Edit: Bình Tiệp dư
Beta: An Thục phi
“Hoàng thượng, nếu thần thiếp không nghe lầm, vừa rồi ngài mới nói là muốn đến Trữ Tú cung. Ở lại Trữ Tú cung trong tiết Vạn Thọ của ngài thể hiện sự săn sóc đến Hoàng hậu nương nương, Đế Hậu một lòng. Hoàng thượng sẽ không vì vài câu dỗ dành của Như Quý nhân mà lại bị câu đến đó chứ.”
Hoàng thượng phiền chán nói: “Trong hoàng cung thứ gì mà không có, lấy gì tặng mà chẳng được. Dù quà tặng có giản dị đơn giản, trẫm không chê là được.”
Nói đến mức này rồi, Tú Nguyệt cũng không biết nên làm gì hơn, sắc mặt vô cùng khó xử mà xòe chiếc vỏ sò đang nắm chặt trong tay ra ngoài cho mọi người cùng xem..
Ngung Diễm nhìn thấy vật trong tay nàng, gân xanh ẩn hiện. Hoàng hậu ngồi bên cạnh, thấy Hoàng đế đang cố gắng kìm nén cơn giận.
Hiền Phi và Hoa Phi ngồi ở phía trên, đợi đến khi các nàng nhìn thấy rõ ràng thì phần lớn phi tần trong điện đều đang che miệng cười trộm rồi.
“Hoàng thượng,” Tú Nguyệt thấy hắn chuẩn bị nổi giận lôi đình, liền chạy nhanh về phía trước, nhỏ giọng khẩn cầu một câu, “Hoàng thượng, vỏ sò này không phải như ngài thấy, Hoàng thượng xin hãy nghe tần thiếp giải thích.”
Hoàng đế đang sắp nổi cơn thịnh nộ, hắn nhìn chằm chằm Tú Nguyệt một cách hung ác, dường như là đang cố hết sức nhẫn nại, nghiến răng nghiến lợi: “Nói.”
Tú Nguyệt đưa mắt về bên phải nhìn Hoàng hậu, lại nhìn chúng phi tần ngồi trong điện, Hoàng thượng lại không cho phép nàng nói riêng. Lúc này nàng đang thật sự khó xử, cúi đầu: “Hoàng thượng, tần thiếp khẩn cầu Hoàng thượng, cầu Hoàng thượng cho phép tần thiếp được nói riêng.”
“Cầu Hoàng thượng, xin Hoàng thượng.”
Sinh thần của Ngung Diễm lại bị nàng chọc tức, dây thần kinh của hắn đang căng như dây đàn. Hắn cố gắng nhẫn nại với Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt đến cực hạn.
Hắn đứng lên từ chỗ ngồi, lùi lại hai bước, ý bảo Tú Nguyệt có thể tiến lên, “Nói! Nếu lại nói lời không đáng tin, hôm nay trẫm sẽ xử lý nàng!”
“Vâng, vâng!”
Tú Nguyệt bước từng bước lên trước, ép sát vào người Hoàng thượng trước mặt phi tần trong điện, thẹn thùng mở vỏ sò ra một chút cho hắn xem, sau đó ghé sát vào bên tai nói thầm vài câu.
Giọng nói nàng cực nhỏ lại đứt quãng, lục cung theo bản năng đều tỏ ra tò mò, giỏng lỗ tai lắng nghe.
Trong điện lập tức trở nên cực kỳ tĩnh lặng.
Sau đó, Hoàng hậu thấy sắc mặt của Hoàng thượng lập tức thay đổi, trở nên khó có thể hình dung nổi: vừa giận dữ, vừa sửng sốt. Hắn một tay đẩy Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt ra, một tay chỉ vào mặt nàng, “Nàng... nàng!”
Hắn bây giờ quả thực ngồi không thể ngồi, đứng không thể đứng, hung hăng tung một chưởng lên cạnh bàn. Phi tần cả điện kinh hãi, đều vội đứng lên.
Lửa giận của Hoàng thượng hướng về phía Nữu Hỗ Lộc Tú Nguyệt đang bày ra vẻ mặt vô tội. Khí thế hừng hực, như muốn thiêu đốt nàng, không thể để yên.
Tú Nguyệt không thể tưởng tượng được rằng Hoàng thượng lại nổi giận đến thế, bình thượng Hoàng thượng đâu có phản ứng thế đâu? Lẽ ra hắn phải thật vui vẻ chứ?
Người đời thường nói hiểu tâm tình nữ nhân như mò kim đáy biển. Nếu vậy thì việc hiểu thánh tâm của Hoàng thượng quả thực còn khó hơn mò kim đáy biển.
