Đột Lợi và Suốt Đêm đều đã chết trong chiến đấu, bộ tộc của bọn hắn trong chiến tranh hao tổn hơn phân nửa. Chỉ còn lại tàn binh bại tướng, đành phải phụ thuộc vào Không Ai Tự Khả Hãn. Không Ai Tự Khả Hãn tính tình mềm yếu thích an bình, tài năng kém cỏi, lúc hợp nhất các tộc bị một phen trắc trở, lại nhờ Ngụy Hội tốt bụng ra mặt tương trợ, đương nhiên, tương trợ cũng là 1 phần trong quá trình sắp xếp cài người, là việc xứng đáng.
Không Ai Tự Khả Hãn thấy Đại Hồng Lư là người tài ba, xử lý chính vụ Đột Quyết đạo lý rõ ràng, càng nguyện ý ngồi mát ăn bát vàng. Hắn bị Đột Lợi áp bách, nhiều năm nơm nớp lo sợ như chim sợ cành cong, thầm nghĩ an hưởng phú quý, nhưng mà hắn cũng không có ngu, biết rõ Đại Hạ nâng đỡ hắn vì để phương bắc yên ổn, nên cuối cùng quyết định thành thành thật thật.
Nghĩ đến Đại Hồng Lư dù sao cũng là quan Đại Hạ, cũng nên trở về, lại nghĩ tới Khả Đôn của Đột Lợi là công chúa Đại Hạ cũng có chút tài giỏi. Không Ai Tự Khả Hãn chợt nhớ tới Hoàng đế Đại Hạ còn thiếu hắn một vị Khả Đôn đây! Không được, không thể đợi, vạn nhất Hoàng đế nghĩ hắn có được ngôi vị liền bắt đầu vô lễ thì sao! Nên hắn liên tục không ngừng phái đặc phái viên vào Trung Nguyên. Có công chúa làm quan hệ thông gia, hai nước sẽ càng thêm chặt chẽ.
Ngụy Hội về nước, bẩm báo một loạt sự việc, không biết có nên nói hay không Không Ai Tự Khả Hãn đã ở trên đường, ít ngày sẽ đến kinh sư. Hoàng đế giống như vô ý mà lườm Thái tử một lần, tay Thái tử trong áo đã mãnh liệt nắm thành quyền, trên mặt còn phải kéo ra nụ cười cứng ngắc.
Hoàng đế thu hồi ánh mắt, cùng Ngụy Hội nói: "Khanh vất vả rồi, trẫm cho ngươi một tháng đi thăm bạn bè, nghỉ ngơi một chút!"
Ngụy Hội vui mừng hành lễ, hiếm khi không một phen tận trung mà chối từ.
Hoàng đế cười cười, cùng quan lại bàn bạc phong thưởng, lần này công đầu thuộc về Ngụy Hội, định phong hắn làm Khánh quốc công, thêm phong hàm. Đám người còn lại tất cả ban thưởng.
Giải tán, Hoàng đế lại đem Thái tử dạy bảo.
Không đến Thái Cực điện, cũng chưa thay triều phục, thấy hai ngày trước có mấy trận mưa, xua tán đi thời tiết nóng ngày hè, Hoàng đế đi vào Lâm Uyển, dạo chơi thản nhiên.
Thái tử cung kính im lặng đi theo sau lưng, Hoàng đế thân hình cao đại vĩ, ở trước mặt hắn đi nhanh. Thái tử ngẩng đầu, liền thấy mũ miện Hoàng đế theo hắn bước chân rộng lớn mà có chút lắc lư, khiến chuỗi hạt bạch ngọc dưới ánh mặt trời phản quang màu mè, có tia sáng kỳ dị.
Thái tử mấp máy môi, thu xuống lo lắng trong mắt. Hoàng đế gọi hắn đến bên cạnh, nhất định không phải vì thưởng thức trên lâm sơ đến thu sáng.
