Đi được nửa đường, trời giáng tuyết.
Tuyết rơi không dày đặc, từng đóa từng đóa, thưa thớt tán loạn mà bay xuống, có một phen ý vị khác.
Đường trượt, xe phượng đi chậm, dùng cầu ổn định. Cung nhân giơ cái dù lên cao ngăn trở gió tuyết. Hoàng hậu ngồi ở trên liễn, A Kỳ cùng Lý Hoa ở hai bên hầu hạ, thỉnh thoảng nói chút ít.
"Nhìn Ngụy quý nhân cùng Tiết mỹ nhân ở chung hợp ý, có vẻ cùng một chiến tuyến rồi." A Kỳ nói ra.
Lý Hoa tiếp lời: "Còn nghĩ Điện hạ không biết đây."
Lúc Tiết mỹ nhân vào cung, cung nhân trong cung của nàng đều là Nội Thị Tỉnh sắp xếp, Hoàng hậu xếp mấy người vào, có hai kẻ lanh lợi đã vào tẩm điện Tiết mỹ nhân hầu hạ. Nhất cử nhất động, chỉ có chuyện Trường Thu cung không muốn biết, không có chuyện Trường Thu cung không biết.
Hoàng hậu thoạt nhìn có chút mệt mỏi, có chút dựa dẫm, trong mắt có một chút sương mù, nàng không trả lời. Lý Hoa cùng A Kỳ liền ăn ý dừng nói.
Dịch Đình là chỗ vắng vẻ, cách Trường Thu cung khá xa.
Xe phượng đi ra ngõ hẻm, liền thấy phía trước có một người con gái dẫn thị nữ vội vàng qua. Nàng kia ở trong tuyết đi rất gấp, lại bởi vì đường trượt mà đặc biệt cẩn thận, một tay đỡ tay thị nữ, bộ dạng muốn nhanh mà nhanh không được, khiến cho nàng càng thêm lo lắng. Tuyết đã rơi đầy tóc cùng hai vai của nàng, nàng cũng không để ý.
Hoàng hậu chăm chú nhìn lại, Lý Hoa thấy, liền nói: "Điện hạ, đó là Tấn vương phi Chu thị."
"Là nàng." Hoàng hậu nói, giọng nói khẳng định.
Về phần vì sao người ru rú trong nhà Tấn vương lại vội vã vào cung trong thời tiết tuyết bay này, cũng không ai ngạc nhiên. Ngụy quý nhân ưa thích biến đổi biện pháp khi dễ con dâu vì xuất thân của nàng. Tấn vương lại là tên khốn không che chở Vương phi, Tấn vương phi tựa hồ cũng không muốn chống lại Ngụy quý nhân, liền để tùy ý khi dễ đi.
Bởi vì hai nơi không hợp, Lý Hoa có một chút thương cảm người này, nhưng nhiều hơn là âm thầm sảng khoái. Ngụy quý nhân lại làm một việc chuyện ngu xuẩn. Nhi tử cùng nhi tức là nhất thể đấy, nàng quang minh chính đại mượn hiếu đạo áp chế Chu thị, Chu thị bất an mà sống, Tấn vương có thể diện sao? Chỉ làm cho người ta buồn cười.
Chu thị đi đường vòng, cũng không thấy phượng giá.
Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn sắc trời, vào đông tuyết rơi một ngày một đêm là chuyện thường. Nàng quay đầu cùng A Kỳ nói: "Cầm cái dù bình thường đi cùng nàng, nói cho nàng biết ta đã đi xa, nàng không cần cố ý đến bái tạ."
A Kỳ sững sờ, hành lễ, bảo tiểu cung nữ đưa một cái dù —— trên dù không có ấn ký Trường Thu cung—— đi đưa cho Chu thị.
Chỉ là 1 chút việc nhỏ xen vào, mọi người cũng không để trong lòng. Tấn vương phi đáng thương, nhưng nếu Tấn vương chấp mê bất ngộ, thời gian nàng đáng thương vẫn còn ở phía sau. Trên đời này người đáng thương sao mà không nhiều? Thương cảm không được, có thể làm chỉ là nhìn thấy đủ khả năng thì giúp một phen.
Buổi tối, Hạ Hầu Phái đã tới.
