Lúc này các quận huyện Chiết Giang lần lượt được thu phục nhưng Hồ Châu vẫn còn do tướng tóc dài tên gọi Hoàng Văn Kim trấn giữ, quân nhà Thanh ở Tô, Chiết đánh dẹp mãi mà chưa xong.
Kim đón ấn chúa tóc dài Hồng Phúc Chân đến Hồ Châu nuôi dưỡng.
Lý Hồng Chương dò la được tin này, vội chạy hịch cho bọn bộ tướng nô lực lập công.
Do đó bọn Chiết tướng (tướng ở Chiết Giang) là Cao Nguyên Thắng, Vương Nguyệt Lương, Thái Nguyên Cát, Đặng Quang Minh, đem quân đánh mặt đông nam Hồ Châu, còn bọn Tố tướng (tướng ở Tô Châu) là Dương Đỉnh Hân đem quân đánh mặt tây bắc Hồ Châu.
Hai cánh quân này phá tan các luỹ đá ở ngoài thảnh, tiêu diệt quân địch vô số.
Hoàng Văn Kim thống suất vài vạn quân mở cửa tây xuất chiến.
Quách Tùng Lâm liền điều động quân thuỷ lục đánh mé tả.
Vương Vĩnh Thắng chỉ huy bộ quân theo đường tắt qua núi đánh mé hữu, Kim xoay trần cả đôi cánh tay múa tít cây đại đao tả xông hữu đột nhưng chỉ được có mấy hồi đã bị đại bác bắn chặn lại, dù vậy Kim vẫn liều chết, cố đánh tiếp.
Bỗng có tin báo cửa đông bị vỡ, Kim tức thì tâm hoảng ý loạn vội phò ấu chúa Phúc Chân chạy về hướng tây, trốn vào mãi giữa thung lung núi tại phủ Ninh Quốc.
Không ngờ Kim lại chạm trán với Bào Siêu tại đây và bị Siêu đánh cho một trận tan hoang, thây nằm ngổn ngang đầy đường.
Kim không biết tính cách nào hơn là chạy quay về Thuần A, Chiết Giang.
Nhưng mới được nửa đường lại gặp phải Chiết tướng Hoàng Thiếu Xuân.
Trông trước ngó sau thấy hết đường chạy, Kim đành phải liều mạng đánh tràn mình bị đến mấy chục vết thương mới thoát khỏi vùng vây.
Được tin bọn Lý Thế Hiền, Uổng Hải Dương hiện ở Giang Tây, Kim liền quyết kế chạy sang để cầu viện.
Nhưng đi mới được vài chục dặm, vết thương của Kim phát tác dữ dội, Kim thổ huyết rồi chết.
Khi lâm chung, Kim chối lại cho người em là Hoàng Văn Anh cố hộ vệ Phúc Chân tới được Giang Tây.
Hoàng Văn Anh đưa Phúc Chân tới Quảng Tín, sau lưng bị Chiết quân truy kích ráo riết, trước mặt lại có quân Giang Tây đang sẵn sàng, chỉ còn cách chuyển hướng chạy sang Thạch Thành.
Án sát sứ Tịch Quảng Điền vừa tấn công Lý Thế Hiền tại Sùng Nhân, được tin Hồng Phúc Chân đã chạy vào Giang Tây, e rằng Chân liên hợp với Hiền, liền xuất lính khinh kỵ chạy tắt đến huyện Thạch Thành thì vừa gặp bọn tóc dài Hoàng Văn Anh.
Không còn kịp trốn tránh nữa, Anh đành miễn cưỡng tuốt kiếm chống cự.
Nhưng Anh lúc này đã lực kiệt, thế cô, đánh đấm qua loa rồi cam chịu quy hàng đồng thời với cả mấy chục viên tướng tóc dài khác, trong số còn vài người họ Hồng như Hồng Nhân Cao, Hồng Nhân Chính.
Một điều lạ cho Điền cũng như toàn cánh quân Thanh lúc đó là không thấy ấu chúa Hồng Phúc Chân đâu cả.
Điền cật vấn bọn Anh nhưng tất cả đều không chịu thực cung.
Mãi sau Điền dụ dỗ đứa trẻ chăn ngựa cũng bị bắt lúc đó, mới biết Phúc Chân đã chạy trốn, còn lẩn quất trong núi chưa ra.
Tịch Quảng Điền liền chia quân chặn hết các cửa rừng, rồi tự mình đốc suất bộ tướng lục tìm.
Suốt hai ngày, tên bộ tướng của Điền tên Chân Gia Lương mới bắt được Chân.
Điền như bắt được của báu, liền áp giải ngay về Nam Xương, tuần phủ Thẩm Bảo Trinh cấp tấu ngay về triều.
Một đạo chỉ dụ hạ xuống truyền cho chính pháp ngay tại chỗ.
Chân bị đem xé xác còn bọn Anh, Cao, Chính tất cả đều bị bêu đầu ngoài chợ để răn chúng.
Họ Hồng như thế đã hết.
