Đợi ước chừng nửa canh giờ, Hoàng đế đã tỉnh. Hắn mở mắt ra, trước thấy Chu vương, nhìn sang phải...mới thấy Hạ Hầu Trung cùng Hạ Hầu Phái. Sương mù trong mắt dần dần giảm đi, hắn ho một tiếng, làm bộ muốn đứng lên, Hạ Hầu Trung bước lên trước một bước, đỡ hắn, còn Hạ Hầu Phái thuận tay dựng cái gối mềm lên, đưa cho Hạ Hầu Trung kê sau lưng hoàng đế, để hắn dựa vào.
Huynh đệ bọn họ, đời này chưa từng hợp tác qua, khó có được hài hoà một người đưa gối, một người nhét gối như thế.
Hoàng đế thở hổn hển, giương mắt nhìn bọn hắn, nói: "Lúc nào đến?"
Hạ Hầu Trung lớn hơn, hắn đáp lời: "Mới đến không lâu. A cha, ngài có dễ chịu hơn chút nào không?" . truyện tiên hiệp hay
Hoàng đế mặt vàng như tịch, khó coi cực kỳ, hắn khoát tay áo, nói: "Không có gì đáng ngại."
Lão đầu tử thoạt nhìn suy yếu, thế nhưng không tới mức muốn tuyên di chiếu, trên núi còn có Cao Tuyên Thành chờ tọa trấn, triều chính cũng sẽ không sinh loạn.
Như thế, vội vã gọi bọn hắn tới làm cái gì? Đầu Hạ Hầu Trung đầy sương mù.
Nguyên lai tưởng rằng Hoàng đế sẽ nói cái gì đó, không ngờ hắn ho hai tiếng, yếu ớt nói: "Các ngươi cũng một đường mệt nhọc, đều đi nghỉ ngơi đi."
Thật sự, quân tâm khó đoán.
Hạ Hầu Phái cùng Hạ Hầu Trung lui xuống.
Trên đường rời khỏi, ở ngoài tẩm điện gặp 3 người Cao Tuyên Thành, Ngụy Hội, Tần Bột vội vàng chạy tới. Hai phe thi lễ thoáng qua. Hạ Hầu Phái thấy Tần Bột ở đó, yên tâm.
Hạ Hầu Trung còn chưa nghĩ ra, cô đã đoán được chút gì đó, Hoàng đế muốn lập Thái tử rồi. Cô cùng Hạ Hầu Trung, một trong hai sẽ là Thái tử. Sở dĩ gọi đến cùng nhau, là phòng bị kẻ lưu lại ở kinh thành sinh loạn, dứt khoát đều gọi tới, tránh cho không coi Hoàng đế vào đâu.
Bằng không thì, quả thực không nghĩ ra còn có chuyện gì khác có thể ở lúc này gọi hai người bọn họ đến.
Hạ Hầu Phái theo cung nhân đến một cung thất. Cung thất sạch sẽ, bày Diệc Hoa đại khí, cô ở dưới cửa sổ ngồi xuống, đám cung nhân hoặc thu xếp hành trang, hoặc pha trà, hoặc trải giường, vội mà không loạn.
Vội đến, hành trang không nhiều lắm, chỉ mang theo hai kiện trung y, A Trịnh đem áo choàng Hoàng hậu vừa làm lấy ra, mắt Hạ Hầu Phái nháy cũng không nháy mà nhìn, nhìn tay A Trịnh san bằng nếp gấp, nhìn A Trịnh một lần nữa gấp lại, sau đó để vào trong tủ.
Nếu cô đoán không lầm, thành bại ở nơi này, mấy ngày tới, tính mạng của cô, tính mạng A nương, đều ở đây.
Nghĩ đến hiện tại, công trạng, nhân tâm đều đã có, chỉ có tuổi là không đủ lớn, cô mới mười bảy, nhưng tất cả hôm nay đều là dựa vào chính mình đấy, có chí chỉ là ít tuổi, như thế, tuổi tác cũng không phải khuyết điểm. Cô còn thủy chung cùng Đông cung giữ vững quan hệ hữu hảo. Này có thể che dấu dã tâm của cô, còn có thể bày ra nhân thiện, biểu hiện ra cô là người lễ minh để ý.