Tuổi tác hài tử giống như vóc dáng, Hạ Hầu Phái đã cao hơn nàng nửa cái đầu, thân hình nhỏ nhắn mà thẳng tắp, như một thiếu niên đang nhẹ nhàng trưởng thành, thanh tú tuấn lãng, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.
Hạ Hầu Phái tâm tình không tệ đi vào điện, thấy trong điện nhu hòa, liền biết hôm nay hậu cung không có chuyện gì xấu. Về phần vị Tiết mỹ nhân kia, trừ chính nàng, ai cũng không coi nàng quan trọng. Thai trong bụng nàng là nam hay là nữ cũng khó nói, dù là nam hài, có được ra đời không cũng là hai chuyện khác nhau. Dù sinh ra, lớn được hay không cũng không có người dám chắc chắn. Giống như năm đó Ngụy quý nhân dùng lí do Hạ Hầu Phái so với các huynh trưởng nhỏ tuổi hơn bởi vì cô tạo thành uy hiếp, hôm nay cũng giống như vậy, bất đồng duy nhất chính là Hoàng đế già rồi.
Có cung nhân tiến lên cởi xuống ngoại bào vừa dày vừa nặng của Hạ Hầu Phái, cô thoáng đứng đứng, khi bên người nhẹ nhàng rồi, liền bước nhanh đến phía trước, cười hì hì gọi "A nương".
Hoàng hậu nhìn nhìn cô, giữa lông mày dịu dàng nói: "Ngồi xuống."
Hạ Hầu Phái cũng không chối từ, ngồi vào bên cạnh Hoàng hậu, ở bên cạnh hoàng hậu lúc phòng không có ai, cô tuyệt không muốn ngồi xa, dù chỉ là khoảng cách 1 cánh tay, cô đều ngại quá mức xa xôi.
"Nghe nói A nương hôm nay đi xem Tiết mỹ nhân?" Hạ Hầu Phái hỏi.
Hoàng hậu "Ân" rồi một tiếng, không có nói tiếp.
Hạ Hầu Phái cũng rất tốt: "Nàng quả thật có thai rồi? Ngụy quý nhân không vội sao?" Các nàng cùng một chiến tuyến rồi, Ngụy quý nhân đã ba mươi rồi, tất nhiên là không sánh bằng thanh xuân kiều non Tiết mỹ nhân. Ngụy quý nhân cần một cái sủng phi ở trước mặt Hoàng đế nói tốt, Tiết mỹ nhân cần một cái phi tử ưu thế cho nàng trong cung đứng vững.
Nhưng nữ nhân một khi đã có hài tử, sẽ suy nghĩ nhiều, nếu hài tử là hoàng tử, nghĩ càng nhiều hơn.
"Nàng như thế nào gấp?" Hoàng hậu cười cười, vui vẻ nhạt tới cực điểm, thậm chí là chán ghét nhưng chỉ thoáng qua, Hạ Hầu Phái hầu như nghĩ mình nhìn lầm rồi, lại nghe Hoàng hậu nói, "Nàng hoặc là không làm, nếu đã làm thì làm cho xong."
Hạ Hầu Phái cảm thấy Hoàng hậu thoại lý hữu thoại (*câu nói có hàm ý khác), chẳng qua là cô không suy nghĩ nhiều, dịu dàng mà chuyên chú nhìn Hoàng hậu, cười một cái, nói: "Toàn cung cao thấp, không ai A nương không biết."
Trong nội tâm cô, Hoàng hậu chính là một người hoàn mỹ. Ai ngờ, Hoàng hậu lại lắc đầu, hiện ra một chút ảo não ít thấy: "Cung cấm trong ngoài, thủy chung giữ trong tay Thánh nhân." Hoàng đế đặt nặng nắm giữ cung đình, dù nàng khổ tâm mưu tính nhiều năm, cũng không thể rung chuyển.
Hạ Hầu Phái lại cười, có chút nghịch ngợm mà nói: "Không kỳ quái, hắn là 'Thánh nhân' a." Hai chữ Thánh nhân bị cô nói với âm điệu quái dị, bao hàm trêu chọc. Thánh nhân chính là không gì không biết đấy, năng lực không gì không biết, nếu không sao được xưng tụng "Thánh nhân"?
