Sơ đông, tuyết không ngừng phủ trắng thành Bắc Kinh.
Tuyết phủ lên ngói lưu ly Tử Cấm Thành một lớp tuyết trắng xóa.
Màn đêm chiếm trọn cả bầu trời, trăng treo lửng lở giữa trời không.
Ánh trăng mờ ảo soi vào góc sân đầy tuyết của Trữ Tú cung.
Lan Nhi đến cạnh cửa, tựa người vào tường thẫn thờ nhìn về phía Trữ Tú môn.
Xuân Cơ đến cạnh nàng, nhìn theo phía Trữ Tú môn, cúi đầu nói:" Chủ tử, bên ngoài tiết trời hàn băng, người vào trong đi ạ.
Không lại nhiễm phong hàn".
Lan Nhi đưa mắt nhìn Xuân Cơ, song lại quay sang nhìn về hướng cổng chính, giọng nàng trầm lại:" Nếu ngươi lạnh thì vào trong đi, ta phải đứng đây đón Vạn Tuế gia".
Xuân Cơ cẩn thận tiến ra Trữ Tú môn, nàng ta nhìn một hồi lâu, liền chạy vào, không giấu được nụ cười trên gương mặt, hớn hở chạy đến cạnh Lan Nhi, nói:" Chủ tử, Ngô tổng quản đến rồi ạ".
Lời vừa dứt sắc mặt Lan Nhi phục hồi lại trạng thái bình thường, nàng không kìm được liền chạy ra trước cổng, trên môi không thiếu nụ cười.
Nàng vừa đến công Ngô tổng quản cũng vừa đến, hắn ta hành lễ song nói:" Chủ tử, người cũng thật tinh ý, đêm nay Vạn Tuế gia đã lật thẻ bài của người.
Người vào trong chuẩn bị, nửa csnh giờ nữa Vạn Tuế gia sẽ đến".
Lan Nhi nghe xong lập tức vào trong chuẩn bị.
Nàng lên giường chờ đợi một lúc lâu.
Bên ngoài truyền vào tiếng của Ngô tổng quản Vạn Tuế gia đến.
Lan Nhi bật người dậy đến trước cửa điện nghênh đón.
Hoàng Đế thấy nàng cười nhẹ bảo:" Nàng cũng thật là, bên ngoài lạnh như vậy lại chạy ra này làm gì?".
Lan Nhi thẹn thùng cười, vừa mở miệng định nói, thì Xuân Cơ đã che ngang:" Chủ tử cứ đứng ở đây mãi nô tỳ có khuyên thế nào cũng không chịu vào trong".
Hoàng Đế chuyển hướng mắt nhìn Xuân Cơ, hắn cười quay sang nói với Lan Nhi:" Cung nữ này của nàng cũng trung thành với chủ đấy, xem kỹ cũng có chút nhan sắc".
Chút nhan sắc ba chữ này vừa thốt lên mặt Lan Nhi liền biến sắc, nàng trừng mắt nhìn Xuân Cơ.
Xuân Cơ không để ý đến ánh mắt như muốn xé vụng nàng ta ra từng mảnh, chỉ ngẩng đầu nhìn long nhan.
Lan Nhi giận dỗi, đứng bật dậy giẫm mạnh chân xuống đất một cái rồi xoay người đi thẳng vào trong.
Hoàng Đế ngơ ngác nhìn theo, hắn chợt không kìm được cười đắc chí, đi vào trong theo Lan Nhi.
Lan Nhi đến bên giường, ngồi quay lưng ra ngoài.
Hoàng Đế vào tẩm điện, trông thấy nàng như thế, lại không kìm được mà cười phá lên.
Hắn đến cạnh giường, đặt tay lên vai Lan Nhi, áp đầu vào tai nàng, hôn nhẹ lên vành tay, ôn nhu bảo:" Trẫm chỉ vừa khen cung nữ ấy một câu, nàng lại đùng đùng nổi giận, chạy vào trong này".
Hoàng Đế vuốt nhẹ lên bên má ửng hồng của Lan Nhi, nàng mặc kệ mà đẩy tay hắn ra.
Hoàng Đế thấy thế, chợt bất ngờ, vừa chỉ tay vào Lan Nhi, vừa cười thành tiếng.
Hắn bỗng nở nụ cười sâu xa, xoay người, nói:" Nếu nàng đã giận trẫm, vậy trẫm đành đi vậy".
Hoàng Đế chỉ vừa bước hai bước, Lan Nhi đã vội nũng nịu gọi:" Tứ lang, người nỡ để Lan Nhi chăn đơn gối chiếc sao?".
Lan Nhi chạy đến ôm từ phía sau Hoàng Đế, nhẹ tựa đầu vào bờ vai rộng, nói:" Thiếp đã chờ người lâu rồi, người nỡ để thiếp một mình sao?".
Hoàng Đế xoay người choàng tay bế nàng lên, đặt Lan Nhi lên giường.
Lan Nhi nhẹ nhàng tháo bỏ cúc áo, để lộ ra phần da trắng như mỡ dê.
Hoàng Đế cười đắc ý, nhẹ hôn lên tráng nàng.
Nửa đêm, Hoàng Đế đã rời đi, Lan Nhi trở người, chạm vào khoảng trống bên cạnh.
Tuy việc này vốn đã là tiền lệ, đây cũng chẳng phải lần đầu như thế.
