Thanh Bình Nhạc

Chương 22




Nếu người ta đã chịu thương cho ta , ta đây nói thế nào cũng không thể để người đó vào con đường tự sinh tự diệt nha .

Phải mang tiểu nha hoàn kia về nhà chăm sóc , ta đây tràn ngập không hài lòng .

Cuối cùng , nói Vấn Hiên cùng Võ Tắc thuê một căn phòng trọ tử tế , trả tiền ăn uống cùng dược liệu trong nửa năm , còn thuê một lão mụ mụ về hầu hạ , như thế cũng là quá tốt nha !

Sau khi trở về Mạn Đà sơn trang , ta càng nghĩ càng khó chịu, ở chỗ này đã lâu , cứ động cái liền có người đến mời , thiên kim tiểu thư khuê các hết người này đến người kia chạy lại xum xoe ngầm, cho dù Mặc mỗi ngày bày ra khuôn mặt lạnh chết người nhưng vẫn có kẻ không sợ cái chết mà đến gần a . Còn có võ lâm minh chủ kia , cũng không biết hắn ăn nhầm cái gì , vẻ mặt nhìn ta cùng Mặc luôn có xu hướng lâm vào suy tư , kể cả hồ li tinh trang chủ âm dương quái khí kia , con mắt quỷ dị của lão luôn dừng ở trên người ta , một bộ tự tiếu phi tiếu thấy ghét .

Từ lúc vào sơn trang này , ta ban đầu còn thấy thỏa mái , hiện tại đến mức đi đường cũng gặp phiền toái .

“Mặc, ta muốn ly khai nơi này , chúng ta đi địa phương khác ngoạn ngoạn nha ” Ta ngồi ở trên đùi Mặc, ngón tay dán vào trong ngực cường tráng của Mặc , sau đó nói nhỏ nhỏ “Chúng ta đi hai người thôi , có được hay không?”

“Hảo.” Mặc cầm tay của ta, nhẹ nhàng chỉnh vạt áo lại cho ta .

“Lập tức đi được không ?” Ta hỏi , tay cầm lấy tay Mặc , cảm giác tay hắn thật ấm áp .

“Được , nhưng chờ mai rồi đi nha .” Mặc đến gần lỗ tai ta nói , sau đó cúi xuống hôn lấy ta .

Ta cảm thấy ngón tay lành lạnh tiến vào trong thân thể “Ngô… Ân…” Bàn tay Mặc vừa thu lại thì cũng là lúc toàn thân ta nóng rực . Ta dán sát vào thân thể hắn, sau đó đong đưa phần eo, để dục vọng của hai chúng ta kề sát nhau , nhẹ nhàng cọ cọ .

Mặc giơ một chân của ta lên , ngón tay từ phía sau dò xét đi vào , hơi chạm , đến gần nội bích của ta niết khiết ta thở hổn hển.

“… A… Ân… Ân ân… A…” Ta lấy tay cầm lấy dục vọng của Mặc nhẹ nhàng lộng , khiến Mặc cũng rên rỉ lên tiếng , tiếng rên rỉ làm ta mê hoặc , thanh âm kia khiến ta càng thêm hưng phấn : “… Mặc… A ân… Ta… Cho ta… Ân… cần… Cần ngươi … A —— ân…”

Khối lửa nóng đi vào như lấp đầy thân thể ta.

“Ân… Mặc… Mặc… Mặc… Ân… A a… Mặc… Ân…”

“Tiếu nhi … Bảo bối của ta…” Mặc cắn nhẹ trên vai cùng cổ của ta .

Cốc … Cốc

“Tuyệt công tử có ở đây không ?” Ngoài cửa vang lên một thanh âm, rất quen tai.

Đó chẳng phải người tên gọi Hiên Viên Tầm là minh chủ gì đó sao .

Ta cùng Mặc đều ngừng lại , ta nhìn ra cửa , lại nhìn nhìn Mặc —— hắn nhìn ta cười, nâng thắt lưng ta lên , làm ta toàn thân tê dại, “Ngô…” Thật thoải mái…

Cửa vẫn đang đóng .

Đang làm chuyện thỏa mái như thế có thể để gián đoạn sao ?

Đáp án ——NO!

Ta ôm cổ Mặc , hôn một cái thật mạnh , phát ra tiếng “Bẹp” thật lớn ! Sau đó ta nâng lên thắt lưng, lại ngồi mạnh xuống , “A… Ân…” sau đó lại nâng lên rồi hạ xuống “Ân ân… A ân…”

Mặc nở nụ cười, phi thường phối hợp thay đổi vị trí theo ta , để ta xoay người ghé vào ghế , sau đó dũng mãnh dị thường luật động nhanh hơn .

“A a a… Ân a a… A… Mặc… A a ân… Mạn… Chậm một chút… A a…”

Tiếng đập cửa ngoài kia vẫn còn , ta cũng cố không muốn nghe . Bất quá, dưới loại tình huống này, người khác hẳn là nên tránh đi một chút nha .

Làm bao lâu ta không rõ lắm, chờ Mặc bắn ra , ta đã bị lăn đến ba lần . Mặc giúp ta thay đổi y phục , một bộ thanh y thêu hoa mai chìm , sau đó Mặc ôm ta đi nghỉ ngơi .

