Edit: Ban Uyển Nghi
Beta: Thảo Hoàng Quý phi
Đi đến phía sau tẩm điện, Ngạc La Lý nhanh trí đuổi những cung nhân đang hầu hạ bên trong, sau đó cũng lui ra đóng cửa lại.
Tú Nguyệt thấy trong tẩm điện không còn ai nữa, nàng lập tức bổ nhào lên giường, đau lòng xoa xoa cổ tay của mình, rồi lại đấm đấm eo, bóp bóp chân.
Chỗ nào cũng đau hết.
Nàng tủi thân, bĩu môi nhìn Hoàng thượng.
Hoàng thượng nhìn thấy bộ dạng này của nàng vô cùng đau lòng, đành đi đến mép giường ôm nàng vào trong lòng, xoa xoa đôi tay nhỏ bé: “Không phải trẫm đã đến rồi sao? Trẫm vừa nghe tin đã đến đây ngay.”
“Mấy ngày nay, tần thiếp ăn không ngon, ngủ cũng không yên.” Tú Nguyệt than thở: “Mỗi buổi tối trở về Vĩnh Thọ cung, tần thiếp vừa đói vừa mệt, vừa muốn ăn điểm tâm vừa muốn đi ngủ, tay run đến nỗi phải chờ Bảo Yến đút cho, chân cũng run như thế.”
“Được, được, trẫm biết, trẫm biết rồi.” Vốn hắn còn nghĩ, để Hoàng hậu dạy dỗ mấy ngày, sau đó sẽ không sao nữa, nhưng tình hình hiện tại, một ngày cũng không thể chờ.
“Trước đây Hoàng hậu không phải như vậy, rất dịu dàng rộng lượng, có lẽ vì trước kia làm Hoàng quý phi, sau đó trẫm mới phong nàng ấy làm Hoàng hậu, ngược lại hai năm nay ngày càng trở nên hẹp hòi.”
“Ngày mai, trẫm sẽ tìm một cái cớ để gọi nàng đến Dưỡng Tâm điện hầu hạ, ở lại chỗ trẫm mấy ngày chắc hẳn Hoàng hậu cũng không làm khó dễ nàng được.”
“Nhưng mà Hoàng thượng.” Tú Nguyệt ủ rũ ở trong lòng ngực hắn: “Hoàng hậu nương nương lệnh tần thiếp chép sách, số cần chép hôm nay còn thiếu rất nhiều.”
Nàng nói với một dáng vẻ nhu nhược đáng thương.
“Được rồi.” Ngung Diễm liếc nàng: “Nàng thông minh như vậy, làm sao chưa đoán ra được vì sao trẫm đưa nàng đến đây.”
“Nàng đoán trẫm sẽ giúp nàng đúng không? Còn liên tiếp khóc lóc kể lể, giả đáng thương.”
Tú Nguyệt bị nhìn thấu, lập tức đổi sang gương mặt tươi cười: “Tần thiếp không phải giả đáng thương, tần thiếp thật sự lâm vào tình cảnh đang thương như vậy.”
Nàng đưa Hoàng thượng đến giường la hán bên cạnh để dỗ dành, hai người ngồi cùng một bên: “Hoàng thượng, ngài phải nhớ kỹ, tuyệt đối phải bắt chước chữ viết của tần thiếp.”
“Đừng lải nhải.”
Các phi tần bên tiền điện cũng không chịu rời đi, Vinh Thường tại nhất thời thiếu kiên nhẫn mà lên tiếng: “Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng ở trong cung của người nhưng chỉ sai Như Quý nhân đi hầu hạ, đây là quy củ gì vậy chứ? Nàng ta làm như vậy đâu có khác gì tu hú chiếm tổ đâu?”
“Hoàng hậu nương nương.” Song Lan từ phía sau điện đi lên: “Ngạc công công nói, Hoàng thượng lệnh đưa mấy đĩa điểm tâm qua đó.”
Nàng rũ mí mắt xuống: “Nô tỳ thấy, đây là Như Quý nhân muốn ăn, nô tỳ theo hầu nương nương nhiều năm như vậy, đâu có khi nào Hoàng thượng muốn dùng điểm tâm ở đây.”