Trên đường không có một bóng người, chắc là Triệu Cửu Khang sớm phái người đuổi đi. Hoàng đế nhìn cả vườn xanh biếc, tâm tình thập phần khoan khoái dễ chịu, thản nhiên nói: "Ngươi xem, đánh 1 trận, đem Đột Quyết đánh cho trung thực rồi, không phải ngoan ngoan phục tùng sao?"
Ổn định Đột Quyết là công tích lớn nhất từ lúc hắn đăng cơ đến giờ, các đời Đế vươn, cũng không có mấy người có thể làm được. Hoàng đế cảm thấy đắc ý, làm sao có thể không vui.
Thái tử trong miệng phát khổ, thấp đầu, nói: "A cha sáng suốt." Đột Quyết quả thật phục tùng rồi, nhưng để được như vậy đã mất bao nhiêu người? Quân đội Đột Quyết một nửa chết vì chiến tranh nội bộ, một nửa là bị quân Đại Hạ tiêu diệt. Hắn nhắm mắt lại, nghĩ lại năm đó ở biên cương tiếng kêu khàn giọng thảm thiết, khắp nơi máu tươi, lần lượt từng cái mặt tuyệt vọng sợ hãi, đan vào thành Địa ngục nhân gian.
Hoàng đế xoay đầu lại nhìn nhìn hắn, Thái tử bị đôi mắt tĩnh mịch của Hoàng đế nhìn đến căng thẳng, Hoàng đế lại dạo bước, nói: "Sứ thần Đột Quyết ít ngày nữa sẽ đến, ngươi tiếp đãi hắn."
Thái tử mãnh liệt ngẩng đầu, bóng lưng Hoàng đế to lớn cao ngạo ngay trước mắt hắn, giống như lúc nhỏ. Thái tử chấn động, chắp tay nói: "Nhi thần lĩnh mệnh." Hoàng Thái tử tiếp đãi ngoại bang, không chỉ là đối với ngoại bang coi trọng, càng là củng cố thân phận Hoàng Thái tử.
Hoàng đế cười cười, bước chậm lại, đợi Thái tử tiến lên, hắn vỗ vỗ vai Thái tử, nói: "Trẫm mỏi mắt mong chờ, hài nhi của ta mạnh mẽ!"
Thái tử ánh mắt sáng lên, tâm tình phấn khởi!
Đoạn thời gian này của hắn rất áp lực, lo lắng bị Hoàng đế xa cách, nhưng hiện tại Hoàng đế vẫn là coi trọng hắn, tín nhiệm hắn! Tâm Thái tử nhảy nhót.
Cùng lúc đó Ngụy phủ lại không có ôn nhu này. Ngụy Hội ánh mắt âm u thâm trầm mà nhìn Ngụy Thiện, nói: "Quảng Lăng vương quả thật khó chơi?" Ngụy Thiện nói Quảng Lăng vương tính tình cẩn thận nhạy bén, thấy mầm đã đủ biết sẽ thành cây, làm lòng người kinh sợ. Hơn nữa lại có bình tĩnh, biết tùy cơ ứng biến. Đủ loại lời khen đến tai Ngụy Hội, đúng là khó chơi.
Hai ba năm nay, số ngày Ngụy Hội ở kinh có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hồi trước bận rộn không kịp nghe nhi tử báo cáo, hiện tại cuối cùng cũng được nhàn rỗi rồi, có thể bình ổn tinh thần nghe một chút, nhưng càng nghe mày nhíu càng chặt.
Ngụy Thiện thấy A cha trên người bao phủ 1 tầng hơi thở âm trầm, không khỏi cung kính nói: "Đúng vậy. Không chỉ thế, năm trước còn có vài lời đồn đãi hỗn loạn, nói là... " Ngụy Thiện bất chợt dừng lại, liếm môi nói: "Thánh nhân đối với Đông cung không vừa lòng, đang mong đợi chư vương."
