Thanh Bình Nhạc - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 41: Hoa mai




Tuyết đầu mùa phủ kín cả tòa cung điện trắng xoá.
Sương đọng trên lá cây băng tuyết, ngân trang tố khỏa. Đông tuyết ngày dài tích dày đặc trên đất, đạp lên rung động cọt kẹt..t..tttt
Hôm nay, có ánh sáng mặt trời rồi, ánh vàng rực rỡ chiếu xuống, tuyết trắng đều nhiễm màu vàng ấm ấm áp áp.
Khí trời khó có được, phong cảnh khó có được.
Tới gần ngày tết, tất cả nhà đều có yến ẩm (Ăn tiệc và uống rượu), hoàng gia cũng không ngoại lệ. Hôm nay Hoàng hậu mời phụ nhân trong ngoài đến nếm thử rượu nhưỡng hoa mai.
Lời mời của Hoàng hậu, chỉ có muốn mà không được, ai cũng mong đến đấy.
Phụ nhân gọi bằng hữu cùng nhau mà đến, so với ước định canh giờ đến sớm hơn nửa khắc.
Tiệc ở cung điện Lâm Uyển rộng thùng thình, cung điện bốn phía trồng mai, trước mắt đang nở rộ, thật sự là cao vút tươi đẹp, hương thơm lượn lờ.
Cung điện có 1 cửa lớn mở rộng, ba mặt xung quanh là cửa sổ đã được đóng. Màn trướng được treo lên, có chút lay động, bên ngoài ánh sáng theo vào trong điện, sáng ngời mà cao rộng.
Trong điện hương thơm lan tỏa, ngoài hoa mơ, cũng có mùi vị thanh nhã son phấn. Một điện toàn nữ nhân, nói cười vui vẻ. Nói là phẩm tửu, nhưng còn thưởng mai, còn có vui chơi giải trí.
Lúc Hạ Hầu Phái đến, có một nữ nhân đang hát, người còn lại gõ nhịp phụ hoa, thập phần hoạt bát mà ưu nhã.
Hạ Hầu Phái đứng vững ở cửa ra vào, thẳng đến lúc bên trong hát xong mới cất bước.
Cung nhân canh cửa hầu hạ cô thoát áo khoác lông chồn, dẫn cô đi vào.
Tiếng bước chân truyền đến, không ít người quay đầu nhìn. Hạ Hầu Phái từ bên ngoài đến, bên người không có băng tuyết tiêu điều, mà là ánh mặt trời sáng lạn. Đi đến trước hoàng hậu, khom người bái nói: "Nhi thỉnh A nương đại an."
Hoàng hậu đã gặp cô rồi, dịu dàng cười cười, nói: "Trọng Hoa, đến."
Hạ Hầu Phái đứng thẳng thân, trong sáng cười cười với Hoàng hậu, đi qua, ở bên người nàng ngồi xuống.
Dù không biết Hạ Hầu Phái, hiện tại cũng biết rõ đứa nhỏ này là ai.
Lại nhìn kỹ một chút, một cái hài tử thật tốt, sạch sẽ thanh tú, bình tĩnh có độ.
Chuyện Hoàng đế đối với Thái tử tựa hồ có chút bất mãn, còn bảo thừa tướng đi khuyên can đã không còn là bí mật gì. Lũ triều thần tâm tư lại sống dậy, cố gắng cổ vũ, còn có đặt cược, thấy trước mắt có một cái không tệ. Quảng Lăng vương mẫu thân là Hoàng hậu, trừ Thái tử ra thì chính là cô rồi, so với các hoàng tử khác chiếm được đại nghĩa hơn, phần thắng không nhỏ. Về phần tuổi nhỏ, Hoàng đế không phải vẫn khoẻ mạnh sao? Chỉ cần bảy tám năm nữa không quy thiên, liền đủ cho Hoàng tử lớn lên.
Ánh mắt của mọi người từ lúc Hạ Hầu Phái tiến đến đã hữu ý vô ý mà rơi trên người cô. Mẫu thân Lý thị của Hoàng hậu an vị tại bên cạnh Hoàng hậu, thấy vậy, liền qua cái bàn cùng Hạ Hầu Phái nói chuyện: "Thập nhị lang làm sao tới?"