Mùa hè thật tốt , y phục thoáng mát đi lại tiện hơn nhiều .

Nhấp một ngụm trà, ta cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn .

Xem ra ta rèn luyện đã khá hơn nha , trước đây nếu như thế thì phải rất lâu mới khôi phục , ta trước cũng nghỉ mấy tiếng đồng hồ , hiện tại hơn vài chục phút liền khỏe lại nhiều .

“Mặc…” Ta tựa ở trên người Mặc, nghĩ có nên nói cho nhóm Vấn Hiên rằng nên trở về sơn trang trước hay không , hai người chúng ta sẽ ra bên ngoài chơi một thời gian . Hai người đi sẽ dễ ẩn nấp , phụ hoàng cũng sẽ khó tìm ra nha .

Cốc Côc …

“Tuyệt công tử có ở đây không ?”



Ta M M ngươi ! Ta kháo! Ta XXOO! Ta…

Ngươi… Ngươi vẫn còn ở đó sao ? ! Ngươi TM , ngươi có phải người hay không a a! Chúng ta làm chuyện như vậy mà ngươi vẫn đứng chờ sao …

Nhìn cửa , ta thật sự muốn ném hết cốc chén xuống bán .

Vừa nghĩ , cũng được “Có , ngươi vào đi .” Ngươi đâu có điếc , chắc chắn nghe được thanh âm bên trong , bây giờ còn hỏi Mặc có trong phòng không , thật là giả tạo mà “Tới vừa lúc, Mặc, ngươi vừa lúc nên nói cho hắn chuyện ngày main ha .”

Cửa bị đẩy , Hiên Viên Tầm đi đến, mặt có chút hồng , tay nắm chặt , ta xem cách tay tựa hồ có vết máu hồng nhạt , phỏng chừng là xuất huyết đến nơi rồi . Đôi môi cắn gắt gao , tựa hồ đang nỗ lực áp lại cái gì đó , lại vừa có ánh mặt mạc danh kì diệu ( không rõ lắm ) , chăm chú nhìn ta cùng mặc, làm cho tâm ta thêm phiền

“Mặc, ta trước đi ra ngoài hít thở, chút sẽ trở lại , các ngươi có chuyện gì thì trò chuyện đi nha .”

Huy phất ống tay áo, nhìn cũng không nhìn tên kia , xoay người hướng phía ngoài đi ra . Nên hít thở không khí a , hít thở không khí a .

Võ lâm minh chủ này tự nhiên đến đây phá chuyện tốt của ta .

“Tiếu nhi , ngươi có thể đi một mình không ?” Mặc hỏi.

“Không có việc gì!” Tuy rằng ở nơi này nhàm chán , nhưng muốn ta nhìn cái kia tên, ta tình nguyện đi ra ngoài .

Ở Mạn Đà sơn trang lâu như thế cũng chưa hảo hảo đi xem xét .

Hạ Tử Hạo trồng lá trà ở bên ngoài sơn trang , bên trong trang đều là hoa sơn trà. Một hoa sơn trà bình thường bị tùy ý trồng ở hai bên cầu thang trái phải của tòa lâu , còn những cây trân quý nha , thì chỉ có khách quý mới có thể đem ra mời .

Tỷ như gian phòng chúng ta đang trụ , gần đó có một chậu hoa sơn trà , hoa lớn như hoa mẫu đơn , bạch khiết như ngọc, nhiều cánh , thoạt nhìn rất là ung dung , dường như mới nở trước một khác . Một bồn còn lại là song sắc hoa, phân nửa màu quý phi hồng , phân nửa là màu kiều phấn hồng , có người nói cái này gọi là hoa song kiều .

Còn có cây ngũ phúc lâm môn , điệp vân la , đều được dưỡng ở trong vườn . Mà trong vườn lại có thủ vệ canh giữ.

Ta dọc theo hành lang bày đầy hoa sơn trà , chầm chậm tiến bước , tuy nói là giống hoa quý , hay là hoa bình thường , kiều diểm khá ái thế nào thì vào mắt người bình thường đều cũng không mấy khác biệt . Chỉ là thấy nó đơn giản đẹp hơn một chút thôi .

“Tiểu công tử tựa hồ rất thích hoa sơn trà tại hạ trồng nha .” thanh âm nhu nhu ở phía sau vọng lại , chẳng biết từ lúc nào, Hạ Tử Hạo đã ở phía sau ta .

Ta phải thừa nhận, võ công của ta thực sự quá dở —— ngoại trừ khinh công.

“Nếu thích, không bằng thỉnh tiểu công tử đến Kiều Khứ các của tại hạ xem mấy giống sơn trà quý hiếm , chẳng hay ý tiểu công tử thế nào ?”

Hạ Tử Hạo phe phẩy cây quạt , mềm nhẹ cười, cười rất chân thành, mang theo hài lòng kiêu ngạo, con mắt hẹp dài mị thành một đường , khiến hắn tăng thêm vài phần mị sắc .

Cũng là một loại hấp dẫn nhân a .

… ít nhất … Ta bây giờ cũng thấy hắn bớt đáng ghét .

” Hảo .” Ta cười.