lại cả tiếng kêu của nàng đến mức... không thể miêu tả nổi.
Nàng không nhịn được khoác tay lên cánh tay Hoàng thượng, oán trách trừng mắt liếc hắn một cái. Trước khi mang thai, đúng thật là nàng đã phải trải qua cuộc sống mỗi đêm đều như thế.
Hoàng thượng dứt khoát khép quyển sổ lại, tức giận nói: "Khốn kiếp, đây là do thái giám nào ghi chép?"
"Hoàng thượng." Hoàng hậu ở bên phải lên tiếng: "Hoàng thượng, điều quan trọng ngài cần xem không phải là cái này."
"Ngài nên xem mạch án của Thái Y viện." Sắc mặt Hoàng hậu không vui liếc qua Viện phán Thái Y viện một cái.
Viện phán Thái Y viện nơm nớp lo sợ đứng dậy, cẩn thận từng chút dâng bản mạch án: "Hoàng thượng... mạch tượng của Như Tần nương nương biểu hiện lúc này đã có thai được bốn tháng. Bốn tháng trước, đúng lúc Hoàng thượng đang đi tuần Thịnh Kinh, đoạn thời gian đó, ngài không ở trong cung. Mà sổ sách của Kính Sự phòng mấy ngày đó cũng không có ghi chép thị tẩm của Như Tần nương nương. Vì vậy..."
Viện phán Thái Y viện quỳ xuống: "Lão thần đáng chết."
"Ngươi nói cái gì?" Biểu cảm của Hoàng thượng thay đổi, hắn cúi đầu nhìn Thái y, rồi nhìn sang Hoàng hậu và mọi người trong điện, cuối cùng nhìn đến Tú Nguyệt.
"Sao có thể như thế?" Tú Nguyệt cảm thấy đây thật sự là trò cười cho thiên hạ: "Nếu Hoàng thượng không ở Tử Cấm Thành, vậy cốt nhục trong bụng ta từ đâu mà có?"
"Trẫm cũng không tin." Hoàng thượng nói: "Cái thai này nhất định là của trẫm. Rốt cuộc là nhầm lẫn ở chỗ nào?"
Nói xong hắn và Tú Nguyệt không hẹn mà cùng nhau xem lại sổ sách của Kính Sự phòng và mạch án của Thái Y viện, hai người lật qua lật lại, xem xét cả buổi trời, cuối cùng Hoàng thượng hung hăng ném quyển sổ xuống đất.
"Khốn kiếp!"
"Thường Vĩnh Quý! Truyền chỉ, Nội Vụ phủ và Thận Hình ti tra kĩ chuyện này, đưa người liên quan đến Kính Sự phòng và Thái Y viện về tra khảo, nhất định phải tra ra là nô tài nào phạm sai!"
"Hoàng thượng!" Các Thái y của Thái Y viện và thái giám của Kính Sự phòng sợ tới mức quỳ rạp xuống đầy điện: "Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng khai ân!"
"Hoàng thượng." Hoàng hậu đứng lên: "Thái y và bọn nô tài này đều làm việc hết bổn phận theo quy củ, sổ sách và mạch án ghi chép rành mạch, việc này không thể rõ ràng hơn, sao Hoàng thượng có thể trách tội đến trên đầu các Thái y và nô tài được?"
"Đúng vậy, Hoàng thượng." Hiền Phi đứng dậy, khuyên thêm một câu: "Cho dù Hoàng thượng muốn thiên vị Như Tần nhưng chuyện này liên can đến huyết mạch hoàng thất, xin Hoàng thượng hãy suy nghĩ kỹ."
Cát Tần đứng lên: "Hoàng thượng, thần thiếp tán thành."
Thuần Tần khó xử chậm rãi đứng lên theo sau, nàng nhìn sắc mặt của Hoàng hậu và Hiền Phi một cái, sau đó nhìn Hoàng thượng, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, mười năm nay trong cung vất vả lắm mới có được hai long tử này, việc Như Tần mang thai, xin Hoàng thượng minh xét."