“Ngạc La Lý đuổi hết cung nhân của Trữ Tú cung chúng ta ra ngoài, không cho ai ở bên trong hầu hạ cả, nô tỳ thấy chuyện này, Hoàng thượng không giống như đang ngủ trưa. Chẳng lẽ...”
Song Lan nhíu mày, nhỏ giọng thì thầm bên tai Hoàng hậu nương nương: “Hoàng thượng chắc không phải là giúp Như Quý nhân chép sách đấy chứ. Hoàng thượng trăm công ngàn việc, chữ viết tựa ngàn vàng, chẳng lẽ...”
Hoàng hậu ngây người, theo bản năng nhớ lại chuyện ba năm trước nàng vô tình nhìn thấy khi vào Dưỡng Tâm điện.
“Nương nương.” Đúng lúc Cát Tần tiến lên, nhìn Hoàng hậu mỉm cười: “Mệnh lệnh của Hoàng thượng mới quan trọng nhất, Ngạc công công phụng lệnh Hoàng thượng đi lấy điểm tâm, tần thiếp sẽ lập tức dẫn ông ấy đến phòng bếp, ‘chọn lựa kỹ càng’ vài loại điểm tâm tinh xảo ngon miệng.”
Trong điện cũng chỉ có Vinh Thường tại không hiểu ẩn ý bên trong lời nói này của Cát Tần.
Song Lan nhìn Cát Tần với ánh mắt cảm kích, bước lên đỡ lấy Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, lát nữa còn phải hầu cơm, nô tỳ hầu hạ người thay xiêm y trước.”
Sau khi ra khỏi chính điện, Song Lan đổi sang vẻ mặt căng thẳng: “Nương nương phải nhanh lên, Ngạc La Lý thông minh lanh lợi, từ khi chuyện mất trộm trong cung bại lộ ra, ông ta với nương nương ngày càng xa cách, Cát Tần không thể giữ được chân ông ta lâu đâu, chúng ta phải nhanh chóng đi xem xem rốt cuộc Như Quý nhân đang âm thầm rót canh gì với Hoàng thượng. Nếu nàng ta thật sự sai khiến được Hoàng thượng, chẳng lẽ đó không phải tội tru di cửu tộc sao?”
“Tuy nói như thế nhưng…” Hoàng hậu vịn vào Song Lan, đôi mắt trống rỗng nhìn về con đường phía trước, trong miệng lẩm bẩm nói: “Nhưng Hoàng thượng phải cam tâm tình nguyện mới được…”
Ở phía sau tẩm điện, Tú Nguyệt đứng phía sau Hoàng thượng, nhìn hắn mô phỏng chữ viết của mình một cách dễ dàng để chép 《Nữ Huấn》, nhờ phúc của nàng mà hiện tại Hoàng thượng đã thuộc làu làu nội dung của 《Nữ Tắc》, 《Nữ Huấn》.
Nàng nhìn chằm chằm vào đó, cả thân mình dần đè lên vai đang cầm bút, cây bút trượt ra ngoài một đường, hắn trách mắng: “Nàng không thể tựa lên vai bên kia của trẫm sao? Cứ như vậy sao trẫm có thể viết tiếp?”
Tú Nguyệt lắc đầu “Không không, chính là chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo như vậy, thoạt nhìn mới càng giống tần thiếp viết.”
Ngung Diễm không còn cách nào nói nổi: “Không phải mệt lả người rồi sao? Mau lên giường ngủ đi, trẫm ở đây chép cho nàng vài lần nữa.”
“Nhưng mà điểm tâm tần thiếp muốn còn chưa đưa đến, tần thiếp đói sẽ ngủ không yên. Ngạc công công đã đi lâu như vậy, sao còn chưa trở về nữa.”
Mắt Tú Nguyệt quét xung quanh một vòng, Hoàng hậu lui về phía sau một bước, sau đó xoay người rời khỏi theo hướng lúc nãy đi đến.
“Nương nương,” Song Lan theo sát phía sau: “Nương nương bớt giận, thân mình quan trọng hơn.”
“Hiền Phi đâu? Truyền bổn cung khẩu dụ, kêu nàng lập tức đến Trữ Tú cung.”
“Hoàng hậu nương nương!” Cảnh Từ chạy đến tẩm điện, nhìn thấy Hoàng hậu ở đây liền vội vàng hành lễ: “Nương nương, Hoa Phi nương nương dẫn theo Lan Quý nhân ở ngoài điện cầu kiến.”
