Thanh Bình Nhạc - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 66: Tần vương phi




Đối với Hoàng đế không thể quá mức thiệt tình. Nếu cùng Hoàng đế thành thật với nhau, tính mạng cũng kém không nhiều lắm muốn băn khoăn 1 phen.
Gần vua như gần cọp, lời ấy không sai.
Hoàng đế từ từ già đi, tinh thần mặc dù còn quắc thước, nhưng trên tóc đã là sương bạch đau nhói. Trong mắt Nhị lang, Tam lang, Hoàng đế già rồi, nhất định phải vội vàng đem Đông cung đẩy xuống đài, bằng không thì lúc Đông cung thuận lý thành chương lên ngôi, bọn hắn liền không có đường sống.
Bọn hắn so với Hạ Hầu Phái gấp hơn. Dù là vì tính mạng thân gia, bọn hắn cũng muốn cắn chết Thái tử.
Cho nên bọn hắn từ trên xuống dưới xâu chuỗi, Hạ Hầu Phái tuyệt không tham gia vào chuyện Thái tử. Chẳng qua chỉ thỉnh thoảng hướng Hoàng đế tạo chút thiện cảm.
Theo tính tình Thái tử, sẽ làm không được chuyện đại nghịch bất đạo. Nhưng mà, vương cùng chư phi tranh giành nói xấu Thái tử, hôm nay nói bên trái, ngày mai nói bên phải, chực chờ đẩy khỏi trữ vị, Hoàng đế rồi sẽ có lúc nghe lọt. Nhưng mà, Thái tử thuở nhỏ do Hoàng đế tự tay giáo dục, hiện tại hành vi của hẳn dù không ổn, Hoàng đế dù không thích, nhưng cảm tình nhiều năm không thể vứt dưới đế giày được. Vạn nhất ngày sau Hoàng đế bị cái gì đột nhiên đau lòng trưởng tử thuở nhỏ thương yêu này nha? Đến lúc đó người đã từng nói xấu Thái tử, phải cư xử thế nào?
Hiện tại Hạ Hầu Phái lo lắng cho Tần thị.
Cô không thể ung dung ôm cây đợi thỏ rồi. Chọn 1 khoảng thời gian xuất cung, trực tiếp sắp xếp người đứng trước cửa dẫn Tần thị đến tửu quán, Hạ Hầu Phái ở bên trong đợi nàng.
Tần thị vào cửa, đánh giá mọi nơi một phen. Có hai gã nô bộc đứng ở cửa ra vào, nhìn quần áo cùng diện mạo cũng không phải là người trong nội cung, lại nhìn Hạ Hầu Phái ngồi ngay ngắn trên ghế dài, một bên góc tường có kỹ nhân vui cười đánh đàn. Tiếng đàn như nước chảy, róc rách động lòng người.
Thấy Tần thị đi vào, Hạ Hầu Phái dùng tay ra hiệu, mọi người bất động thanh sắc mà lui xuống, Tần thị quay đầu lại, liền thấy hai gã nô bộc ở cửa cũng chẳng biết lúc nào mà biến mất, đổi lại là tôi tớ của Tần vương.
Cửa nhẹ nhàng khép lại.
"Chủ nhân nơi này là môn hạ của ta." Hạ Hầu Phái nói ra, mặc dù cô còn chưa xuất cung, đã có người tìm được phương pháp đến làm môn hạ của cô, thấy Tần thị khó hiểu, cô không định nói chuyện này cho nàng. Làm động tác mời, tỏ ý cho Tần thị ngồi xuống.
Tần thị đã hiểu, nhà quan lại sẽ không thiếu những việc như vậy, nhà nàng cũng có thương nhân tìm đến nương tựa, xin được che chở. Nàng ngồi xuống.
Hạ Hầu Phái so với hồi trước khách khí một ít, nhìn nàng ngồi xuống, chỉ lên ấm trà, cho nàng tự tiện.
Tần thị cũng không mất tự nhiên, đầu tiên thì khó, chứ hiện tại đã có thể tính là 1 bắt đầu tốt, nàng liền phóng khoáng. Nghiêng hũ, nước trà nghiêng vào chén nhỏ, không nhiều không ít mà đầy bảy phần rồi vững vàng dừng lại, lại rót cho Hạ Hầu Phái đầy chén nhỏ.