Hoàng hậu bị cô chọc cho nở nụ cười một chút, chẳng qua là rất nhanh liền nghiêm túc nói: "Không cho phép ngươi nghị luận phụ thân ngươi." Nàng cho đến giờ sẽ không ở trước mặt Hạ Hầu Phái nói bậy Hoàng đế, dẫn tới cô bất kính đối với Hoàng đế, nàng cho tới bây giờ đều là dạy bảo Hạ Hầu Phái làm một người hiếu thuận.
Hạ Hầu Phái biết rõ, lúc này liền ngoan ngoan nhận sai: "Nhi biết sai rồi."
Hoàng hậu thoả mãn gật đầu.
Bên ngoài tuyết càng rơi càng lớn, không chút nào có ý dừng lại, có thể sáng sớm mai, sợ là mở cửa cũng khó khăn.
Hạ Hầu Phái dứt khoát liền ở lại đây, không đi: "Đường tuyết trơn trượt, nhi nếu té, A nương sẽ đau lòng, nhi không bỏ được A nương đau lòng, để ta lưu lại nơi này một đêm a."
Hoàng hậu trong lòng biết cô giở trò hề nhỏ, nếu là thật sự lo đường tuyết trơn trượt, lúc này nên thừa dịp trên đường còn không có nhiều tuyết, nhanh đi về mới phải.
Cô chính là nghĩ ở chỗ này đổ thừa.
Thấy Hoàng hậu không nói chuyện, Hạ Hầu Phái chẳng biết xấu hổ mà giả đáng thương đến ôm lấy tay Hoàng hậu, nước mắt ròng ròng mà nói: "A nương, ngã sấp xuống sẽ đau đấy."
Hoàng hậu bất đắc dĩ: "Ta không thể vĩnh viễn nuông chiều ngươi."
Hạ Hầu Phái hít thở trì trệ, lập tức lại như thường, cô thu lại đau thương trong mắt, cười nói: "Vì cái gì không thể? Ngươi là A nương của ta, vĩnh viễn như thế." Bốn chữ phía sau, cô nói nhẹ vô cùng, giống như lông vũ, giống như nhu hòa, khiến Hoàng hậu nghe xong mềm lòng, nhưng chính cô nghe xong tim như bị đao cắt.
Hoàng hậu hết cách với cô, đành phải đồng ý. Sai người đi Hàm Chương điện lấy sách vở văn chương cùng quần áo thay đổi đến, ngày mai trực tiếp từ Trường Thu cung đi Thái Học.
Hạ Hầu Phái âm thầm nhảy nhót trong lòng.
Lúc còn bé bất đồng, chỗ ở cũ của cô cùng tẩm điện Hoàng hậu quá gần, không thể ở. Nội cung Trường Thu phòng xá nhiều, Hoàng hậu liền chọn một cung điện hướng tốt lại ấm áp cho cô tối nay tạm cư.
Đã đến giờ ngủ, cho người lấy đệm chăn đến. Hoàng hậu tự mình trải giường.
Hạ Hầu Phái đứng ở bên cạnh màn trướng, nhìn Hoàng hậu khom người, hai tay ở trên chăn gấm lướt qua, đệm chăn chỉnh tề trơn nhẵn. Trong nội tâm cô cảm động tựa như nước muốn tràn ra, con mắt cũng có chút ướt át.
Trải giường dù sao cũng là một chuyện giản đơn, Hoàng hậu không thường làm thì cũng làm được vô cùng tốt. Nàng đứng thẳng dậy, thân thể thon dài dịu dàng dưới ánh nến hiện ra 1 tầng hào quang nữ tử dịu dàng.
Hạ Hầu Phái nhờ lúc Hoàng hậu xoay người mà thu thập xong tâm tình, cô cười híp mắt tiến lên, nói: "Lại để cho A nương hao tổn tâm trí rồi."
Hoàng hậu giữa lông mày nuông chiều rõ ràng như thế: "Đã đưa ngươi một giường đệm chăn, an tâm ngủ đi, sẽ không lạnh."