Có thể thấy tiệc mừng này đã bị phá nát rồi.
“Nàng… nàng...” Hoàng đế muốn nói rất nhiều, nhưng hắn chỉ lặp lại từ này.
“Hoàng thượng bớt giận.” Hoàng hậu ở bên phải, chậm rãi đứng lên.
Tuy nàng ta rất vui khi nhìn thấy Hoàng thượng trách cứ Như Quý nhân nặng nề như vậy, nhưng nàng ta cũng đau lòng khi thấy Hoàng thượng như vậy.
“Thường Vĩnh Quý! Giải Như Quý nhân về Dưỡng Tâm điện, trẫm muốn đích thân xử lý!”
“Hoàng thượng,” Hiền Phi cũng đứng dậy, “Yến hội này còn chưa tàn, hôm nay là sinh thần của Vạn tuế ngài.”
“Đúng vậy, Hoàng thượng, tiết Vạn Thọ là ngày quan trọng biết mấy. Hoàng thượng xin bớt giận, ngàn vạn lần đừng vì một Quý nhân mà để ngày lành bị phá hủy.”
“Hoàng thượng, hậu cung nếu có bất kỳ điều gì không ổn, đều do thần thiếp thất trách, thần thiếp sau này nhất định sẽ quản giáo Như Quý nhân thật tốt, xin Hoàng thượng đừng nổi giận”
“Thôi,” Hoàng thượng có vẻ cực kỳ không kiên nhẫn, hắn không muốn ở lại Càn Thanh cung chờ đợi dù chỉ một khắc, “Hoàng hậu, nàng cứ tiếp tục dùng tiệc cùng các phi tần, trẫm không còn tâm trạng ăn uống nữa.”
Hoàng thượng khởi giá, bỏ lại lục cung trong đại điện.
“Hoàng hậu nương nương,” Hiền Phi mắt nhìn Hoàng đế áp giải Như Quý nhân, nàng ta bước lên, đến gần Hoàng hậu, “Người ở gần nhất, Như Quý nhân kia rốt cuộc đã dâng cái gì lên, mà làm Hoàng thượng giận dữ đến thế.”
“Đúng thế. Hoàng thượng đã thu mình trước mũi nhọn của Thái Thượng hoàng mấy năm; khi Hiếu Thục Hoàng hậu băng thệ vẫn không để lộ cảm xúc; để thành toàn chuyện Hòa Thân, đến cả oai nghiêm đế vương cũng có thể nhẫn nhịn không lộ...”
“Câm mồm!” Ánh mắt Hoàng hậu lạnh đi, đảo xuống phía dưới, “Hoàng thượng há là người mà có thể tiện miệng nghị luận.”
“Đúng vậy nương nương, nàng ta rốt cuộc đã chuẩn bị cái gì?”
“Đúng thế nương nương, rốt cuộc là cái gì...”
Hoàng hậu ảm đạm ngồi xuống chỗ ngồi, cho dù lễ vật Như Quý nhân dâng tặng có tệ thế nào, Hoàng thượng cũng không nên giận đến như thế chứ.
Hỉ nộ ái ố của hắn luôn bị Như Quý nhân dễ dàng tác động đến.
“Hoàng thượng,” Tú Nguyệt lúc này bị áp giải quay về Dưỡng Tâm điện, dọc đường nàng đang rất hối hận: “Tần thiếp không phải cố ý, Hoàng thượng, xin ngài bớt giận, tha thứ cho sơ suất lần này của tần thiếp.”
“Nàng câm miệng cho trẫm!”
Hoàng thượng vừa bước vào Dưỡng Tâm điện, liền chỉ vào Thường Vĩnh Quý, “Bảo tất cả người hầu hạ trong Dưỡng Tâm điện đều lui ra ngoài, hai người các ngươi trông chừng tẩm điện, ai cũng không được tiến vào!”
Hắn lại phân phó Lưu Dục Hiên: “Lệnh cho ngự tiền thị vệ ở bên ngoài bảo vệ chặt mọi ngóc ngách của Dưỡng Tâm điện, không phải người của ngự tiền thì không được tới gần!”
Thần sắc của Thánh thượng cực kỳ lạnh lẽo, Lưu Dục Hiên nhìn Tú Nguyệt bị áp giải, xem ra lần này nàng đã gây ra đại họa, không biết Thánh thượng sẽ xử trí nàng như thế nào, hắn có chút lo lắng.
Hắn muốn mở miệng, lại bị ánh mắt nôn nóng của Tú Nguyệt ngăn lại.