"Điện hạ, lấy trà thay rượu, mong Điện hạ thân thể an khang, chí có thể thành." Tần thị bưng chén trà nhỏ, hướng Hạ Hầu Phái chúc.
Hạ Hầu Phái giơ lên chén, cũng nói: "Cũng mong ngươi, tâm nguyện được đền bù."
Uống xong trà, liền vào chuyện chính.
Hạ Hầu Phái nhìn nhìn Tần thị. Nàng hôm nay mặc một thân quần sam vàng nhạt, đồ trang sức không nhiều lắm, lại thanh nhã khác biệt, trên tóc có một cây trâm bạc, điêu khắc thành văn điểu, trông rất sống động. Cổ nhân phảng phất có một loại bí quyết không già. Tần thị qua tuổi mười tám, chỉ có khuôn mặt cùng khí chất là thành thục một ít, cùng Cửu nương nhà nàng tựa hồ không có gì sai biệt. Mà Vũ Dương trưởng công chúa đã bốn mươi, nhìn cũng như chỉ có ba mươi.
Hôm nay Hạ Hầu Phái tìm nàng đến là muốn hỏi lập trường của Tần Bột. Có thể nói động Hoàng đế, tác dụng của Tần Bột trong đó không nghĩ cũng biết.
Tần thị cũng đã mang đến lời của Tần Bột: "Tổ phụ bảo ta kính bẩm điện hạ, điện hạ cùng phủ Tả Phó Xạ, thích hợp sơ không thích hợp gần."
Như thế cùng cô không mưu mà hợp rồi. Chẳng qua là, cô làm sao tin được ngày thường xa lánh, đến lúc cần thì Tần Bột có thể trở thành trợ lực của cô?
Hạ Hầu Phái "A" một tiếng: "Tần công dụng tâm lương khổ."
Tần thị mấp máy môi, từ trong tay áo lấy ra một cái hộp nhỏ: "Nguyện lấy thư tay thủ tín với Điện hạ."
Hạ Hầu Phái vừa nhìn, hình như là Tần Bột tự tay viết, phía dưới còn có kí tên của Tần Bột. Có thư này, Tần Bột không thể thay đổi.
Tần Bột cẩn thận làm người, lại làm ra việc đem nhược điểm đưa đến tay người khác khiến Hạ Hầu Phái cảm thấy thập phần quỷ dị. Cô vừa liếc nhìn, lụa trắng, chữ đen, kiểu chữ mạnh mẽ, đầu bút lông hướng nội. Cô đứng lên, đi đến đèn đồng bên cạnh, chỗ đó càng thêm sáng chói.
Tần thị nhìn, thầm nghĩ Tần vương đa nghi, rất khó thủ tín.
Sau một khắc thấy động tác Hạ Hầu Phái, nàng bỗng nhiên mở to hai mắt.
Lụa trắng bị đặt trên ngọn đèn dầu.
Ngọn đèn dầu đốt lụa trắng, thế lửa hừng hực.
"Điện hạ!" Tần thị nghẹn ngào kêu lên.
Tro tàn rơi trên mặt đất, Hạ Hầu Phái vỗ tay thản nhiên nói: "Cô cùng Tần công luôn luôn có thể gặp mặt, thư tay mặc dù tốt, cũng không bằng 1 lời của Tần công."
Tần thị khó khăn đem mắt dời từ đống tro tàn đi, rơi trên mặt Hạ Hầu Phái, nàng tối nghĩa nói: "Điện hạ tin cậy, tổ phụ nhất định không phụ."
"Đừng tự cho là thông minh. Nhà ngươi nuông chiều ngươi, Tần công yêu thương ngươi, ngươi không tiếc. Ta và ngươi đã kết minh, nên dùng thành đối đãi." Hạ Hầu Phái nói ra.
Tần thị xem như triệt để bội phục, nàng cũng không giải thích, trịnh trọng nói: "Vâng."
Cho gậy, cũng nên cho táo rồi. Hạ Hầu Phái không lấy lòng: "Nếu như ngươi muốn gặp Tấn vương phi thì báo ta, ta sẽ sắp xếp." Cô không nên cùng Tấn vương phi tiếp xúc, nhưng công chúa, trưởng công chúa, chư Vương phi, ai mà không thể đem Tấn vương phi trong phủ mời ra?
"Sẽ không." Tần thị trên mặt vẫn hồng, nói dối bị vạch trần xong rất xấu hổ, phát hiện bản thân trả lời quá mức kiên quyết, thanh âm nàng chậm xuống, thành tâm thành ý: "Việc thư tay là ta tự cho là thông minh, Điện hạ khoan dung độ lượng, ta sẽ không lại làm chuyện che mắt."