"Hoàng thượng, thần thiếp không thẹn với lương tâm, càng biết rõ Hoàng A Mã của hài tử là ai, dù có tra như thế nào, thần thiếp vẫn quang minh chính đại, trong sạch từ đầu đến cuối. Xin Hoàng thượng trả lại công bằng cho thần thiếp và hài tử, mạng của hài tử này lận đận, ngài không thể để nó còn chưa xuất hiện trên đời này đã phải chịu nỗi oan không rõ."
"Hay cho câu trong sạch của Như Tần." Hiền Phi khẽ cười: "Ngươi luôn biết ăn nói khéo léo để biện bạch, điều này bản cung biết nhưng hôm nay bản cung lại không thể không phục khí phách của ngươi. Ngươi thật sự là "Thái sơn sụp trước mắt mà mặt vẫn không biến sắc", có sổ sách của Kính Sự phòng và mạch án của Thái Y viện làm chứng mà còn dám thành khẩn thề thốt để cãi lại đấy?"
"Hoàng thượng." Trước mắt việc này Tú Nguyệt đứng ở thế bất lợi, bỗng nhiên Thuần Tần nghĩ ra cái gì đó, đôi mắt sáng lên: "Ngài và Như Tần muội muội đều đã xem qua sổ sách của Kính Sự phòng, ghi chép vô cùng tỉ mỉ, thiết nghĩ sẽ không có vấn đề gì. Chỉ là mạch án của Thái Y viện là do một vị Thái y nào đó chăm sóc Như Tần viết, như vậy..."
Thuần Tần nói đến mức này, người ngồi trong điện vừa nghe đã hiểu rõ.
Tú Nguyệt cảm kích nhìn Thuần Tần. Bây giờ nàng đang ở trong vòng xoáy, mấy lời lẽ trong quyển sổ bị ném trên đất làm nàng gần như mất đi tỉnh táo, cũng may có nàng ấy còn nghĩ ra điểm này.
Hoàng thượng chỉ vào mấy vị Thái y quỳ trên mặt đất: "Các ngươi đứng lên, từng người một đến đây theo thứ tự bắt mạch cho Như Tần, xem xem cái thai này rốt cuộc là mấy tháng!"
"Vâng, vâng, Hoàng thượng!"
Các Thái y há miệng run rẩy đứng lên, Tú Nguyệt cũng không từ chối, trực tiếp duỗi tay ra, bọn họ phủ một cái khăn lụa lên cổ tay nàng, lần lượt bắt mạch cho nàng.
Mỗi lần nghe một người bẩm lại số tháng, lòng Tú Nguyệt lại lạnh thêm một chút.
"Hồi Hoàng thượng, mạch tượng của Như Tần nương nương giống với mạch án của Thái Y viện, khoảng chừng được bốn tháng."
"Không sai, là khoảng bốn tháng..."
"Là bốn tháng..."
Đến cuối cùng, nàng nhìn Hoàng thượng, Hoàng thượng nhìn nàng, thế nhưng đều không có lời nào để nói.
Ghi chép thị tẩm không có sai sót, cũng không có khả năng tất cả Thái y của Thái Y viện đều vu oan nàng, việc Hoàng thượng rời kinh cũng là sự thật không thể chối cãi.
Bỗng nhiên Tú Nguyệt muốn cười ra tiếng, nếu người bị oan hôm nay không phải là nàng, đổi lại nàng là người phân xử, khi đối mặt với bằng chứng vững chắc như núi thế này, nàng cũng nhất định sẽ tuyệt đối tin vào sự thật trước mắt.
Huống chi đây còn là Hoàng thượng, nàng làm sao có thể mơ ước xa vời Hoàng thượng sẽ tin tưởng mình, ngay cả chính nàng còn cảm thấy không thể tin nổi!
"Hoàng thượng, thần thiếp oan uổng, thần thiếp không làm gì cả! Đến cửa cung thần thiếp còn chưa từng bước ra một bước thì sao có thể làm chuyện cẩu thả với người khác sau lưng Hoàng thượng được?"