Thanh Bình Nhạc - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 83: A nương có ta là đủ rồi




Trữ vị đã lập, trong triều xuất hiện tân khí. Đã có Thái tử, liền có Hoàng đế tiếp theo, các thần tử đã có đối tượng thuần phục, tất nhiên là nhiệt tình mười phần. Hạ Hầu Phái cũng không có vội vã thu nạp nhân tâm, thái tử dù có như thế nào đắc nhân tâm, cũng chỉ là "Trữ" quân, khiến Hoàng đế ghét hận, ngược lại được không bù nổi mất.
Hạ Hầu Phái được Cao Tuyên Thành tận tâm chỉ đạo xử lý tốt sự vụ chồng chất, liền không lưu lại, đi thẳng đến Trường Thu cung.
Đến ngoài Trường Thu cung, cô có chút thấp thỏm không yên. Biến thành Thái tử rồi, cũng coi như tiến triển, không biết A nương có hay không cao hứng.
Hạ Hầu Phái hít một hơi thật sâu, bước vào cửa cung. Trên đường gặp phải cung nhân, đám cung nhân liền thỉnh an, vẫn gọi cô là Thập nhị lang, điều này làm cho Hạ Hầu Phái cảm giác thảnh thơi, bất luận cô biến thành ai, biến thành cái dạng gì, đến nơi này, cô thủy chung vẫn là Thập nhị lang.
Đi vào trong điện, Hoàng hậu đang cùng một cái tiểu nương tử nói chuyện. Kia tiểu nương tử bộ dáng bốn năm tuổi, con mắt thâm thuý, dáng tươi cười rất mị, là một cái hoạt bát tiểu hài tử.
Thấy Hạ Hầu Phái tiến đến, Hoàng hậu cùng tiểu nương tử nói: "Thập nhị thúc của ngươi đã đến."
Tiểu nương tử chăm chú nhìn nhìn, nhận ra, từ trên cái sập trượt xuống, hướng Hạ Hầu Phái chào: "Bái kiến thúc phụ."
Hạ Hầu Phái cười ôm lấy nàng, ngồi bên cạnh Hoàng hậu, đùa với nàng nói: "Ngươi hôm nay đã đến? Đều nói ngươi bận rộn vô cùng đây."
Đây là thứ nữ của Vệ vương Hạ Hầu Khang, trong cung bình thường gọi nàng Tiểu nhị nương.
Tiểu nhị nương nói ngọt như lau mật: "Ta biết rõ Thập nhị thúc trở về, liền tới nơi này chờ Thập nhị thúc."
Hai chữ "Trở về" sâu sắc lấy lòng Hạ Hầu Phái, cô tâm tình thật tốt, nhéo nhéo mặt Tiểu nhị nương, không lưu tình chút nào mà cười nhạo nói: "Mà ta như thế nào nghe nói có người phá hủy mọi thứ, bị A nương cấm túc rồi?"
Tiểu nhị nương trương khuôn mặt trắng trắng mềm mềm suy sụp, cái miệng nhỏ nhắn trề xuống: "Không nói cái này được không?"
Hạ Hầu Phái cười đến càng thêm thoải mái, còn muốn trêu chọc nàng, liền bị Hoàng hậu nhìn lướt qua, làm cho cô không thể khi dễ tiểu hài tử. Hạ Hầu Phái không khỏi cúi đầu cười nhẹ, cũng nghiêm chỉnh rất nhiều, hỏi nàng: "A cha ngươi gần đây làm cái gì?"
"Vẽ tranh." Tiểu nhị nương không chút do dự trả lời.
Vệ vương là một con người tao nhã, thơ hay phú tốt, Hạ Hầu Phái biết rõ đấy, lại đùa với Tiểu nhị nương vài câu, Tiểu nhị nương nhìn sắc trời không còn sớm, liền nói: "Ta phải về, bà bà đâu rồi ha."