Hoàng thượng còn chưa có tỏ ra quá nặng nề, nếu hắn mở miệng, Hoàng thượng ngược lại tỏ ra nghi kỵ.
“Nàng lại đây cho trẫm!”
Hoàng thượng cho nô tài hầu hạ lui xuống hết, cầm lấy cánh tay Tú Nguyệt kéo nàng đến gian sau của Dưỡng Tâm điện, cửa bị đá một tiếng “ầm” thật lớn. Trong phòng cũng chỉ có hai người hắn và nàng: “Nàng... hậu cung cung quy nghiêm ngặt, nàng... loại đồ vật này sao nàng có thể nghĩ tới!”
Tú Nguyệt cực kỳ oan ức, nàng không rõ cơn giận của Hoàng thượng từ đâu mà ra: “Tần thiếp cũng là vì Hoàng thượng mà, hôm nay là tiết Vạn Thọ của ngài, tần thiếp muốn làm Hoàng thượng vui. Tần thiếp nghĩ mình vào cung cũng hơn ba năm rồi, vẫn luôn không nhận nổi ơn mưa móc của Hoàng thượng, nên đánh cược bản thân một lần, để giúp Hoàng thượng có thể tận hứng một lần.”
“Nàng câm miệng cho trẫm!” Sắc mặt của Hoàng thượng rõ ràng đỏ lên rất nhiều, hắn nhìn cửa: “Trẫm, cũng may trẫm đã đuổi hết người ra ngoài, nếu không nàng thân là ngự tần, mà lại nghĩ ra chuyện vô sỉ như vậy, bị người trong hậu cung nghe được, nàng có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ chém!”
Thì ra là thế, Tú Nguyệt hiểu rõ, khó trách Hoàng thượng nghe xong, liền vội vàng giải nàng lại đây, thì ra hắn sợ xảy ra chuyện.
Nàng nhăn mi, phản ứng lại câu trả lời của Hoàng thượng: “Hoàng thượng ngài nói tần thiếp vô sỉ?”
Trong lòng nàng có hơi giận, vốn là bản thân có lòng tốt. Mỗi lần thị tẩm đều đau đớn khó chịu, ba năm, là một phi tần có bổn phận hầu hạ Hoàng thượng nhưng lại không chu đáo, nàng cũng có muốn đâu?
Còn tưởng rằng nhân dịp sinh thần mỗi năm mới có một lần này, đánh cược bản thân một lần thì Hoàng thượng có thể cảm động, từ lúc vào trong điện đến bây giờ, nàng rốt cuộc nên làm gì mới tốt đây?
Tú Nguyệt ném vỏ sò trong tay xuống đất, “Tần thiếp vốn dĩ muốn làm Hoàng thượng vui, ai mà ngờ Hoàng thượng lại không thích, vậy bây giờ tần thiếp đập vỡ nó ngay, không cần phải lo lắng mấy tin đồn nhảm nhí nữa.”
Nàng vừa nói vừa giơ chân lên, định giẫm nát đồ vật dưới chân, lại bị Hoàng thượng đoạt lại trước.
“Ý trẫm không phải như vậy...” Hoàng thượng tỏ vẻ yêu quý mà xoa xoa vỏ sò đang bám bụi, thấy nàng thật sự đang tức giận, lựa lời ngọt ngào để dỗ dành: “Trẫm biết nàng cũng khổ tâm vì trẫm. Hôm nay là sinh thần của trẫm, nói nàng vài câu mà nàng cũng so đo với trẫm sao.”
Vừa nói hắn vừa nhíu mày nhìn trò vui trong tay, mày nhăn đến mức không thể nhăn hơn được nữa. Hắn mở vỏ sò ra, nhìn thứ bên trong bằng sắc mặt vô cùng mất tự nhiên… Thì ra lại có thứ linh nghiệm vậy sao...
Hắn bước lên trước vài bước, ôm Tú Nguyệt vào trong ngực, thân mật dán mặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, giọng khàn khàn: “Thực sự có thứ tốt như vậy sao.”
“Đương nhiên.” Tú Nguyệt nâng mắt, ngẩng mặt nhìn Hoàng thượng: “Tần thiếp còn phải giấu các cung nữ, sau khi mọi người đã ngủ lặng lẽ nghiên cứu chế tạo tốn mất vài buổi tối, còn lén sai thái giám xuất cung mua tinh dầu thượng đẳng để điều chế, mới được một ít như vậy.”
“Hoàng thượng, mặt ngài làm sao vậy, buổi tối ngài uống rượu nhiều lắm sao? Có cần gọi thái y không?”