Nếu lời đồn là thật, đối với Ngụy thị mà nói giống như ngũ lôi oanh đỉnh. Bởi vì Ngụy hậu, Ngụy thị cùng Thái tử chẳng khác nào 1 thể.
Thời điểm Ngụy Sư ra chiêu đối phó Quảng Lăng vương và các hoàng tử khác, Ngụy Thiện sốt ruột không phải bởi vì hắn đối phó Chư hoàng tử, mà là bởi vì phương pháp của Nguỵ Sư không có hiệu quả.
Hiện tại Ngụy Hội đã trở về, Ngụy Thiện như người chết đuối gặp được cây cứu mạng, tha thiết mà ỷ lại nhìn hắn. Người thiếu niên biết rõ lợi hại, nhưng không biết phương pháp phá giải, phải tìm kiếm trợ giúp từ phụ thân, người như núi cao sừng sững trong lòng hắn
Ngụy Hội nhìn hắn, nói: "Quảng Lăng vương nếu quả thật như ngươi nói, tâm tư sâu lắng, sẽ không đơn giản mà cho ngươi nhìn ra manh mối."
Ngụy Thiện lập tức cả kinh, mở to hai mắt nhìn: "Ý A cha là?"
"Ngươi là nhi tử của ta a." Ngụy Hội thở dài, Ngụy thị có ba cháu ngoại là Hoàng tử, mà ba cái cháu ngoại này đều không được như ý, cho nên cũng không nhất thiết phải ôm chặt không buông. Xem lại một chút, chưa cần sốt ruột.
Thấy Ngụy Thiện có chút ngây ngô như không rõ, Ngụy Hội cười cười, ấm áp mà hiền lành: "Không cần suy nghĩ, Thái tử là thái tử của Thánh nhân, có Thánh nhân làm chủ. Nói đến ngươi đi, nam nhi lập chí, nên sớm không nên muộn, ngươi có ý kiến gì không?"
Ngụy Thiện đã 17, nên vào triều rồi. Ngụy Hội có bản lĩnh, có thể thay nhi tử lấy 1 chức tốt, chẳng qua là trước đó hắn muốn nghe ý của nhi tử, cũng tận lực tôn trọng ý hắn.
Ngụy Thiện đã sớm nghĩ tới, hắn muốn vào Đông cung, thành người của Đông cung, kéo gần quan hệ với Thái tử, tương lai sẽ là cận thần Thiên tử, được tân đế tin cậy. Nhưng hiện nay Đông cung có loạn, không phải là nơi để đi.
Vũng nước đục thì dễ mò cá, nhưng vũng nước đục cũng không thể thấy rõ tình thế. Đối với Ngụy Thiện mà nói, trước mắt biến hoá không ngừng, hắn ứng phó không được, đành nói: "Nhi biết quá ít việc, trong lúc hỗn loạn có cơ hội tới nhưng cũng sợ sơ sẩy 1 cái cuốn vào phân tranh, " không vào triều là không được, chỉ có thể tận lực cẩn thận, "Mời A cha chỉ giáo."
Ngụy Hội cũng không cho rằng nhi tử bất cẩn, không hiểu liền hỏi chứ không giả vờ hiểu, khiêm tốn cẩn thận tốt hơn nóng nảy sơ ý. Vuốt râu, nói: "Không bằng trước tiên theo võ, tương lai theo văn cũng được, vẫn theo võ cũng thế, tuỳ ý." Đột Quyết ổn định rồi, nhưng phía nam Trường Giang còn chưa xong, không sợ không có cơ hội. Còn về theo văn, cũng không có gì không thể, đường nếu đi thì sẽ tới, luôn luôn địa phương thi triển.
Ngụy Thiện nghĩ thấy cũng tốt, cha hắn xin chức quan, hắn theo võ hẳn sẽ được phong quan quân, cộng thêm bá phụ hắn là Đại tướng quân, tương lai không lo lên chức.
