Thanh Bình Nhạc - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 40: Nắm tay




Sinh làm Hoàng tử, là một phiên vương, không nên quản chính trị, kể cả việc tư của Hoàng đế. Muốn an hưởng phú quý không khó, không cần học quá nhiều, thanh danh kém một chút cũng không sao, chỉ cần không chọc khi nam bá nữ (nam nhân độc ác, nữ tử bá đạo), cưỡng chiếm lâm viên không hợp pháp, Hoàng đế bình thường sẽ không gây khó dễ cho phiên vương.
Hoàng đế cũng cần thanh danh, cần gì đi khó xử một cái vô hại phiên vương, lưu lại một cái tiếng xấu không tiếc tay chân, khắt khe với huynh đệ? Nhưng điều kiện tiên quyết, là phiên vương không được đe doạ đến hoàng quyền, còn phải hiểu rõ tình hình biết điều, không để Hoàng đế lưu tâm.
Hạ Hầu Phái cảm thấy, hai điểm này thật sự là quá khó khăn. Chỉ nhìn Hạ Hầu Trung hiển lộ nhảy nhót cùng Hạ Hầu Thứ mừng rỡ vừa rồi, liền biết bọn hắn khó dằn nổi muốn kéo Thái tử xuống.
Kéo Thái tử xuống? Mưu phế thái tử, chung quy là vì muốn đoạt!
Bọn hắn thành công, chỗ nào còn có đường sống của cô? Nhất là, Ngụy quý nhân cùng A nương, chưa đủ lớn để đối phó. Không được, vì mình, vì A nương, cô phải càng thêm hăng hái.
Hoàng đế diễn cho Thái tử nhìn, Thái tử có hay không cảm ngộ, tạm không biết, nhưng Hạ Hầu Phái cảm thấy bị chèn ép, cô phải càng thêm cố gắng mới được.
Trở lại Thái Học, Hạ Hầu Phái liền bình ổn tinh thần, bưng sách, đọc.
Hạ Hầu Chí, Hạ Hầu Am, Hạ Hầu Cấp động kinh như nhau trải qua Hoàng đế tuyên triệu, liền tụ họp thương thảo Hoàng đế diễn tuồng nào. Nói thầm trong chốc lát, cũng nghĩ không ra, chẳng qua là trong lòng ba người đều có một chút cảm giác nhàn nhạt "A cha tựa hồ không thích Đại lang rồi".
Tan học, Hạ Hầu Cấp đi cùng Hạ Hầu Phái, phàn nàn nói: "Bát lang, Cửu lang nói chuyện khiến ta đầu đầy sương mù, còn không bằng không nói. Ngươi lại chỉ lo đọc sách, cẩn thận đọc thành con mọt sách. Nói một chút thôi, A cha là vì cái gì? Không đầu không đuôi gọi người đi rồi lại đuổi người trở về."
Hạ Hầu Phái sao dám để chân tướng lộ ra? Nếu lan truyền ra ngoài, chịu miệng lưỡi thế nhân. Cô không chịu như vậy đâu, chỉ cười cười nói: "A huynh không biết, sao Phái biết?"
Hạ Hầu Cấp sờ vuốt đầu, thở dài: "Ngươi cũng không biết? Ôi..." Như cũ mê man. Mê man trong chốc lát, hắn nói đến Thái tử, "Đại huynh hôm nay có chút ít nói." Lại nói, "Hôm nay nói toàn là việc chém chém giết giết, Đại huynh là người nhân từ chắc không thích nghe."
Hạ Hầu Phái nhướng mày, quay đầu nhìn hắn một cái, lại như không có việc gì cười cười. Hạ Hầu Cấp đang tiến vào mê man trăm mối vẫn không có cách giải rồi, cũng không nhìn thấy Hạ Hầu Phái nhìn hắn.
Mấy người bọn hắn đi rồi, Hoàng đế bình luận từng lời giải thích của bọn hắn, nói đến Hạ Hầu Phái, hắn nói: "Thập nhị lang nhỏ như vậy. Còn biết đạo lý người thắng làm vua, ngươi còn không tự kiểm điểm sao?"
Quả thực là ân cần dạy bảo, hận không thể đem kinh nghiệm của mình, quan niệm của mình đều rót vào tai Thái tử. Thái tử nghe được rõ ràng lời của Hoàng đế, càng biết rõ, Quốc lực không hưng thịnh, binh tướng không mạnh mẽ thì chỉ như cá trên thớt. Hắn cũng không cho rằng, có thể nước giếng không phạm nước sông, hai bên đều tốt. Hắn chẳng qua là cảm thấy, trận chiến này có thể không cần đánh, làm bọn chúng hoảng sợ là đủ rồi, hoảng sợ rồi biết rõ Đại Hạ lợi hại, chẳng phải cũng không dám xâm phạm sao? Mục tiêu, không phải cũng đạt được sao?
Nếu như hắn chưa đi qua chiến trường, hắn chưa hẳn đã cảm ngộ sâu sắc như vậy, nhưng hắn đã đi qua rồi. Hắn tận mắt thấy trên chiến trường tàn khốc máu chảy thành sông, chết không chỉ là địch nhân, còn có quân ta. Bất luận quân địch hay quân ta, đều chết dưới đao kiếm lạnh như băng. Bọn hắn vốn không cần chết, nếu không có chiến tranh.