“Hoa Phi nương nương biết thánh giá hiện tại đang ở Trữ Tú cung, Như Quý nhân cũng vừa hay đang ở đây, Hoa Phi nương nương có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
“Hoa Phi?” Hoàng hậu có chút ngoài ý muốn, mấy năm nay thân thể Hoa Phi vẫn luôn không khỏe, luôn ở Vĩnh Hòa cung ít ra bên ngoài, sao hôm nay lại chạy đến đây?
Nàng xoay người, nhìn về hướng tẩm điện có Hoàng thượng và Như Quý nhân kia.
Bên trong truyền ra mấy tiếng cười nói vui vẻ, vì đã giữa trưa nên ngoài cửa sổ ánh lên một mảng ánh sáng mặt trời.
Hiện tại, Diên Hi cung cũng chỉ có Lý Đáp ứng và Tốn Tần cùng nhau ở, im ắng giống như một nơi đổ nát hoang vắng và mờ mịt.
Lan Quý nhân chuyển đến Vĩnh Hòa cung, mọi ồn ào đều theo Như Quý nhân đi đến Vĩnh Thọ cung, mọi thứ dần yên tĩnh đi.
Ba năm rồi, thánh giá của Hoàng thượng không hề đến một lần.
Tốn Tần lẳng lặng đưa lưng về phía người phía sau, ngồi xếp bằng trên giường Bạt Bộ, nhìn màn trướng rơi xuống trước mắt nàng một hồi lâu.
“Ngươi nói lại lần nữa.”
“Nương nương, mấy năm này nô tỳ đến Cảnh Nhân cung làm việc, mỗi khi Hoa Phi mua chuộc được Thái y, đều cố ý làm cho bệnh tình của Công chúa càng thêm nghiêm trọng, Công chúa vốn không có bệnh nặng đến vậy, bọn họ đều báo bệnh giả, lấy cớ để tăng mười phần thuốc. Mỗi lần Hoàng thượng đưa Thái y đến xem bệnh, chẩn ra bệnh sẽ nhẹ hơn trước đó rất nhiều, Hoàng thượng còn khen ngợi Hiền Phi, có công chăm sóc Công chúa, lượng thuốc sẽ mạnh hơn một chút, Hoàng thượng không nói được cái gì nữa.”
“Đáng thương công chúa tuổi còn nhỏ, dược tính kia quá mạnh, mới chín tuổi đã sớm bị tổn thương đến gốc rễ rồi!”
Ma ma khóc to nói: “Nương nương, người hãy cứu Công chúa với!”
Một giọt nước mắt im lặng rơi xuống đầu gối của Tốn Tần, nàng chậm rãi nhắm mắt lại: “Là bổn cung đã sai, cho dù nó sinh ở hoàng cung, thân là kim chi ngọc diệp, nhưng lại vì bổn cung mà cả đời không được vui vẻ, chỉ mong kiếp sau nó đừng làm con gái của bổn cung nữa.”
“Bổn cung không xứng làm ngạch nương của nó.”
“Nương nương.” Tây Lam nói: “Nương nương, người đừng nói những lời thương tâm đó nữa.”
“Rồi chúng ta cũng sẽ có cách cứu Công chúa, chúng ta hãy đi cầu kiến Hoàng thượng đi? Nếu vô dụng, chúng ta đi cầu kiến Như Quý nhân, Như Quý nhân có rất nhiều cách, trước kia cũng từng vì nương nương mà không sợ đắc tội với Hoàng thượng, nàng ấy đối với người không có hư tình giả ý. Hiện tại Hoàng thượng hay ở Vĩnh Thọ cung, Như Quý nhân chắc chắn sẽ không mặc kệ người!”
“Như Quý nhân…” Tốn Tần lại rơi vào trầm mặc một lúc.
“Nương nương.” Tây Lam không biết trong lòng nàng đang nghĩ gì: “Nương nương, tuy Như Quý nhân hiện nay đã phất lên, không ở cùng một cung với chúng ta, ít cơ hội để tới lui, nhưng nô tì tin Quý nhân không phải là người như vậy, người mở miệng xin nàng ấy, nàng ấy chắc chắn sẽ không ngồi nhìn thôi đâu.”