“A!” Nàng bị đau, hô lên một tiếng, hắn hôn thì hôn, sao lại cắn nàng chứ? Sáng sớm ngày mai, trên mặt có một dấu răng, sao nàng có thể ra khỏi cung gặp người khác, làm sao giải thích với lục cung đây?
“Hoàng thượng ngài có nghe tần thiếp nói chuyện hay không...”
Hoàng thượng hơi thở nặng nề: “Trẫm nắm chặt nàng trong tay rồi, không còn đường lui đâu.”
Thời điểm Tú Nguyệt bị đưa đến long sàng mới nhận ra, lòng đang nóng như lửa đốt cũng dịu lại, nàng còn tưởng Hoàng thượng thật sự tức giận, thì ra hắn đã nghĩ đến chuyện đó từ sớm...
Coi như xong chuyện, vốn cũng định nhân dịp tiết Vạn Thọ, vì Hoàng thượng mà chuyện gì cũng sẽ làm.
Nàng tháo trâm, mái tóc đen nhánh xõa xuống, nhỏ giọng nói thầm: “Dù sao Hoàng thượng lúc này muốn chọc ghẹo tần thiếp bao lâu, tần thiếp đều sẽ không đau, cũng không sợ, Hoàng thượng ngài có thể thử xem.”
“Tiểu tiện nhân, trẫm nhất định trừng phạt nàng!”
Lưu Dục Hiên cùng Thường Vĩnh Quý phụng mệnh giữ phía sau tẩm điện của Dưỡng Tâm điện. Như Quý nhân chọc giận Hoàng thượng, đi vào bên trong đã lâu, bỗng dưng lại yên tĩnh kì lạ.
Lưu Dục Hiên vẫn hơi không yên tâm, hắn sợ Tú Nguyệt gặp bất trắc, liền mời Thường công công nói chuyện. Vừa định thỉnh giáo vài câu, liền nghe được mấy âm thanh ngoài ý muốn, những động tĩnh khiến người nghe hãi hùng khiếp vía, càng bất ngờ hơn nữa là đều là tiếng thở dốc của Thánh thượng, không hề nghe thấy tiếng của Như Quý nhân.
Thần sắc của Lưu Dục Hiên và Thường Vĩnh Quý khác nhau, hắn có điểm sợ hãi, không hề nghe một tí âm thanh nào từ Tú Nguyệt, chẳng lẽ là bị bóp miệng không thể lên tiếng, Hoàng thượng sẽ không thật sự muốn giết nàng ấy chứ.
“Thường công công, Như Quý nhân là bà con của ti chức, nàng ấy hiện giờ chọc giận Thánh thượng, ti chức chỉ sợ… có thể nhờ Thường công công...”
“Ôi chao Lưu thị vệ,” Thường Vĩnh Quý tỏ vẻ luống cuống, “Ngài suy nghĩ nhiều rồi, Hoàng thượng yêu thương Như Quý nhân như vậy, làm sao xảy ra chuyện gì được. Mặc dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, phận nô tài chúng ta có mấy cái đầu, sao ta dám xông vào lúc này, ngài không hiểu ý tứ của Hoàng thượng? Bảo ngài với ta giữ chỗ này, đó là để thái giám hầu hạ chuyện thị tẩm không thể vào!”
Lưu Dục Hiên không cam lòng, liếc mắt nhìn về phía sau tẩm điện, trong nháy mắt lại nổi lên ý nghĩ muốn xông vào, nhưng hắn không thể kéo mấy chục mạng người Lưu phủ chết theo được..
Người ở tầng lớp trên giao chiến, hắn chưa bao giờ cảm thấy thế giới này khiến hắn mệt mỏi như lúc này, mỗi phút mỗi giây trôi qua lại gian nan như thế.
Tú Nguyệt nằm trên long sàng, cảm thấy thuốc này thật là có hiệu quả. Cảm giác đau giảm bớt không ít, hơn nữa cảm giác ấy thực sự vi diệu.
Nàng hiện tại liền giống như một con nai con bị con báo bắt lấy, bị đè ở phía dưới mặc cho nó gặm cắn.
“Hoàng thượng, ngài muốn nữa hay không, bảo trọng long thể đi Hoàng thượng? Nếu không Hoàng hậu nương nương không tha cho tần thiếp đâu.”
Sau nửa đêm, Tú Nguyệt vẫn còn bị đè, nàng vô lực mà ghé vào long sàng, lại thêm lần nữa. Đến khi qua giờ Tý, sinh thần hắn cũng đã qua!