Hạ Hầu Phái một mực ngồi ở cửa sổ nhỏ, cũng không đi loạn bốn phía.
Sau mấy ngày, trừ mỗi ngày vấn an Hoàng đế, cô cũng không có ra khỏi cửa, hoặc đọc sách, hoặc luyện chữ, hoặc phơi nắng, rất là an phận.
Nhưng Hạ Hầu Trung bất an. Biệt cung có bầu không khí không đúng, phảng phất như có cái gì vận sức chờ phát động, điều này làm hắn đứng ngồi không yên. Đi ra ngoài nghe ngóng cung nhân cũng không nghe được cái gì, càng lộ ra vẻ thần bí.
Hạ Hầu Trung lửa nóng hừng hực mà đi tới đi lui, đáng tiếc lần này Tô Sung không đi theo, bằng không thì 2 mắt hắn cũng sẽ không bôi đen như vậy.
Cứ như vậy qua mười ngày, hai vị Hoàng tử như thế nào đều ở trong mắt Hoàng đế.
Cao Tuyên Thành có chút ngồi không yên, lại lần nữa hướng Hoàng đế góp lời: "Bệ hạ, quốc không trữ không yên, trữ vị đã trống nhiều ngày, sớm quyết mới phải a!"
Hắn lúc này xuất đầu, là vì Chu vương. Thái tử phi là tôn nữ của hắn, ở Đông cung nhiều năm, dưỡng dục con nối dõi, hầu hạ phu quân, chưa từng sai lầm, càng chưa bao giờ cho nhà mẹ thêm phiền, huyết mạch thiên tính, Cao Tuyên Thành không nhẫn tâm để tôn nữ gặp chuyện không may.
Nếu muốn giữ Chu vương, cũng chỉ có thể đưa hắn từ cái đầm phong ba lập trữ này hái ra.
Hoàng đế nguyên bản còn tồn tâm chờ Chu vương lớn lên. Hoàng đế, luôn không phục lão, dù là hắn biết rõ trong lịch sử Hoàng đế sống quá năm mươi cũng không nhiều, mà hắn gần năm mươi rồi, nhưng hắn xưa nay thân thể kiện, không chừng có thể chờ Chu vương lớn lên đây?
Chu vương cùng Tấn, Tần Nhị vương khác biệt, hắn còn nhỏ, dù lớn chút nữa, cũng muốn dựa vào Hoàng đế. Không giống Nhị vương, cánh cứng cáp rồi, thuộc hạ cũng có người quên mình phục vụ. Lập Chu vương, đối với Thái tử nói rõ, sẽ không thể vượt ngoài tay hắn, có thể nói vẹn toàn đôi bên.
Mà người tính không bằng trời tính, du săn trên đường ngã ngựa!
Hoàng đế ho hai tiếng, giọng nói yếu ớt: "Khanh cần gì phải gấp gáp, có ngươi ở đây, Chu vương chưa hẳn không thể..."
"Lập ấu không phải may mắn của quốc, trước mắt thiên hạ nhiều chuyện, không phải trưởng không thể bình việc." Cao Tuyên Thành có chút cấp bách, hắn so với Hoàng đế còn lớn hơn mười mấy tuổi, đều qua lục tuần rồi, trong mộng quy thiên cũng là bình thường.
Hoàng đế vẫn cảm thấy không phục lắm, hắn bây giờ không được tốt, nhưng vạn nhất ngày nào đó tốt lên đây? Đến lúc đó Thái tử cùng hắn tranh quyền đoạt lợi. Phiền phức vô cùng.
Nhưng nếu như Hạ Hầu Trung cùng Hạ Hầu Phái đều bị gọi đến rồi, cũng biết Hoàng đế đã ngầm đồng ý, bất quá chỉ là mạnh miệng.
Thái tử, thị phi lập không thể, không có Chu vương, cố gắng có thể chậm một chút, đã có Chu vương này biến cố, liền muốn giải quyết dứt khoát.
Hoàng đế thở dài, nói: "Trẫm khẩu thuật, khanh chấp bút."
Một ngày sau, Hoàng đế gọi các đại thần, hạ chiếu, sắc lập Tần vương Phái là Thái tử.