Hạ Hầu Phái liền đặt nàng trên đất, Hoàng hậu gọi người đến, đưa nàng trở về.
Tiểu nhị nương rất có quy tắc mà phúc thân: "Tổ mẫu, Thập nhị thúc, Nhị nương cáo lui."
Hoàng hậu ấm áp mà nói: "Đi đi."
Hạ Hầu Phái thuận thế căn dặn cung nhân hầu hạ tốt nàng.
Để cung nhân ôm Tiểu nhị nương đi ra ngoài, Hạ Hầu Phái quay đầu trở lại, cười nói: "Có một hài tử, cũng rất ồn ào."
Hoàng hậu cười cười, trầm mặc một lát, như có điều suy nghĩ mà nhìn cô: "Ngươi thích hài tử?"
Hạ Hầu Phái không để trong lòng: "Xem như không tệ, chẳng qua là A nương nơi này có đứa bé hoan thanh tiếu ngữ, sẽ náo nhiệt chút ít." Cô nói xong liền hối hận, nếu A nương lại nuôi dưỡng một cái hài tử, nhất định không chỉ quan tâm cô. Hạ Hầu Phái lại vội nói: "Vẫn là không nên, A nương có ta là đủ rồi."
Hoàng hậu cười lắc đầu, nuôi dưỡng một mình cô, liền đủ lao tâm lao lực rồi, chỗ nào còn có tâm sức lại nuôi thêm một cái.
Hạ Hầu Phái thấy Hoàng hậu cũng không cố chấp, liền vui rạo rực nghĩ A nương cũng không phải thích hài tử, A nương chẳng qua là ưa thích cô, tâm tình thập phần khoan khoái dễ chịu nói: "Ta cũng sẽ hoan thanh tiếu ngữ, cũng sẽ nhường A nương vui vẻ."
Hoàng hậu cười nói: "Ngươi không khiến ta mệt là tốt rồi."
Hạ Hầu Phái làm bộ dáng thương tâm: "A nương không thương ta."
Trong điện cung nhân cười rộ.
Dùng qua bữa tối, liền không còn sớm.
Hoàng đế chưa hạ lệnh, Hạ Hầu Phái vẫn ở phủ Tần vương, Hoàng hậu lo lắng cô bất bình, liền khuyên nhủ: "Ngươi là Thái tử, khí độ phải lớn hơn, tiểu tiết không cần quá mức so đo."
Hạ Hầu Phái rộng rãi cười nói: "Có cái gì mà so đo đây? Hoặc sớm hoặc muộn mà thôi." Chính là cô không nói, Cao thị sẽ lui xuống? Triều thần có thể nhìn Thái tử đem chỗ nhường cho gia quyến của Thái tử đã chết?
Thấy lòng cô có tính toán trước, Hoàng hậu cũng không nhiều lời.
Hạ Hầu Phái nhìn nhìn sắc trời, quay đầu nói: "Nhi cáo lui trước, ngày mai lại đến."
Hoàng hậu ngồi dậy, đưa cô đến ngoài điện.
Mùa hè ngày dài, dùng qua bữa tối, ánh chiều tà vẫn còn đó, Hoàng hậu đứng ở ngoài Trường Thu cung, thân ảnh bị ánh tà dương kéo dài. Hạ Hầu Phái đi ra vài bước, quay đầu lại, liền thấy Hoàng hậu vẫn còn đó.
Hoàng hậu chưa từng đề cập, cô làm Thái tử sẽ như thế nào, hết thảy dường như không hề biến hóa. Nhưng Hạ Hầu Phái biết rõ, Hoàng hậu cao hứng, dù nàng cái gì cũng chưa nói, mà có lẽ từ khí tức của nàng, ánh sáng nhu hoà từ trong mắt nàng, độ cong của khoé môi nàng, làm Hạ Hầu Phái biết rõ, nàng cũng cao hứng.
