Một hồi mưa rơi, bỗng nhiên vang lên.
Hạ Hầu Phái ngồi ở trong điện, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy mưa thu đột nhiên đến.
Mưa rơi vừa vội vừa mãnh liệt, đánh cây liễu trong đình không ngừng rung rung. Mưa thu mang lạnh, mang theo một hồi cảm giác lạnh thấu tâm.
Mấy vị đại thần trong điện đang tranh luận có nên dụng binh với Việt Quốc hay không. Tiểu quốc, hồ đồ ngu xuẩn không hàng, phát binh, nhiều nhất nửa năm là bắt được hoàng tộc Việt Quốc.
Việt Quốc không nói chơi, chỉ lo lắng cho dân chúng Giang Nam, đều là quốc thổ Đại Hạ, không thể vứt bỏ không để ý, nếu liên tục chiến loạn, dân nhất định sẽ loạn, đến lúc đó không trấn áp được không nói, còn làm cho nam bắc ly tâm.
Hạ Hầu Phái bỗng nhiên đứng lên, từ từ đi đến bên cửa sổ, nhìn cửa sổ mưa không ngừng nghỉ.
Đám đại thần thảo luận một hồi, đang muốn mời bệ hạ định đoạt, hướng ngai vàng vái chào, mới phát hiện bệ hạ đã đi đến bên cửa sổ đứng.
"Chư khanh nói ta đều nghe." Hạ Hầu Phái chậm rãi mở miệng, mưa lớn như vậy, cũng không biết Thái hậu đang làm cái gì, "Việt quốc nước yếu, không cần lo, chỉ lo cho dân chúng. Thiên hạ đều là con dân của trẫm, con dân ly họa, trẫm không đành lòng."
Chúng thần đều nghiêm nghị cúi đầu.
A nương sợ lạnh, mưa thu qua đi, cảm giác lạnh càng lớn, không biết Trường Thu cung đã chuẩn bị lò lửa? Hạ Hầu Phái rũ mắt, nhìn song cửa, cô chậm thanh nói tiếp: "Thành không chịu hàng, liền buộc hắn hàng, văn thần võ tướng, hoàng tộc Việt Quốc có tâm tư gì? Chư khanh không ngại lấy tình đả động, lấy lý đả tâm, lễ nghi của Đại Hạ với phiên bang, Việt Quốc thức thời, cũng sẽ thông tình đạt lý."
Trái nói phải nói, vẫn thế.
Chúng thần rùng mình, biết Thánh nhân đã giận.
Hai nước bang giao, muốn đùa giỡn thông minh, cũng không phải không thể, chỉ cần có quốc lực hậu thuẫn, Đại Hạ một khi xua binh, Việt Quốc sẽ không thể chống cự. Chính là 2 nước mạnh yếu khác nhau, lại không ngừng dùng thủ đoạn lừa gạt phái đi sứ thần, nhưng không chịu nói rõ là hàng hay chiến, cứ thế giằng co.
Kéo dài tới hiện tại, Hạ Hầu Phái đã không kiên nhẫn.
Chúng thần nhao nhao hiến kế, lại bị nghiêm khắc khiển trách, nếu như Việt Quốc vẫn như cũ hồ đồ ngu xuẩn, đành phải dùng vũ lực.
Hạ Hầu Phái gật đầu.
Ngoài cửa mưa vẫn còn rơi, nhưng đã ngớt đi 1 chút.
Đám đại thần tất cả lui ra, duy chỉ có Cao Tuyên Thành ở lại, hắn có việc muốn bẩm.
Bị bệnh xong, thừa tướng thoạt nhìn già đi rất nhiều, nếp nhăn nhăn càng thêm lợi hại, nói chuyện, cũng yếu ớt.
Hắn lưu lại, là vì Chu vương.
Ngoại tôn này, hắn không thể mặc kệ, hơn nữa hắn thân phận đặc thù, nếu gây chuyện không tốt, sẽ hoạ đến Cao thị. Cao Tuyên Thành nghĩ, hắn không sống được bao lâu nữa, về tình về lý, đều phải xử lý sạch sẽ.