Đây là ý tứ bảo cô sớm đi thu xếp. Hạ Hầu Phái lại không biết như thế nào giữ chặt ống tay áo Hoàng hậu, nói: "A nương, ngươi ở lại 1 chút a."
Lời của cô thập phần đột ngột, nhưng cô không chút nào sợ bị cự tuyệt, cô biết rõ chỉ cần cô muốn, A nương nhất định sẽ cho, dù là ngoài dự liệu của nàng. Quả nhiên, Hoàng hậu nói: "Nằm xuống, ta chờ ngươi ngủ rồi đi."
Hạ Hầu Phái muốn ở cạnh Hoàng hậu lâu hơn, lại lo lắng không khống chế nổi chính mình, cô chỉ có thể không ngừng mà nhắc nhở thân phận của mình.
Trong điện ấm áp làm cho người khác buồn ngủ, Hạ Hầu Phái cởi áo ngoài, chỉ còn một thân trung y, chui vào tron chăn gấm. Cô nằm xong rồi, nhắm mắt lại. Hoàng hậu thay cô sửa góc chăn, ngồi ở bên cạnh giường.
Khí tức của nàng quen thuộc, thân thể của nàng ấm áp, khắp nơi đều là hấp dẫn chí mạng. Hạ Hầu Phái xao động bất an, muốn tới gần, lại không thể tới gần, cô cố gắng để hô hấp của mình vững vàng, làm ra vẻ đã ngủ. Hoàng hậu thủy chung không nói một lời. Nhưng mà nàng lặng im ngồi ở chỗ kia, chuyện này khiến Hạ Hầu Phái bất tri bất giác yên tĩnh trở lại.
Cô không biết mình bao lâu mới ngủ, nhưng trước khi cô ngủ, Hoàng hậu thủy chung đều ở đó như nàng nói.
Trận tuyết vẫn rơi đến giữa trưa ngày thứ hai, một ít nông trại ngoại ô trong kinh bị tuyết đọng làm sụp, trong triều lại vội vàng cứu tế, vội vàng thị sát châu quận cách xa gặp tai hoạ.
Một quốc gia to như thế, sao có thể một mực mưa thuận gió hoà? Hoàng đế xử trí tình hình tai nạn, lại gọi mấy cái Hoàng tử mà giải thích biện pháp tai hoạ lần sau. Hắn hiện tại thỉnh thoảng sẽ triệu kiến Hoàng tử, hỏi một chút việc học, hỏi một chút chuyện hằng ngày. Lúc trước, chỉ có Thái tử mới có thể hưởng thụ đãi ngộ này.
Mà Thái tử, đang bề bộn tổ chức phát cháo cùng thuốc miễn phí cho dân, bất luận như thế nào, cũng không thể để dân chúng đói khổ lạnh lẽo.
Trận tuyết tai họa này cũng không có tạo thành ảnh hưởng lớn, rút cuộc vẫn là ngoại ô kinh thành, dân chúng giàu có và đông đúc, triều đình cũng sẽ không mắt thấy mà bỏ qua. Tết lần trước cũng xuất quỹ, tổn thất là có, nhưng không lớn đến mức làm cho người sống không nổi, dân chúng lực sinh tồn thập phần ương ngạnh, chỉ cần gắng gượng qua lần này, rất nhanh có thể khôi phục sức sống.
Qua 5 tháng, thai Tiết mỹ nhân ổn rồi, trong cung đều có dạy xem hình dạng bụng như thế nào là nam thai. Tiết mỹ nhân rất cao hứng, càng níu lấy chặt Hoàng đế, nàng cảm giác trước mắt nàng bị người ta nhìn chăm chú, e sợ bị người hại.
Hoàng đế chỉ nghĩ nàng là phụ nữ có thai, sẽ có căng thẳng không hiểu được. Cho nên an ủi nàng, tấn phong nàng làm Sung Hoa, từ Dịch Đình chuyển đi, chọn một tiểu cung điện coi như thoải mái dễ chịu cho nàng nuôi dưỡng thai. Thế nhân đối với thai nhi luôn đặc biệt sủng ái, dù không ký thác kỳ vọng, Hoàng đế cũng là muốn thấy hài nhi này bình an sinh ra đấy.
Đáng tiếc, đứa nhỏ này cuối cùng vô duyên với thế gian.