Cô cười vẫy tay, tỏ ý cho Hoàng hậu trở về, không cần đứng nhìn.
Ánh chiều tà tây nghiêng, phản chiếu bóng dáng trên mặt đất kéo đến hẹp dài, Hoàng hậu đứng ở bên ngoài cửa cung, lặng im mà đứng, thấy Hạ Hầu Phái quay đầu lại, ánh mắt nàng càng thêm dịu dàng, Hạ Hầu Phái cười cười, cuối cùng quay thân, bước nhanh rời đi.
Tại Trường Thu cung, tâm Hạ Hầu Phái như lúc sáng sớm là một cái đầm nước, ấm áp, mà chất chứa bừng bừng sức sống.
Trở lại, đầy phủ tôi tớ đều là vui sướng hớn hở. Nghênh đón cô trở về, bái kiến cũng đổi thành Thái tử, Hạ Hầu Phái thấy bọn họ vui mừng cũng không có vui đến điên đảo, coi như khắc chế, liền biết là Tần thị công lao.
Đến cùng vẫn là đại gia, nhưng gia sự xử trí rất thỏa đáng.
Hạ Hầu Phái đi vào trong phủ, liền thấy Tần thị chờ mình, thấy cô tiến đến, cúi người khẽ chào: "Bái kiến Thái tử."
Hạ Hầu Phái cười khẽ, cho nàng ngồi dậy.
Tần thị khí sắc rất tốt, người không biết còn tưởng là nàng cao hứng phu quân làm Thái tử, Hạ Hầu Phái lại biết rõ, nàng bất quá cao hứng có thể tới gần kế hoạch cứu Chu thị khỏi Tấn vương phủ thêm một bước mà thôi.
Như thế rất tốt, trao đổi ích lợi mà thôi, ai cũng không cần áy náy.
Hôm nay là ngày Hạ Hầu Phái hồi kinh đầu tiên, cô theo thường lệ thuận theo Tần thị đến phòng nàng. Các nàng sớm có ăn ý, Hạ Hầu Phái thỉnh thoảng sẽ đi qua đêm trong phòng Tần thị, bày tỏ tôn trọng Vương phi, dễ dàng lập uy cho Tần thị trong phủ, về phần đêm xuống, cũng chỉ mỗi người một bên, không quấy lẫn nhau.
"Lang quân vào chủ Đông cung, việc mừng này nên mời khách mở tiệc, bày tỏ ăn mừng." Tần thị xin chỉ thị.
Hạ Hầu lắc đầu: "A cha còn mang bệnh, không nên xướng ca vui cười."
Tần thị tưởng tượng, cười nói: "Là ta suy nghĩ không chu toàn."
"Hiện tại không tốt, lúc khác cùng nhau nâng tiệc." Hạ Hầu Phái xem chừng đến lúc đó, Hoàng đế thân thể đã chuyển biến tốt đẹp.
Hai người một mặt nói, một mặt đi đến trong nội viện. Vừa vào cửa sân, chỉ thấy Chu thị đã ở đó.
Hạ Hầu Phái sững sờ, cô phản ứng quá nhanh, lập tức hành lễ: "Tam tẩu mạnh khỏe."
Chu thị dịu dàng cười cười: "Là ta quấy rầy. Nhanh miễn lễ."
Hạ Hầu Phái đứng thẳng dậy, Chu thị lại nói: "Còn chưa chúc mừng tân Thái tử." Nói xong, liền thấp người chào.
Hạ Hầu Phái vội tỏ ý Tần thị đỡ nàng đứng lên.
Chu thị dung nhan uyển chuyển hàm xúc, cử chỉ lộ ra một cỗ dịu dàng phong độ của người trí thức. Nàng dung mạo quá đẹp, nói chuyện, ngữ điệu cũng ấm chậm, nhìn xem là một người thập phần dịu dàng.