Cao Tuyên Thành muốn để Chu vương xuất cung xây phủ, chỉ cần tiền tài, không cần thực quyền, để hắn như Hán vương chỉ biết ngâm thơ vẽ tranh rảnh rỗi, cả đời bình an: "Thánh nhân một mảnh từ tâm, thương ấu đệ, Chu vương nhất định cảm động ghi nhớ ân đức Thánh nhân. Chẳng qua Chu vương là trưởng nam nhất mạch của Chiêu Minh Thái tử, trên có mẫu thân cần phụng dưỡng, dưới có đệ muội cần dưỡng dục, nuôi ở trong thâm cung, cũng không phải biện pháp, nên để chính hắn trưởng thành."
Hạ Hầu Phái lặng im một lát, nói: "Để trẫm ngẫm lại."
Cô chịu đáp ứng cân nhắc là tốt rồi. Cao Tuyên Thành tạ ơn, lui xuống.
Hạ Hầu Phái đứng ở trước cửa sổ nghĩ một lát, cũng không phải chỉ nghĩ đến việc của Chu vương, phần lớn vẫn là nghĩ đến Thái hậu. Ngày ấy tuyệt tình bỗng nhiên xảy đến, không hề báo hiệu, bây giờ nhớ tới vẫn đau triệt nội tâm.
Sự tình đi qua nhiều ngày, cô mỗi ngày đều nghĩ, là vì cái gì. Tình cảm của cô, thực sự khiến A nương cảm thấy chán ghét, cho nên, nàng mạo hiểm bất chấp, dù có nguy hiểm đến tánh mạng, cũng muốn đem việc này vạch trần, cùng cô nhất đao lưỡng đoạn?
Cẩn thận ngẫm lại, đây không phải là tác phong của A nương. Việc này thoạt nhìn, giống như sét đánh lôi đình, đánh cho cô không trở tay kịp. Nhưng về sau? Nếu cô thực sự bởi vì Lý thị mà hận nàng, thậm chí giận chó đánh mèo lên Thôi thị, Thái hậu sẽ thu xếp thế nào?
Căn bản là không thèm để ý, A nương làm việc, đều lấy đại cục làm trọng, mưu cầu toàn vẹn, nếu không nắm chắc, nàng sẽ không đơn giản ra tay.
Việc này, không giống như A nương.
Mà, A nương lại quả thật thừa nhận là nàng.
Hạ Hầu Phái có thể nghĩ đến điểm vô lí trong đó, nhưng nghĩ không ra lý do Thái hậu làm vậy.
Cô từng nghĩ đi nghĩ lại lời Thái hậu nói, mỗi một lần, tâm đều giống như bị cắn nát, đau đến không thở nổi.
Từng chữ, từng chữ, thốt ra, vò nát, cẩn thận mà nghĩ, tâm bị thương một lần lại một lần, cô vẫn như cũ không buông tha, thẳng đến khi nhìn ra một chút manh mối.
A nương từ đầu đến cuối đều muốn cô đi, không muốn gặp cô.
Là thế phải không? Nàng thật sự không muốn gặp cô. Bởi vì cô không thể ức chế tình này, cho nên nàng không chịu nhận cô, cũng không muốn gặp cô.
Thế nhưng cô sẽ nhớ nàng, dù một ngày không thấy, cô cũng rất nhớ rất nhớ nàng.
Cô không thể không nhìn nàng.
"Thánh nhân, thái y đang chờ, có tuyên triệu?" Đặng Chúng đi vào, khom người hỏi.
Hạ Hầu Phái quay người, đến trên ghế dài ngồi xuống: "Cho vào."
Thân thể Thái hậu từ lúc cô đăng cơ ngày càng sa sút, Hạ Hầu Phái thập phần lo lắng, thỉnh thoảng sẽ gọi thái y bắt mạch cho Thái hậu đến hỏi.