Sự nghiệp lẫy lừng trong mười lăm năm trời bỗng nhất dán tiêu tan.
Khang vương Uổng Hải Dương, một đại tướng của Thái Bình Thiên quốc, sau khi tụ tập được đến mười vạn quân thiện chiến, hầu hết là những tín đồ của đạo mới đã kéo tới Giang Tây để đón ấu chúa, chỉ còn cách chỗ ấu chúa bị bắt có vài trăm dặm bỗng nghe được hung tin này kẻ nào kẻ nấy thất vọng rã rời, Dương chán nản quá bèn trốn chạy vào Phúc Kiến.
Mặt khác Lý Thế Hiền cũng từ Cống đem quân vào Mân, thấy nơi đây sơ hở không bố phòng cẩn mật liền cướp phá lấy luôn hai quận Đinh và Chương làm căn cứ.
Án sát sứ Trương Vận Lan đem năm trăm quân đối địch.
Quả bất địch chúng, Lan không chống nổi Hiền, liền bị chém chết ngay tại trận tiền.
Đề đốc Lâm Văn Sát cũng cùng chung số phận với Lan ở Chương Châu.
Hai châu miệt tỉnh Mân rung động khủng khiếp, Lý Hồng Chương được tin này phi hịch cho bọn Hoàng Thiếu Xuân, Lưu Minh Đặng hành quân từ Cù Châu sang Diện Binh làm Trung lộ, bọn Lư Điển, Vương Đức Bảng chuyển từ Kiên Xương qua Đinh Châu làm Tây lộ, bọn Cao Liên Thăng xuất trận từ Ninh Ba vượt bể vào Phúc Kiến rồi ra Hưng Tuyền làm Đông lộ.
Tuy ba lộ quân này rầm rộ kéo tới Mân nhưng e rằng còn khó thắng, Lý Hồng Chương cũng vội sai bọn Quách Tùng Lâm và Dương Đinh Huân điều động quân sĩ thuyền tới Mân, hợp lực với ba lộ quân kia vây khốn Chương Châu, mặt khác Bào Siêu cũng kéo binh Từ Giang tới Võ Bình.
Thế là quân Thanh đã hội họp đầy đủ chỉ còn chờ lệnh tấn công.
Được tin đại quân của Thanh triều kéo tới.
Lý Thế Hiền và Uông Hải Dương vội bỏ Mân chạy sang Việt, đánh lấy Trấn Bình.
Nhưng trong một cuộc thảo luận kế hoạch quân sự Hiền bất đồng ý kiến với Dương, Dương tuốt kiếm đâm chết luôn Hiền.
Thế là hai tướng chỉ còn lại một.
Dương lại tính kéo tàn quân về Giang Tây.
Giữa đường Dương bị Tích Bảo Điền chặn đánh, bị mấy mũi mâu vào lưng đành phải bỏ ý định, chạy về Quảng Đông cướp ngay Châu Gia Ứng.
Lý Hồng Chương được tin này thôi thúc Bào Siêu đem quân vào Việt, đích thân mình cũng điều binh theo để đốc chiến.
Do đó Chiết quân vây Châu Gia ứng ở mặt đông nam, Bào quán ở mặt tây còn mặt bắc thì giao cho Việt vây kín.
Duy chỉ còn có mặt nam, đó là nơi đồn trú của địch quân.
Uổng Thanh Dương đốc quân toàn trại xuất chiến.
Quân Thanh thua, Dương lại phát binh tấn công Chiết quân, bọn Hoàng Thiếu Xuân, Lưu Điển, Vương Đức Bảng cũng đều bại, Dương thừa thắng đuổi đánh ráo riết.
Quân Thanh chạy dài.
Các lộ quân Thanh được tin quân nhà thất trận bèn tức thì cùng lúc ba mặt giáp công.
Uổng Hải Dương bị một phát đại bác chết ngay trong trận… Quân tóc dài rút chạy vào thành, suy tôn Tăng vương Đàm Thề Nguyên lên thay.
Nguyên vốn nhu nhược nên hoảng hốt vội mở cửa nam chạy ra.
Quân Thanh truy kích tới núi Hoàng Sa.
Đây là một vùng hiểm trở, hoang vắng không đường đi lại.
Quân tóc dài bị dồn vào đây, hết đường chạy, bốn mặt lại bị quân Thanh vây kín.
Biết đã đến ngày tận số quân tóc dài đều quỳ cả xuống chân núi, mặt ngước lên trời miệng lẩm bẩm cầu chúa cha, chúa con, chúa thánh thần thương họ, chóng đưa họ lên cõi Thiên đàng, xong đâu đấy phất cờ trắng xin hàng.
Nhưng với quân Thanh thì lúc này không có hàng, bởi thế Đàm Thể Nguyên, các tướng lãnh song hành cũng như toàn quân tóc dài đều bị giết chết, không còn sót lấy một mống.
Thái Bình Thiên quốc tan rã hoàn toàn.
Đấy là hồi tháng mười hai năm thứ tư niên hiệu Đồng Trị..