Có bản lĩnh có thể đứng vững, có bối cảnh có thể lên chức. Ngụy Thiện suy nghĩ rõ ràng, liền nói: "Xin A cha vì ta mưu tính."
Ngụy Hội ha ha cười, vuốt râu nói: "Để sứ thần Đột Quyết đi rồi mưu tính." Vào cấm quân của Hổ Bí hay quân của ta, cẩn thận nhìn một cái đã.
Ngụy Thiện mừng rỡ, bái tạ phụ thân.
Khi Ngụy Thiện đi ra ngoài, Ngụy Hội dần dần thu lại vui vẻ, đôi mắt âm u mà đa mưu túc trí lóe lên suy tư cùng tính toán. Quảng Lăng vương như thế nào còn phải nhìn, Thái tử như thế nào cũng phải xem, quan trọng nhất là Thánh tâm như thế nào.
Hoàng đế giá trị, tâm ý của hắn mới là mấu chốt tiền đồ của Chư hoàng tử.
Nghĩ đến việc Ngụy Sư kích động Ngự sử dâng tấu mời chư vương ra trấn, Ngụy Hội nhíu chặt mày lại, nếu Thái tử không vững vàng, đi một Quảng Lăng vương đến một Hoài Hóa vương, có gì khác nhau? Thái tử đã là Thái tử rồi, chỉ cần lù lù không động là được. Thái tử so với Hoàng tử lại càng không dễ làm, mỗi người đều nhìn hắn, mỗi người đều cân nhắc có quy phục hay không, vạn kẻ để ý, hơi có độ lệch cũng đủ cho người biết, đủ cho người công kích. Hơn nữa không Hoàng đế nào muốn 1 người thừa kể bất hoàn mỹ, lâu ngày tích tụ sẽ bị phế. Mà chư vương là không muốn nhìn Thái tử yên ổn đấy, tất nhiên sẽ tìm cơ hội phá hư.
Thái tử nếu không vững vàng, chết không có chỗ chôn.
A huynh làm việc này, quả thực như hoa mắt ù tai. Được hay không thì đều đã kết thù kết oán với chư vương, được hay không thì đã làm cho hình ảnh Thái tử trong lòng Thánh nhân biến thành không tiếc tay chân.
Không thể tiếp tục như vậy. Không thể để cho A huynh lại quấy nhiễu, Ngụy thị muốn có kế thừa, không thể vội. Ngụy Hội nhắm mắt lại, đắm chìm trong suy nghĩ.
Đặc phái viên Đột Quyết vào kinh là lúc mùa hè nóng bức đã qua, đang là cuối thu không khí dễ chịu.
Thái tử lập ý muốn làm tốt việc tiếp đãi. Luận hiểu rõ Đột Quyết, không ai bằng Đại Hồng Lư, Thái tử liền gọi Ngụy Hội đến Đông cung nói chuyện. Tiếp đãi ngoại bang, vốn là việc của Hồng lư tự, coi như Thái tử không gọi, Ngụy Hội cũng muốn cùng hắn thương lượng.
Mấy lần thương lượng, mấy lần nói chuyện với nhau, Ngụy Hội trong lòng nhíu mày thật chặt. Thái tử để ý, cũng hiểu triều chính, nhưng việc bên ngoài lại có điểm hồ đồ, nhân từ nương tay quá mức.
Thái tử vẫn còn nói: "Lúc Không Ai Tự Khả Hãn tại kinh, có chút dựa vào văn hoá Trung Nguyên, nay đặc phái viên đến, không bằng cho hắn chút ít sách vở, người Đột Quyết đọc sách biết rõ lễ nghĩa liêm sỉ, nghĩ sẽ có thu hoạch."