Chiếu thư có phần dài, nói liên miên cằn nhằn nói một tràng Tần vương hiền đức.
Hạ Hầu Phái quỳ gối phía dưới, lúc cô còn đang suy nghĩ như thế nào ứng đối âm mưu của Hoàng đế, như thế nào nghĩ cách cùng đem Chu vương dẫn ra pháp trường, thì tâm nguyện đã đạt thành.
Hạ Hầu Trung mặt sắc mặt tái nhợt, như thế nào cũng không nghĩ ra, lại là như vậy, hắn cho rằng Hạ Hầu Phái cũng không ngoài ý!
Chiếu thư tuyên xong, ban thưởng Thái tử ấn tín ngọc bội mới, về phần mũ miện, biệt cung đơn giản, cái gì cũng không thuận tiện, chỉ có thể hồi kinh bổ sung. Đây không phải cái đại sự gì.
Hạ Hầu Phái đến trước giường bệnh Hoàng đế tạ ơn.
Hoàng đế nhìn cô từ ngoài điện đi tới, phía sau cô mặt trời sáng đến chói mắt, Hoàng đế một hồi hoảng hốt, cuối cùng hoá ra là cô, tuyệt đối không nghĩ tới lại là cô, người sau vượt người trước. Hoàng đế nghĩ đến năm đó, Hoàng hậu ôm Thập nhị lang đến trước mặt hắn, nói cho hắn biết Lý phu nhân đã chết, lúc đó nói gì?
"Nhi thần bái kiến phụ hoàng." Trong thoáng chốc, Hạ Hầu Phái đã đến trước giường, cung kính cúi người thăm viếng.
Hoàng đế phục hồi tinh thần lại, cười cười: "Miễn lễ."
"Cám ơn phụ hoàng." Hạ Hầu Phái đứng người lên, túc tay đứng hầu 1 bên.
Hoàng đế nhìn nhìn cô, tuấn tú lịch sự, xưa nay không có gì sai, hắn cũng tán thưởng qua cô nhiều lần làm việc tin cậy, nhưng bây giờ, cô làm Thái tử, Hoàng đế ngược lại không hài lòng. Chọn Hạ Hầu Phái, Hoàng đế cũng cân nhắc đã lâu, là vì thiên mà tính, là vì huynh đệ Chu vương mà tính, Thập nhị lang không có hai lòng. Chỉ xem mười ngày này Hạ Hầu Phái cùng Hạ Hầu Trung biểu hiện sẽ biết, Hạ Hầu Phái không quan tâm hơn thua, rất có phong thái, Hạ Hầu Trung vò đầu bứt tai, bốn phía tìm hiểu tin tức.
"Ngươi làm Thái tử, mẹ của ngươi nhất định cao hứng." Hoàng đế cười nói.
Hạ Hầu Phái sững sờ, vội nói: "A nương ở kinh thành, cũng lúc nào cũng thắp thỏm nhớ mong bệ hạ."
Hoàng đế lại cười cười, chưa nói hết, hắn cũng không phải Hoàng hậu.
"Nếu như vào chủ Đông cung, liền phải gánh vác trách nhiệm, thiên hạ con dân, ngươi phải yêu như con, huynh đệ là tay chân của ngươi, ngươi phải khoan dung nhiều hơn, Chu vương còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi cũng tận sức trưởng bối, dạy bảo hắn." Hoàng đế chậm rãi nói ra.
Hạ Hầu Phái cung thanh đáp: "Thiên hạ dân chúng đều là Thánh nhân chi tử, ta sẽ bảo vệ, chư Vương huynh đệ đều là tay chân, ta sẽ hữu đễ, Chu vương huynh đệ, đều là con của a huynh, nhi cùng a huynh lúc trước vui vẻ, sẽ chiều cố nhiều hơn."
Nghe cô cẩn thận tỉ mỉ đáp ứng, Hoàng đế mới tính là thoả mãn, nói một hồi liền cảm thấy mệt mỏi, tỏ ý Hạ Hầu Phái lui ra.
Đột nhiên được kẹo từ trên trời rơi xuống đập trúng, Hạ Hầu Phái cũng không có cao hứng váng đầu, nghe Hoàng đế huấn thị, cô liền biết rõ, cô còn phải ít xuất hiện, ngàn vạn không thể ngược đãi huynh đệ, càng không thể đối với Chu vương không từ thủ đoạn.