Lúc này thái y tiến, nói giống như trước không có gì sai: "Lao tâm lao lực quá mức, điều dưỡng mấy ngày sẽ tốt, không đáng lo."
Hạ Hầu Phái gật gật đầu: "Dụng tâm hầu hạ, trẫm có thưởng."
Thái y thưa dạ.
Để thái y lui xuống. Hạ Hầu Phái nhìn ngoài cửa sổ, mưa rào đã ngưng. Cô đi đến bên cạnh thư án, sai người cầm đến một chồng tấu chương, đi Trường Thu cung.
Mưa thu một cuộc đã tạnh. Mưa vừa nghỉ, liền khiến người cảm thấy, trời âm u lạnh lẽo rất nhiều.
Thái hậu ngồi cạnh lò sưởi trong buồng, ôm lô mặc áo lông. Nàng ho hai tiếng, A Kỳ mang thuốc đến, thấy vậy, liền cảm thấy đau xót, bước lên phía trước vỗ nhẹ sau lưng nàng.
Thái hậu thở chậm lại, liền nhận lấy chén thuốc, tay của nàng đang run, chẳng qua là một chén thuốc, ở trong tay nàng, tựa như quý trọng nghìn cân, tay của nàng run không ngừng.
A Kỳ hai mắt đỏ lên, chẳng qua là khoảng cách một trượng, lại như núi non trùng điệp, Thái hậu rút cuộc cầm chén thuốc đưa đến bên môi, nàng cúi đầu, càng lộ ra khuôn mặt gầy gò tái nhợt mà yếu đuối.
Nàng cúi đầu, chậm rãi đem chén thuốc vừa đắng vừa chát từng miếng từng miếng uống. Thuốc kia là thuốc đời này đắng nhất, chỉ nhìn sắc nước, nghe mùi, cũng có thể khiến người chùn bước, nhưng Thái hậu một điểm tri giác cũng không có, thần sắc bình thản mà uống.
Một chén thuốc, nàng ngẩng đầu, liền thấy mắt A Kỳ đầy lệ.
Nàng cười một chút, ôn hòa nói: "Ngươi đừng khóc, nàng đến, sẽ phát hiện ra manh mối."
Nàng nói chưa dứt lời, nước mắt rút cuộc ngăn không được, lộn xộn tuôn ra. A Kỳ tiếp bát, qua loa mà cúi chào, liền bước nhanh đi.
Thái hậu nhìn bóng lưng nàng, nháy mắt thất thần, một lát, nàng cong cong khóe môi, lộ ra một cái tươi cười như thường. Nụ cười này thập phần ngắn ngủi, chỉ có một lát, còn chưa nở rộ, đã biến mất sạch sẽ.
Nàng đã yếu đến mức cười cũng không nổi sao?
Tiếng gió ngoài cửa sổ, thê lương mà lạnh lùng.
Trọng Hoa như thế nào còn chưa tới? Là trong triều bề bộn nhiều việc, hay là cô cuối cùng cũng tức giận với nàng?
Nếu là vế sau, liền tốt rồi.
Nghĩ vậy, cuống họng chợt ngứa, lại một hồi ho sặc sụa, Thái hậu vội vàng dùng khăn che miệng, ho đến tim phổi đều đau dữ dội, thật vất vả dừng lại, cuống họng đã ngọt tanh.
Nàng nhìn khăn, phía trên là một đoàn máu tươi chói mắt.
Lúc này, ngoài điện truyền đến tiếng bước chân.
Thái hậu chẳng nghĩ nhiều, vội nhét khăn vào tay áo.
Nàng động tác không còn linh hoạt, vội vã, khiến mặt không có chút huyết sắc nào nổi lên một vòng đỏ hồng, nhìn, lại lộ ra 1 chút khỏe mạnh.
Hạ Hầu Phái đi đến, thấy Thái hậu, cô khom người thi lễ: "Nhi bái kiến A nương."