Ngụy Hội cố nhịn, cuối cùng nói: "Việc này quan trọng, điện hạ chớ tự quyết, trước bẩm Thánh nhân đã." Dừng một chút, tiếp tục nói, "Thánh nhân nhất định sẽ không đồng ý." Đối với câu hỏi của Thái tử tận tình khuyên bảo giải thích. Dân tộc du mục đã đủ tàn bạo rồi, lại để cho bọn họ biết rõ đạo lý, tích lũy năng lực, sẽ muốn lập hùng tâm tráng chí. Trung Nguyên may mắn có không chỉ là sách vở, còn có sắt, muối, kĩ năng dệt may, lương thực hạt giống, những thứ này không thể chảy vào Đột Quyết. Thương nhân xuất nhập cửa khẩu, đều bị nghiêm ngặt kiểm tra, một khi phát hiện có người bí mật mang theo những vật phẩm này bán ra ngoại bang, lập tức chỗ dùng tội phản quốc, nhẹ thì lưu vong, nặng thì diệt tộc.
Nghe xong Thái tử thần sắc ủ dột.
Ngụy Hội thật sự đau đầu, hắn đi đến Đột Quyết kiếm công tích, cho thế hệ con cháu được thuận lợi, cho Ngụy thị ổn thỏa, cho mình thụ được nhiều nể trọng của Thánh nhân. Cuối cùng cũng vì Thái tử thêm chút phân lượng, nhưng vừa về, như thế nào Thái tử điện hạ mà Ngụy thị coi trọng nhất đã biến thành cái dạng này rồi.
Lúc Ngụy Hội đau đầu, Hạ Hầu Phái đang đứng trên giáo trường rộng lớn. . Truyện Đông Phương
Tay trái cô nắm cung, tay phải kéo dây cung đến căng, ánh mắt ngưng đọng như núi, nhắm ngay mục tiêu ở xa."Vèo ——" mũi tên rời dây cung chạy như bay, Hoàng hậu đứng trên đài cao không xa đã nắm chặt tiếng lòng, ánh mắt sáng như tên bắn ra.
"Phanh ——" một tiếng nặng nề va chạm. Chăm chú nhìn, mũi tên trúng vào hồng tâm.
Hoàng hậu mỉm cười, Hạ Hầu Phái cũng nhìn về mục tiêu nơi xa mà cười. Người hầu lại đưa tên đến, Hạ Hầu Phái tiếp nhận, lại kéo cung, mũi tên bắn ra, lại trúng hồng tâm!
Một mũi tên bắn ra vừa lợi hại vừa chuẩn, cánh tay Hạ Hầu Phái bị chấn động run lên, cô rũ xuống cánh tay, người hầu thấy cô không bắn, đến tiếp nhận cung, nịnh nọt nói: "Thập nhị lang thật chính xác, không uổng công ba năm này luyện, Thập nhị lang ngày ngày luyện tập không ngừng."
Hạ Hầu Phái đi đến mục tiêu, thấy bắn vào thật sâu, cười cười, không nói. Cô rút ra hai mũi tên kia, nắm trong tay.
Còn chưa đủ, lực đạo không đủ.
Hoàng hậu không có tiến lên, như lúc đến im ắng rời đi.
Đã hơn nửa năm, Hạ Hầu Phái lại cao lên không ít, đã đến cái cằm Hoàng hậu rồi, cứ thế không cần phải lo lắng cô không cao nữa rồi.
Lễ săn mùa thu sắp đến, Hoàng đế đã đáp ứng lời cầu hôn của đặc phái viên, một mặt hạ chiếu tấn phong một tôn thất nữ làm công chúa, chuẩn bị gả, một mặt mời đặc phái viên tham dự lễ săn, muốn công khai võ công quốc uy.
Hạ Hầu Phái thân là một Hoàng tử được Hoàng đế coi trọng, đã ở trong liệt kê của lễ săn.
Lễ săn ngay tại rừng Đông Giao rậm rạp, rừng rậm kia lúc trước đã bị tìm ra. Vì là vùng đất mà hoàng gia săn bắn, nên quan viên chuyên môn quản lý.