Hạ Hầu Phái ngồi 1 bên khác của Hoàng hậu nghe thấy, cười trả lời: "Đọc sách mệt mỏi, nghe nói A nương có náo nhiệt, liền tới xem chút."
Cô vừa nói như vậy, đã có người tiếp lời: "Biển học mênh mong, người hiếu học làm sao mệt mỏi?"
Thanh âm này đến đột ngột, Hạ Hầu Phái tập trung nhìn, mở miệng chính là Đồng An công chúa.
Đồng An công chúa đến tiệc của Hoàng hậu có chút không được tự nhiên. Thời điểm Thái tử bất ổn, chư vương rục rịch, hành vi đơn thuần cũng không đơn thuần. Hoàng hậu mở tiệc, dù chưa nói việc trữ vị, nhưng nàng lại có thể mượn chuyện này đưa ra thiện ý. Người biết chuyện ở giữa nói chuyện, sao phải nói rõ? Thời điểm người bên cạnh nghe thấy còn mơ mơ màng màng, Hoàng hậu đã cùng người sơ bộ xác định minh ước rồi.
Người đến mặc dù đều là phu nhân, nhưng trên yến hội, phu nhân là đại biểu gia tộc, các nàng tới đây vốn là trong nhà phái tới cùng Hoàng hậu thảo luận đấy. Đồng An công chúa thật sự không muốn thấy quá trình Thập nhị lang thế lực lớn mạnh, nhưng mà yến hội này, không phải chỉ mỗi Hoàng hậu có thể mời mua nhân tâm, người có bản lĩnh cũng có thể. Nàng liền trang điểm xinh đẹp mà đến.
Trước mắt thấy Hạ Hầu Phái thanh trong sáng lãng mở miệng, liền nhìn không được, muốn quấy rồi tiệc này.
Nói xong, nàng lại dịu dàng quan tâm mà nhìn Hạ Hầu Phái, dường như nàng nói quả thật vô ý, quả thật xuất phát từ thân thiết, mà không phải ám chỉ Hạ Hầu Phái ham chơi không học tốt, ôn nhu nói: "Thập nhị lang nên đi ra một chút, đừng mệt nhọc."
Diễn tuồng này cũng quá khoa trương rồi, ở đây ai chẳng biết Hạ Hầu Trung, Đồng An công chúa một giuộc đây? Quá phận che giấu, chỉ làm cho người cảm thấy dối trá. Hạ Hầu Phái trong lòng thở dài. Cô sao có thể để cho người ta nói lời vô ích, hơn nữa còn đang có mặt thê nữ văn võ cả triều? Đang muốn há miệng, liền thấy Hoàng hậu quay đầu, nhàn nhạt liếc cô một cái.
Đây là ý tứ muốn cô chớ nói. Hạ Hầu Phái không có nửa điểm do dự mà nuốt xuống lời vừa muốn nói, trên mặt duy trì biểu lộ cười như không cười, nhàn nhạt lườm Đồng An công chúa một cái, liền quay đầu hỏi Lý thị: "Trời lạnh, ngài không sao chứ "
Lý thị cũng giả không thấy Đồng An công chúa do giấu giếm đắc ý, vẻ mặt liền cứng ngắc. Cười nói: "Lão thân mọi chuyện đều tốt, Quận vương cũng nên bảo trọng thân thể."
Coi như Đồng An công chúa chưa từng nói chuyện. Lúc Đồng An công chúa kịp phản ứng, rất xấu hổ, nàng bị người trực tiếp bỏ qua! Thập nhị lang thật gian trá! Ở đây đương nhiên cũng có phe của Hạ Hầu Trung, không thể nhìn nàng bị sượng mặt đang muốn giải vây, liền nghe Hoàng hậu hời hợt nói: "Tứ Nương nói không tệ, Trọng Hoa không hiếu học bằng huynh trưởng, Thánh nhân cũng nói thế."
Lời này nói ra, chúng nữ nhân đều yên lặng quay mặt qua chỗ khác chê cười Đồng An công chúa, thiếu chút nữa đã không nhịn được nhếch lên khóe miệng.