Hạ Hầu Phái chỉ gật gật đầu.
"Chỉ là chuyện của ta cùng Vương phi, vẫn không thấy thì tốt hơn." Tần thị tiếp tục nói.
Hạ Hầu Phái như cũ gật gật đầu, có ít người thật sự không thấy thì tốt hơn. Thấy, cũng chỉ nhìn nhau không nói gì.
Có người trời sinh giỏi quyền mưu giao phong, có người thì chỉ thích hợp đàm luận gió trăng.
Nhân sinh đều chú trọng sứ mệnh, có người cho sứ mệnh là tình, có người thì ngưỡng mộ sinh mệnh.
Không thể nói ai đúng ai sai, chẳng qua là tín ngưỡng khác biệt.
Hạ Hầu Phái không thể tùy hứng. Đối với cô mà nói, ngôi vị Hoàng đế đặt cùng 1 chỗ với Hoàng hậu, chỉ có đoạt được ngôi vị Hoàng đế, cô mới có thể cùng Hoàng hậu cùng một chỗ. Có cơ hội thân cận Hoàng hậu, chính là ban thưởng của ngôi vị Hoàng đế.
Từ tửu quán đi ra, Đặng Chúng tiến lên, tại bên tai Hạ Hầu Phái thấp giọng bẩm: "Bệ hạ hạ chiếu, hộ vệ của Đông cung, ba nghìn cắt còn chưa đủ một nghìn."
Vũ lâm quân có ba vạn, bảo vệ Thái Cực Cung, còn Đông cung ngay cả một nghìn giáp sĩ cũng không đủ.
Không qua mấy ngày nữa, Hoàng đế hạ chiếu, hôn nhân của Hạ Hầu Phái cùng Tần thị đã định. Cùng lúc đó, cũng bắt đầu xây dựng phủ.
Tiêu chuẩn trưởng thành của cổ nhân, không phải là lễ đội mũ 20, mà là thành gia.
Lễ đội mũ 20 cũng không chấp hành nghiêm ngặt, thí dụ như Thái tử, mười một tuổi đã làm, thí dụ như Hạ Hầu Trung, mười ba tuổi cũng làm lễ đội mũ rồi. Hạ Hầu Phái năm trước cũng đã xong.
Nhưng mà thành gia thì bất đồng, có nghĩa là gánh vác trách nhiệm nhất gia chi chủ. Mọi người cũng sẽ đối xử với cô như người trưởng thành.
Vào đông năm nay sẽ là đại hôn của Thập nhất lang; Giữa xuân năm sau, Hạ Hầu Phái mười lăm tuổi cũng cùng Tần thị lập gia đình.
Hôn lễ thập phần long trọng, Thái tử thay cha chủ hôn.
Phủ mới xây đại khí nghiêm túc, người dự tiệc thân phận cũng tôn quý.
Tấn vương phi đứng với một đám công chúa và Vương phi xem lễ. Nàng xem thấy tân lang từ đến, nhìn tân nương xuống kiệu. Hỷ phục tân nương tươi đẹp, quạt tròn che mặt, chậm rãi đi đến bên người Tần vương, bởi vì không thấy được cảnh vật trước mặt nên thiếu chút nữa bị trượt chân, Tần vương nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng một chút.
Bên cạnh xem lễ một hồi ồn ào. Bên tai là hoan thanh tiếu ngữ của Lật Dương công chúa, Tấn vương phi lại nhìn chằm chằm vào tân nương.
Lúc thiếu niên thân mật khăng khít, nhiều năm gặp lại, lại là dưới tình hình như vậy.
"Ngươi vội cái gì?" Hạ Hầu Phái nhỏ giọng nói.
Tần thị mím môi, theo Hạ Hầu Phái mà đứng vững vàng: "Đa tạ."
Hạ Hầu Phái thấy nàng xuống kiệu liền mất hồn mất vía, nhìn chung quanh một cái, liền thấy được Tấn vương phi đứng trong đám người.
Thật sự là điềm đạm đáng yêu. Hạ Hầu Phái nhỏ giọng nói: "Ngươi không thấy nàng? Nàng sắp khóc."