Nhưng lòng nàng lại đau nhói lên từng cơn, dù bản thân Lan Nhi có được ân sủng đến đâu, thì cũng chỉ là một phi tần, làm gì có chuyện ngủ trọn một đêm với bậc đế vương chứ.
Hoàng Đế đúng là đã đến với nàng, nhưng cảnh chăn đơn gối chiếc thì vẫn hiện diện ngay đây thôi.
Nàng cũng chẳng thể làm gì khác, chắc cũng chỉ lặng lẽ để lệ thấm đẫm gối hoa.
Mặt trời vẫn còn lấp lóe nơi chân đồi, Lan Nhi đã dậy từ lâu.
Nàng ngồi dậy, Xuân Cơ đã vội vàng mang chậu nước vào.
Lan Nhi liếc nhìn nàng ta, đưa tay vuốt tóc mai cho nàng, nàng cười nhạt, nói:" Đúng là có chút nhan sắc, nên mới cố ý ngẩng đầu cao như thế cho Vạn Tuế gia thấy rõ hơn đúng không?".
Xuân Cơ sợ hãi lùi người về sau, nàng ta dập đầu xuống sàn, cầu xin:" Chủ tử, nô tỳ không có ý như vậy, nô tỳ đời đời là nô bộc, làm sao dám mơ mộng đến việc trèo lên long sàn chứ".
Lan Nhi đứng bật người dậy, đi vòng qua sau lưng Xuân Cơ, Đức Hải và Tiến Hỉ nghe tiếng động liền chạy vào.
Lan Nhi liếc mắt nhìn họ, chúng hoảng sợ đuổi đám người theo sau xem chuyện ra khỏi cửa.
Lan Nhi ngồi xuống cạnh Xuân Cơ, nhẹ giọng:" Ta luôn nghĩ ngươi là người hầu hạ trong cung nhiều năm, nên cũng hiểu rõ quy tắc nơi cung cấm này.
Không ngờ ngươi cũng mộng tưởng được làm phượng hoàng sao?".
Xuân Cơ cả ngươi run rẫy, níu lấy chân Lan Nhi nói:" Chủ tử, hậu cung không cấm nô tỳ làm chủ tử, như Mân Quý nhân...".
Lan Nhi nghe vậy trừng mắt nhìn Xuân Cơ, nàng ta biết bản thân lỡ lời, liền dập dầu liên tục, tạ lỗi:" Nô tỳ có tội, nô tỳ không có ý đó", Xuân Cơ níu vào chân Lan Nhi, cầu xin:" Chủ tử, nô tỳ không bao giờ phản bội người".
Lan Nhi trong người đang hầm hực khó chịu, nàng ta có giải thích thế nào thì qua tai nàng cũng là lời ngụy miệng mà thôi.
Lan Nhi mặc kệ mà vung chân đá mạnh vào Xuân Cơ một cái, nàng chỉ tay vào Xuân Cơ, quát:" Ngươi sau này chỉ được ở trong Trữ Tú cung, đừng mơ đến việc diện thánh"
Nói xong, Lan Nhi ngồi lên bàn Tiến Hỉ và Đức Hải thấy bên trong im lặng mới dám vào hầu hạ.
Xuân Cơ vẫn nằm dưới sàn, Lan Nhi nhìn nàng ta qua gương, nói:" Đức Hải, ngươi dìu nó về phòng đi, hôm nay cho nó nghỉ ngơi, không cần làm việc, nấu ít cháo gừng cho nó ăn đi".
Đức Hải tuân mệnh làm ngay, Tiến Hỉ nhìn Lan Nhi cười nói:" Chủ tử vẫn rất thương Xuân Cơ tỷ tỷ".
Lan Nhi hạ mi, cười nhẹ:" Ta cũng chẳng qua là nhắc nhở nó thôi, dù sao nó cũng hầu hạ ta từ lúc ta mới nhập cung suy cho cùng cũng có chút ân tình.
Hôm nay thời tiết vẫn không khá hơn, Hoàng hậu đã miễn thỉnh an, ngươi chải tóc cho ta xong mang thêm ít than qua cho Uyển Nhi đi".
Tiến Hỉ "vâng" một tiếng, song vẫn tiếp tục chải tóc xho Lan Nhi.
Ngày đông trải qua nhàn hạ, nàng chỉ ở trong cung không ra ngoài.
Màn đêm dần buông xuống, đêm nay Hoàng Đế vẫn lật thẻ bài của Lan Nhi.
Khi đến nửa đêm Xuân Cơ âm thầm ra khỏi Trữ Tú cung, nàng ta đến Hoa Viên, đến một góc hòn non bộ, lặng lẽ khóc.
Xuân Cơ co ro nép vào sát hòn non bộ, nàng ta ngồi ôm chân khóc nức nở.
Từ xa ánh đèn lồng mập mờ dần dần tiến gần lại nàng ta.
Xuân Cơ nhìn theo hướng ánh đèn, nhìn thấy hình bóng khá quen thuộc.
Người đó càng lúc càng đến gần nàng ta.
Xuân Cơ sợ hãi, lùi về sau, người đó cất tiếng lên:" Ngươi là ai sao lại ở đây".
Cung nữ bên cạnh người đó đưa đèn đến bên mặt Xuân Cơ, nói:" Chủ tử là Xuân Cơ cô cô của Trữ Tú cung".
Nữ nhân kia mỉm cười, đưa tay đỡ lấy Xuân Cơ...
...•...
...Hết Tập 28....