Hạ Hầu Phái nhìn người cực kỳ nhạy cảm, nhàn nhạt quét qua Chu thị một lần, liền phát hiện nàng âm thầm đánh giá mình, trong mắt kia cũng không có địch ý hoặc đề phòng, chẳng qua là thật sâu dò xét, dường như nghĩ nhìn thấu cô.
Chu thị không thể nào đối với cô cảm thấy hứng thú, nhìn cô vài lần, hơn phân nửa là vì Tần thị. Việc 2 người các nàng, Hạ Hầu Phái cũng không hào hứng tham dự, đêm nay không ở đây cũng tốt, cô cũng không thiếu sự việc phải xử lý, liền cùng Tần thị nói: "A tẩu là khách, ngươi không nên chậm trễ, ta tối nay ở thư phòng, có chuyện gì, để hạ nhân nói một tiếng là được."
Tần thị phúc thân nhận. Hạ Hầu Phái hướng Chu thị khẽ gật đầu, liền bước đi.
Cô vừa đi, bầu không khí trong tiểu viện không những không hoà dịu, trái lại còn thấp xuống.
Trầm mặc thật lâu, Chu thị mở miệng trước: "Trời sắp tối, ta đi về trước."
Tần thị không chịu phản ứng, ánh mắt nhàn nhạt mà nhìn gạch xanh dưới chân. Chu thị chưa tức giận, cũng không hề không vừa lòng, chẳng qua là dung túng bất đắc dĩ nhìn nàng, một lát, nàng thở dài, cất bước muốn đi. Vừa đi hai bước, liền nghe Tần thị lạnh nhạt nói: "Ngươi ở đây nửa ngày, chính là vì muốn thấy Thái tử?"
Chu thị dừng bước chân, xoay đầu lại, nhìn một bên mặt thanh uyển của nàng. Thật lâu, Chu thị nhỏ giọng nói: "Vâng."
Tần thị chỉ cảm thấy một hồi toàn tâm đau nhức, nàng hít một hơi thật sâu, giọng nói thất vọng mà lạnh nhạt nói: "Thái tử đối ta rất tốt, ngươi yên tâm."
Làm sao yên tâm? Nàng như thế nào cũng không thể yên tâm. Chu thị chậm rãi quay đầu, liền thẳng tắp rơi vào mắt Tần thị, hai người đối mặt, Tần thị là oán, Chu thị là yêu. Lát sau, cuối cùng Chu thị dời mắt trước, nàng nhỏ giọng nói: "A Nguyên, ngươi không biết, ta thật hâm mộ hắn."
Giọng nói kia, nhàn nhạt, không oán hận, không khát vọng.
Tần thị sững sờ, nàng mãnh liệt nhìn về phía Chu thị, Chu thị đối với nàng, cười cười, dịu dàng, dịu dàng, mang theo dung túng, mang theo cưng chiều, cùng trong trí nhớ giống như đúc.
"A Nguyên..." Nàng nhẹ giọng kêu, trong mắt kia đầy vẻ không muốn. Tần thị sững sờ nhìn nàng, Chu thị đưa tay, nàng nghĩ vuốt ve khuôn mặt Tần thị, lòng bàn tay đã đến trên mặt, cuối cùng dừng lại. Chu thị nhẹ nhàng thở dài, ngược lại rơi vào trên vai nàng: "A Nguyên, ngươi bảo trọng."
Lời này giống như ngữ điệu xa cách từ lâu.
Tần thị mãnh liệt nhìn về phía Chu thị, Chu thị đã cất bước, yên lặng đi xa, nàng từng bước một đi xa, thân thể tịch liêu.
Tần thị bỗng dưng đỏ mắt.
Hạ Hầu Phái đã là Thái tử, cô cùng Tấn vương đã sơ bộ phân ra thắng bại, mà sự thật, phân ra thắng bại không chỉ có Hạ Hầu Phái cùng Hạ Hầu Trung, còn có nàng cùng nàng.