Lời này nói xong, Hạ Hầu Phái cảm giác được bàn tay trắng nõn như ngọc bị cô nắm run lên một cái. Hạ Hầu Phái cười cười, thấy Tần thị vững vàng mớ buông lỏng tay, tỏ ý tỳ nữ tiến lên đỡ.
Tân lang, tân nương phải đi vào bái đường, Hạ Hầu Phái lại nhìn Tấn vương phi một lần, thấy nàng nhếch môi, con mắt một khắc cũng không rời mà nhìn Tần thị, ánh mắt của nàng khô khốc. Hạ Hầu Phái không hiểu sao lại cảm thấy, Tam tẩu của cô mặt đã đầy vệt nước mắt.
Hôn lễ long trọng náo nhiệt, cũng chỉ là các tân khách ồn ào mà thôi.
Hạ Hầu Phái nhẹ nhàng cười, không tập trung.
Dù sao cũng là Hoàng tử, khách mời cũng không dám kịch liệt, nhưng Hán vương lại lôi kéo Hạ Hầu Phái, không uống đầy ba bát rượu lớn thì không cho cô đi. Hạ Hầu Phái cũng cười, lộ ra hết sức cao hứng.
Có Hán vương mở đầu, mọi người liền lớn mật rất nhiều, Hạ Hầu Phái ai đến cũng không cự tuyệt, nể mặt hết. Mọi người đều cho rằng hôm nay là đại hôn nên nội tâm cô vui vẻ, càng ồn ào hơn, chén rượu đổi thành bát rượu, một chén tiếp một chén mà rót.
Đến cuối cùng, may mắn có Thái tử ngăn cản, mọi người mới cho Hạ Hầu Phái thoát thân đi hậu viện.
=================================================
Huyên náo cùng lạnh lẽo buồn tẻ dường như chỉ cách một bức tường, xuyên qua Đạo môn, tiến vào nội viện, huyên náo ồn ào đều ở phía sau.
Thoát được yến hội, Hạ Hầu Phái liền không vui. Đặng Chúng đi theo phía sau, thật sự đoán không ra cuối cùng cô có cao hứng hay không, đành phải thử nói: "Thập nhị lang, thần đi nấu một chén canh giải rượu?."
Hạ Hầu Phái nói: "Không cần, ta không say."
Nhìn thần sắc, ngôn từ này, cũng không giống đã say. Đặng Chúng ngậm miệng.
Đã đến phòng tân hôn, Hạ Hầu Phái dừng chân.
Ánh nến ấm áp trên cửa sổ, dao dộng chiếu sáng. Trong viện tử này, tràn đầy không khí vui mừng, khắp nơi đều hiển lộ rõ ràng hôm nay không giống ngày thường.
Cô bỗng nhiên không muốn tiến vào.
"Đặng Chúng."
Đặng Chúng nhẹ chân nhẹ tay mà đi đến trước mặt cô: "Thập nhị lang?"
"Cô hôm nay, có đẹp hay không?" Hạ Hầu Phái hỏi. Cô nói rồi đi đến đình viện ngồi xuống.
Đặng Chúng bị cô hỏi khiến cho đầu đầy sương mù, nhắm mắt theo đuôi, kiên trì nói: "Thập nhị lang mặc kệ lúc nào đều tuấn tú bất phàm."
Hạ Hầu Phái nói: "Hôm nay có phải đặc biệt đẹp mắt hay không?"
Đặng Chúng cảm thấy Thập nhị lang nhất định là cao hứng đến choáng váng, lời nói cũng có chút ngốc, hắn tiếp tục kiên trì nói: "Vâng. Hôm nay mừng rỡ, khí sắc Thập nhị lang cũng đặc biệt tốt."
Hạ Hầu Phái nở nụ cười một chút, cô ngẩng đầu nhìn lên trời. Cảnh đêm mát lạnh, trăng sáng treo cao, mây khói từng sợi. Thật là một khung cảnh rất tốt, thích hợp định chung thân.
Hạ Hầu Phái tháo xuống túi thơm bên hông, đưa cho hắn, nói: "Đưa cho Hoàng hậu."
Túi thơm tinh xảo, có thêu viền hoa, phía trên còn dùng chỉ vàng thêu hoa đào.
Đặng Chúng hai tay nhận lấy, xoay người đi ra khỏi tiểu viện tân lang, tân nương cư trú, sau lưng mơ hồ truyền đến giọng hát than thở của Hạ Hầu Phái: "Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa..." (Đào xanh mơn mởn, hoa hồng rực rỡ)