Hoàng đế không có nói Hạ Hầu Phái không hiếu học bằng huynh trưởng, nhưng Hoàng đế có khiển trách Hạ Hầu Trung lười đọc sách! Đây việc trước đây không lâu.
Lại nói Hoàng đế bị Thái tử hồ đồ ngu xuẩn làm tức giận một chút. Nghĩ đến hắn còn có bảy nhi tử, lại nghĩ hắn không đầu không đuôi kêu người đến thật không ổn, liền lại gọi tới một lần, khảo thi học vấn, đem sự việc lần trước cho qua. Kết quả, khảo thi liền khảo ra Hạ Hầu Trung lơ đãng việc học.
Hạ Hầu Trung vội vàng tranh quyền đoạt lợi, còn có thời gian ra sức học hành? Hơn nữa hắn đã lập gia đình, không cần ngày ngày cầm quyển sách dụng công, liền qua quýt cho xong. Hoàng đế nếu hỏi triều đình thế cục như thế nào, Hạ Hầu Trung nhất định có thể nói được rõ ràng, nhưng mà Hoàng đế muốn các con trung thực, hỏi hiểu biết sách vở, Hạ Hầu Trung đọc thuộc lòng cũng khập khiễng, chỗ nào còn nói ra được giải thích của mình? Hoàng đế lại bị tức giận, mắng Hạ Hầu Trung lười đọc sách.
Việc Hoàng đế khảo thi Hoàng tử, hắn không nghĩ tới che dấu, Hoàng hậu càng sẽ không vì Hạ Hầu Trung mà hao tâm tổn trí. Như thế Đế hậu đều chưa từng phong tỏa tin tức, Hạ Hầu Trung bị Hoàng đế mắng chửi lười đọc sách không quá ba ngày liền truyền đi cho mọi người biết.
Hoàng hậu ngắn ngủn nói một câu, không có một chữ nhắc tới Hạ Hầu Trung, lại làm cho người miên man bất định.
Đồng An công chúa lúng túng mặt đỏ rần, Lật Dương công chúa cười không cần che giấu, dù sao nàng đã theo Hoàng hậu, Tam lang cùng Tứ Nương có thể làm gì nàng? Đồng An công chúa thấy Lật Dương công chúa thần sắc tràn đầy chê cười, càng tức giận.
Mọi người thì chê cười, phe Hạ Hầu Trung thì thần sắc cứng ngắc, bầu không khí lập tức liền vi diệu. Hoàng hậu ánh mắt nhàn nhạt quét qua điện, lập tức có người ra giảng hòa, bầu không khí lại dần dần hài hòa lên.
Hạ Hầu Phái một mặt vui vẻ vì A nương, một mặt cảm tưởng A nương đang đánh chưởng trước mặt. Cô chẳng qua là đến ngồi một chút, dù sao Quận vương lẫn vào trong đám nữ nhân, cũng là việc không nên.
Cô nắm chặt những lời mấy vị trọng thần phu nhân vừa nói. Cô nhớ rõ hai ngày trước là trăng rằm trưởng tôn Tả Phó Xạ Tần Bột, nhớ rõ sinh thần mẫu thân Đại Lý Tự Khanh sắp tới, nhớ rõ trưởng tử Tông Đang Khanh muốn kết hôn, tân nương xuất thân từ Phan thị thế gia, tân nương trong nhà đứng thứ mấy cô cũng biết. Giọng nói không lo không vội, thái độ không tự ngạo cũng không quá phận gần gũi, nói chuyện với cô như tắm gió xuân.
Lúc Hạ Hầu Phái ngồi dậy cáo từ, các phu nhân đối với cô cũng có sơ bộ hiểu rõ, cùng tán thưởng: "Người Hán vương khen quả nhiên không tệ, Quảng Lăng điện hạ thật sự là ngọc lang." Dung nhan như ngọc, ngôn hành cử chỉ cũng như ngọc.
Tiệc lúc này, trừ Đồng An công chúa bị ngoài ý muốn, những thứ khác đều như ý.