Lễ săn lúc trước, Hổ Bí bảo vệ, đề phòng hiểm ác. Hắn thả rất nhiều con mồi về núi rừng, chuẩn bị cho Vương Công hậu duệ quý tộc tìm vui, nhưng có lễ quan tới cầu khẩn, Hoàng đế ở trước tam quân hiệu lệnh.
"Thiên tử chư hầu, không việc gì thì ba điền", điền nghĩa là được đi săn, hàng năm ba lượt, là chuyện nhất định cần làm. Đi săn không chỉ là đi săn, có thể thấy được 1 chút. diễn luyện binh lính, hành quân bày trận, kỷ luật nghiêm minh.
Diễn luyện là thời điểm đám Vương Công chạy như bay.
Rong ruổi đi săn, khiến tâm người phát cuồng.
Hạ Hầu Phái đứng ở bên hông Hoàng đế, con mắt tỏa sáng mà nhìn rất nhiều người lên ngựa, nói: "A cha, nhi cũng không thể đến không a?"
Hoàng đế cười to, cười xong, lắc đầu: "Ngươi không được, núi rừng âm u, nếu bị nguy hiểm, không kịp cứu hộ."
Tiếng vó ngựa vang lên, rất nhiều ngựa lao nhanh ra ngoài, tự do mà phóng túng, Hạ Hầu Phái vội nói: "Nhi mang nhiều người đi."
Hoàng đế sao đồng ý? Nếu Thập nhị lang bị thương, hắn trở về không thể nói rõ với Hoàng hậu, lại cự tuyệt: "Chờ bọn hắn trở về, ta cầm con mồi tốt nhất ban thưởng ngươi."
"Nhi muốn tự tay săn." Hạ Hầu Phái không buông tha.
Thái tử ở bên, liền cười nói: "Thập nhị lang muốn như vậy, A cha liền đồng ý đi a, mang nhiều người như vậy, sẽ không có việc gì."
Hạ Hầu Phái lập tức tha thiết mà nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế đành phải cười lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Được, cho ngươi đi." Tự mình chọn hơn hai mươi kẻ có kinh nghiệm theo bảo vệ Hạ Hầu Phái, tránh gặp gỡ mãnh thú.
Trận chiến như vậy, nên đầy đủ an toàn, dù trong núi rừng này vốn cũng không có nhiều mãnh thú có thể gây tổn thương cho người.
Hạ Hầu Phái lập tức mang cung trên lưng, cao hứng bừng bừng mà trèo lên ngựa, trước khi đi còn hưng trí bừng bừng nói: "A cha chờ nhi săn được vật tốt, đêm nay có thể thêm thịt."
Hoàng đế vui vẻ càng sâu, có lẽ có thể thêm thịt thỏ a. Đưa mắt nhìn Hạ Hầu Phái đi xa, hắn liền đi vào doanh trướng, buổi chiều Hoàng đế cũng muốn lên ngựa săn bắn. Nhưng lúc này, hắn muốn nghỉ một chút, lúc trước diễn luyện hắn thống soái tam quân, bị một phen mệt nhọc. Rất lâu không có lên trận giết địch rồi, lúc này trên ngựa chưa được bao lâu, đã mệt rồi.
Không biết ngủ bao lâu, bên ngoài lều từng cơn nói to làm ồn ào. Hoàng đế mãnh liệt mở mắt, trong mắt thanh tỉnh đến cực điểm, dường như chưa từng ngủ. Triệu Cửu Khang kinh hoảng mà chạy vào, thấy Hoàng đế tỉnh dậy, quỳ ở trước giường, bẩm: "Thánh nhân, Thập Nhị điện hạ bị tập kích!"
===================================
Đợi đến giao thừa tui sẽ up nhiều nhiều chút, coi như lì xì cho những người đã ủng hộ tui nha
( '͈ ᗨ '͈)