Thái hậu quay mắt đi, không chịu được lễ của cô.
Hạ Hầu Phái thu mắt, sửa miệng: "Bái kiến Thái hậu."
Phòng không có ngoại nhân.
Lòng Thái hậu run lên, tay giấu trong áo chậm rãi nắm chặt, lại dần dần buông ra. Ánh mắt của nàng ở trên người cô ngừng một lát, nói: "Ngươi tới làm gì? Triều đình vô sự sao?"
Xác thực còn có rất nhiều tấu chương không xem hết. Hạ Hầu Phái lặng yên một hồi.
Thái hậu rút cuộc chịu quay đầu nhìn cô, nhưng thất vọng, xem thường trong mắt nàng khiến Hạ Hầu Phái khổ sở không thôi.
"Bất luận nói thế nào, ta nâng người làm Đế đã phí hết 1 phen công phu, ngươi luôn miệng gọi ta là nương, lại đối với tâm huyết của ta như thế?" Lời Thái lạnh buốt, "Ngươi đã đáp ứng ta, sẽ lo cái lo của dân chúng, khổ cái khổ của dân chúng, vậy mà đã quên?"
Nàng nhìn Hạ Hầu Phái, mắt sắc bén như đao: "Chẳng lẽ ngươi am hiểu lật lọng, ra vẻ thâm tình?"
Nàng liên tiếp đặt câu hỏi, không lưu tình chút nào, khiến cho Hạ Hầu Phái chật vật không thôi.
A nương nghĩ cô như thế?
Nàng cảm thấy cô là người như thế?
Nàng thật sự cảm thấy cô là người như thế?
Hạ Hầu Phái rút cuộc nổi giận: "Ta lúc đăng cơ đến nay, khó có một ngày lười biếng, thiên hạ từ từ thái bình, dân chúng từ từ giàu có đông đúc, ta không thẹn với lương tâm." Cô chỉ có chút tấu chương chưa phê duyệt, nhưng chuyện hôm nay, cô dù chậm, cũng sẽ không để đến ngày mai.
"Ta chưa bao giờ, từng nói dối ngươi." Hạ Hầu Phái nói từng chữ từng câu.
Thái hậu nhẹ gật đầu: "Ngươi phải cam đoan, đời này kiếp này, yêu dân như con, che chở như trời, bắt đầu một trang sử sách lưu danh thái bình thịnh thế."
Những lời này, quá nặng, Hạ Hầu Phái nếu đã đáp ứng, trả giá đâu chỉ cần yêu dân như con, còn là tâm huyết một đời tận tuỵ.
Ngày thường, cô sẽ không dễ dàng đáp ứng, ý nguyện to lớn như thế, cô chưa chắc làm được. Nhưng thần sắc Thái hậu chậm lại, từ ngày đó, nàng đã lâu chưa ôn hoà với cô.
A nương đối với cô chờ mong như thế? Nếu cô làm được có thể khiến cho A nương lau mắt mà nhìn, có thể trở lại ngày xưa?
Cô không tự chủ được mà đáp ứng: "Ta cam đoan, đời này kiếp này, tuyệt không vi phạm lời A nương nói."
Sắc mặt của cô, chăm chú cực kỳ.
Thái hậu nghĩ, cô nhất định sẽ không vi phạm lời hứa, cô nhất định sẽ dùng quãng đời còn lại, đi thực hiện lời này.
Trọng Hoa cho đến giờ chưa từng gạt nàng, cho đến giờ chưa từng thất tín với nàng.
Như vậy, rất tốt.
Thái hậu nở nụ cười. Hạ Hầu Phái tựa như nhận được vinh dự thật lớn, được sủng ái mà lo sợ, lại mừng rỡ như điên.
Thái hậu nhìn cô, trong lòng thở dài, đứa nhỏ ngốc.
Nguyện quãng đời còn lại của ngươi, oán ta hận ta, duy chỉ có, không cần yêu ta.