Trên đường về gặp được mặt đen Hạ Hầu Trung. Hạ Hầu Trung quả thực là tâm như tro tàn, hắn tự nhiên cũng thấy tân Thái tử, hắn không muốn cúi đầu, nhưng bên cạnh đều là cung nhân, chỉ cần hắn phất tay áo mà đi, việc này lập tức sẽ truyền vào tai Hoàng đế.
Hạ Hầu Trung cắn răng, gập lại thân, đầu thấp xuống: "Bái kiến Thái tử điện hạ."
Vừa nhìn thấy hắn thần sắc muôn phần khuất nhục, nguyên bản Hạ Hầu Phái cảm thấy tâm tình có chút nuốt không trôi đã nhận được an ủi lớn nhất. Cô nhiệt tình tiến lên một bước, hai tay nâng hắn dậy: "A huynh không cần đa lễ."
Hạ Hầu Trung thầm nghĩ cách Hạ Hầu Phái xa một chút, đứng thẳng thân, hàm hàm hồ hồ nói đôi câu, đã đi.
Nhìn bóng lưng hắn hơi có vẻ thất hồn lạc phách, Hạ Hầu Phái tâm tình bỗng nhiên khá hơn.
Tấn vương sẽ không từ bỏ ý đồ, Hoàng đế còn chưa chết, hoặc cứ coi như Hoàng đế chết rồi, hắn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Đây là nhân chi thường tình, nếu như hôm nay hắn cư Đông cung, cô cũng sẽ không như vậy bỏ qua.
So ra mà nói, ít nhất cô thắng một bước dài rồi. Cô đã là Thái tử, so với bất luận kẻ nào đều cách ngôi vị hoàng đế gần hơn một bước, cô chỉ cần chờ Hoàng đế băng hà là được.
Triều đại đã chết một Thái tử, không có khả năng lại phế cái thứ hai, bằng không thì triều đình sẽ rung chuyển.
Một ngày sau, Hoàng đế lại hạ chiếu, cho Thái tử giám quốc.
Thương thế xương cốt của hắn không tốt hoạt động, muốn ở biệt cung tu dưỡng, biệt cung lại ở trên chân núi, mọi việc không tiện, liền muốn cho Thái tử dẫn quan lại hồi kinh.
Hạ Hầu Phái đương nhiên không chịu đi, vừa làm Thái tử, đã đem các quan lại mang đi, còn để Hoàng đế mang bệnh ở lại trên núi, này sẽ làm cho người ta lên án, cũng sẽ khiến Hoàng đế không vừa lòng.
"A cha như vậy, nhi có thể nào đi? Triều chính đã có Cao thừa tướng, không cần đến nhi, nhi lưu lại, hầu hạ A cha." Hạ Hầu Phái rất chân thành nói, hy vọng Hoàng đế tuyệt đối đừng đuổi cô đi.
Hoàng đế nghe thấy cũng thật cao hứng, nhưng hắn nói: "Đã hạ chiếu thư để ngươi giám quốc, không tốt thu hồi lại. Trẫm biết ngươi hiếu tâm, trở về đi, làm cho triều chính ngay ngắn để ta không lo, cũng là tận hiếu."
Hạ Hầu Phái không còn lời nào để nói, đành phải hồi kinh.
Trở lại kinh, cô đem thái y trong nội cung đuổi hết đi Chung Nam sơn, trong triều mỗi khi có việc lớn, cũng đều cầu ý Hoàng đế phúc đáp, không hề tự làm chủ.
===============================
Dạo gần đây nghe đc tin truyện nếu có những thứ liên quan đến bản quyền đều sẽ bị gỡ xuống, thế là lại phải vội vã đổi bìa truyện -_-
Tiếc rằng không khéo tay, bìa truyện vẫn làm thật xấu:((
Các bạn đọc nếu thấy các editor khác có vài thứ liên quan đến bản quyền thì nhắc các bạn ấy nhé. Mình thấy mấy bạn editor edit đến hơn trăm chương rồi lại bị gỡ truyện, thực sự đáng tiếc.