Hạ Hầu Phái quá nhỏ, không thể cùng triều thần tiếp xúc, đây là chỗ hạn chế. Cô muốn chú ý tu dưỡng, nhưng cũng không thể để đám đại thần quên cô, Hoàng hậu thiết yến là phương pháp xử lý chu toàn.
Ra khỏi tòa cung điện, ánh nắng như cũ ấm áp.
Hạ Hầu Phái phủ thêm áo khoác đi đến Trường Thu cung, chờ Hoàng hậu tan tiệc trở về.
Mà tiệc vẫn còn tiếp tục.
Các nữ quyến không chỉ nói son phấn, thi thoảng cũng sẽ nhắc tới việc trên triều, nhất là công chúa, lúc này công chúa đặc biệt sinh động, giúp đỡ huynh đệ tranh giành ngôi vị hoàng đế.
Nói qua nói lại đã nói đến Vương tử Đột Quyết. Các phu nhân nghe nói Hoàng đế có ý đem công chúa gả cho hắn, nhưng không biết là vị nào. Có lẽ sẽ không phải con gái Thánh nhân, mà là chọn từ tôn thất để đối phó.
Tha hương lấy chồng xa, đến vùng đất Man Hoang không bằng Lạc Dương phồn hoa, ai nguyện ý đây? Ngày gần đây tôn thất nữ độc thân đều đang thương định hôn ước. Vì Hoàng đế không nói Vương tử khi nào thì đi. Lạc Dương tuyết đọng dày, Đột Quyết tuyết đọng càng dày, không thể di chuyển trên băng tuyết. Đột Quyết bên kia cũng bởi vì thời tiết mà tạm dừng chiến, để mùa xuân năm sau chiến đấu tiếp.
"Vị sứ thần của Suốt Đêm Khả Hãn nghe nói là do Đại Hồng Lư cài vào, sẽ không làm tin tức lộ ra ngoài." Lật Dương công chúa nói.
Đồng An công chúa vừa rồi một mực nghiêm mặt, vừa nghe đến cái này nhịn không được nói: "Suốt Đêm Khả Hãn còn không biết a?"
Sao có thể biết? Suốt Đêm vẫn còn chờ Đại Hạ tương trợ đây.
Nghe các nàng không giới hạn mà nói chút phỏng đoán, lại nhìn sắc trời, cũng nên giải tán. Hoàng hậu ban thưởng tất cả mọi người rượu hoa mai cùng trái cây. Mọi người cũng cáo lui.
Trở lại Trường Thu Cung, liền thấy Hạ Hầu Phái cầm trong tay một bó hoa mai, đang cắm vào bình.
Hoa mai trong tay cô, cành mạnh mẽ, rất có khí khái, hình vẽ trên bình hoa cùng hoa mai rất xứng. Hạ Hầu Phái ngồi xuống thư án, dời qua dời lại, cố gắng cắm hoa mai vào bình.
Hoàng hậu tiến đến, Hạ Hầu Phái ngẩng đầu thấy, ánh mắt sáng lên, cao hứng mà nâng... bình hoa tiến đến: "Cái này, A nương thấy được không?"
Hoàng hậu thấy cô giơ lên, nhìn 1 chút, nói đúng trọng tâm: "Kiên quyết quá nặng." Người trẻ tuổi tâm tính đều như thế. Đưa tay, đem 1 cành chính giữa đâm ra kia nghiêng qua trái một chút, lập tức làm cả bình hoa dịu dàng lên, là một loại ý vj khác biệt.
Hạ Hầu Phái thu tay lại, cầm bình hoa cúi đầu nhìn nhìn, càng nhìn càng ưa thích, A nương làm so với cô tốt hơn. Vốn là nghĩ đưa cho Hoàng hậu bày trong tẩm điện, thấy hoa mai này giống như thấy cô. Hiện tại thôi vậy, cô đưa cho người hầu mang về đặt trong tẩm điện của mình, mỗi ngày thấy nó, như thấy Hoàng hậu.
Hoàng hậu thấy cô vui vẻ rạo rực mà nhìn người hầu ôm bình hoa lui ra, không khỏi cười cười. Vừa rồi bữa tiệc bị Đồng An khiêu khích cũng không khiến cho cô oán hận.