“Huống chi, chuyện này lại liên quan đến tính mạng của Công chúa.”
Tốn Tần ngẩng đầu nhìn Tây Lam, bỗng nhiên cười: “Bổn cung đã nợ Tú Nguyệt quá nhiều… kiếp này chỉ sợ là không được rồi… vẫn nên đừng liên lụy nàng ấy.”
“Nàng ấy rời khỏi Diên Hi cung cũng tốt, cung điện này đen đủi đến vậy mà, chỉ mong nàng ở Vĩnh Thọ cung, nửa đời sau sẽ được hạnh phúc và vui vẻ, bình an đi hết quãng đời này.”
Tuy rằng nàng… chắc không nhìn thấy được.
“Nương nương, nương nương, không xong rồi!” Một cung nữ nghiêng ngả lảo đảo từ ngoài điện chạy vào: “Nương nương, không xong rồi, sau giờ ngọ trong cung truyền ra tin tức, nói Lan Quý nhân trong cung của Hoa Phi nương nương tố giác Như Quý nhân mưu hại long duệ. Đầu tiên Như Quý nhân dùng kế độc chiếm thánh sủng, đến nỗi phi tần hậu cung ba năm rồi không thể đến Dưỡng Tâm điện thị tẩm, rồi sau đó lại lén trộm dùng thuốc tránh thai, khiến cho ba năm nay trong cung không con không cái!”
Tây Lam còn chưa nghe xong đã toát mồ hôi lạnh sau lưng: “Nương nương, đây là tội lớn tổn hại giang sơn xã tắc, đại nghịch bất đạo đó!”
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.” Tây Lam gấp đến độ đi qua đi lại liên tục: “Dù cho Hoàng thượng muốn thiên vị, nhưng tông thất và triều thần sẽ không đồng ý đâu!”
“Đúng rồi nương nương, nô tỳ nghe nói, các phi tần hậu cung nghe xong tin này tức giận không thôi, hiện tại còn đang quỳ bên ngoài Trữ Tú cung, xin Hoàng thượng ban chết cho Như Quý nhân, cho hậu cung một câu trả lời thích đáng!”
“Nương nương?” Tây Lam theo bản năng do dự một chút: “Nương nương, thân thể người đã không được như trước… nhưng trước mắt Như Quý nhân thân cô thế cô, nương nương có phải cũng nên đến Trữ Tú cung cầu xin cho Như Quý nhân không?”
Tốn Tần bình tĩnh khác thường, nàng chỉ nhìn cung nữ báo tin kia: “Hiền Phi cũng đến Trữ Tú cung?”
“Vâng, Hiền Phi nương nương vốn không biết gì, lát sau lại bị Hoàng hậu nương nương gọi đến Trữ Tú cung cùng xoa dịu cơn giận của Hoàng thượng.”
“Nàng ta không biết gì…” Tốn Tần hừ lạnh một tiếng, rồi sau đó lại cười lạnh: “Hiện giờ, không biết hậu cung đã loạn thành cái gì rồi.”
“Nương nương.” Tây Lam thấy dáng vẻ chủ tử nhà mình có chút khác lạ làm người ta sợ hãi: “Nương nương, người đừng vì Như Quý nhân mà hồ đồ. Sức khoẻ người không tốt, người đừng như vậy mà…”
“Đến Cảnh Nhân cung.”
Trong nháy mắt Tây Lam tưởng mình nghe nhầm: “Nương nương, không phải người phải đến Trữ Tú cung của Hoàng hậu nương nương sao? Hiền Phi nương nương hiện tại cũng không ở Cảnh Nhân cung, người đi đến đó làm gì?”
Tốn Tần dịu dàng nhìn xuống, khẽ cười “Đi thăm công chúa.”
“Nhớ mang xiêm y năm nay bổn cung may cho nó theo cùng, năm nay bổn cung vẫn chưa đi thăm nó lần nào, không biết nó có cao lên không, có mập ra không, có còn mặc vừa mấy món đồ này không.”
“Nương nương……”
“Ngươi không cần đi theo bổn cung.” Tốn Tần dặn dò Tây Lam: “Lấy giấy bút tới, có một phong thư ngươi phải đích thân giao tận tay cho Hoa Phi.”