Còn về vi phạm lời hứa, cũng không phải không thể. Vẫn là câu nói kia, nước không có uy tín không thể đứng vững. Thế nhân có mắt sẽ nhìn, một khi thế nhân cho rằng triều đình là triều đình thay đổi xoành xoạch, đến lúc đó pháp lệnh làm sao phổ biến? Đem công chúa gả cho Vương tử là tốt, hắn biết rõ, thế nhưng nếu như không làm như vậy, mà đem công chúa gả cho Suốt Đêm, cũng không tổn thất quá nhiều. Nếu Suốt Đêm là tân chủ Đột Quyết, chưa hẳn nghe lời như Vương tử, nhưng dù sao hắn cũng chịu ân huệ của Đại Hạ, nếu có chuyện gì thì chỉ cần dạy dỗ lại hắn. Trả giá như thế, đổi lấy lời hứa đáng giá nghìn vàng, Thái tử cho rằng đáng giá.
Không những chính kiến bất đồng, mà ngay cả suy nghĩ cũng không giống. Nhưng Thái tử không phải người ngu, thấy Hoàng đế phí rất nhiều công phu giảng đạo lý cho hắn, cũng làm bộ khiêm tốn nghe lọt.
Hoàng đế hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn không an tâm lắm. Cho Thái tử trở về Đông cung, lại gọi Thừa tướng đến, mạng chuyện Thái tử cẩn thận phân tích một lần.
Cao Tuyên Thành nghe Hoàng đế nói, trong lòng hoảng hốt. Hoàng đế muốn hắn phân tích cho Thái tử, hắn ngựa không dừng vó mà đi Đông cung, không dám trì hoãn chút nào —— không thể tưởng tượng được Thái tử lại có ý muốn như thế, phải tranh thủ thời gian dập tắt mới tốt!
Cao Tuyên Thành là một kẻ áo vải, sau đó vào Vương phủ mưu chức, được Hoàng đế để mắt, trở thành mưu sĩ được tín nhiệm nhất, cuối cùng dùng thân phận công thần nhảy lên vị trí thừa tướng. Hắn phải thật tinh mắt, vì chính mình chọn lương chủ, tìm nơi nương tựa là Hoàng đế, lúc ấy Trữ vị là Ai thái tử ngồi; tiếp theo, hắn có tài làm quốc sĩ, hiểu được làm như thế nào có thể an thiên hạ; cuối cùng, hắn biết đạo ở cùng quân vương, hắn hiểu ý chủ thượng.
(Trữ vị là vị trí người thừa kế)
Thấy Hoàng đế mặt không thay đổi mà nói với hắn một câu: "Đại lang không rõ lí lẽ, ngươi phân trần minh bạch cho hắn. Thái tử 1 nước, dù không thể mở rộng bờ cõi, cũng phải có thể giữ vững cơ nghiệp, hắn như vậy không được!"
Cao Tuyên Thành liền lập tức đem tâm treo đến cổ họng, bệ hạ đã rất bất mãn!
Hoàng đế chưa che giấu thất vọng của mình. Trong này tuy có Cao Tuyên Thành nhưng hắn đã đem tôn nữ gả vào Đông cung, đã một mực cột vào thuyền Đông cung rồi. Với cả hắn quả thực rất thất vọng, Thái tử mềm yếu khờ khạo đã không còn là lần đầu tiên.
Cao Tuyên Thành cùng Thái tử nói chuyện, hắn cũng không đi thẳng vào vấn đề, trước cùng Thái tử nói chút chuyện lý thú gần đây trong kinh. Từ từ dẫn tới trên người Vương tử: "Đột Quyết kham khổ, không thấy xuân hạ, Vương tử ở kinh đã vui đến mức không thèm về rồi."
Thái tử cũng cười một chút, tao nhã: "Thật là như thế, chỗ kia ta đã đi qua. Đất đai cằn cỗi, một mẫu đất không đủ mấy hạt lương thực, bọn họ là dân chăn nuôi, không có đồ ăn a..." Nói đến chỗ này, hắn mẫn cảm câm miệng, khẽ mím môi, cười nói: "Nếu Vương tử thích, chờ lúc hắn đi, Đại Hạ dùng quà quê làm lễ ly biệt, cũng làm cho hai bang vui vẻ."
Hắn dừng lại kịp thời, Cao Tuyên Thành cũng nghĩ hắn nói chưa hết rồi, "Dân chăn nuôi không có đồ ăn, để không đói bụng chết, chỉ có thể đến Đại Hạ cướp bóc rồi". Hoàng đế nếu biết Thái tử là nghĩ như vậy, có tức chết không, nhưng Cao Tuyên Thành gừng càng già càng cay, hắn chịu được, mặt không đổi sắc, dường như cái gì cũng không có nghe thấy, tiếp tục nói: "Nếu hết thảy như nguyện, Vương tử về quê trở thành Đột Quyết Khả Hãn, sẽ nhớ kỹ phần này thâm tình thắm thiết của Đại Hạ." Nói xong, liền thương xót mà thở dài, "Chỉ mong thế gian không có chiến tranh a."
Thái tử liền bị khơi gợi đồng cảm, chấp nhận: "Đúng vậy a, chuyện trên đời này cũng không phải chỉ có 1 biện pháp, luôn luôn những biện pháp khác có thể giải quyết, cũng không cần phải động đao động thương."
Cao Tuyên Thành nghe đến đó, đã hiểu Thái tử còn có những biện pháp khác có thể giải quyết tranh chấp. Ngữ khí của hắn bình tĩnh...mà nói: "Điện hạ sai rồi, mạnh được yếu thua, khi dễ kẻ yếu là bản tính của con người."
Thái tử giật mình, vừa rồi còn nói tốt, như thế nào có chút gió liền đổi.
Cao Tuyên Thành trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nói xong một câu kia, hắn mềm giọng nói: "Chỉ có chiến tranh mới mang đến an bình, điện hạ xem Vương tử nếu làm chủ Đột Quyết, về sau có thể cùng Đại Hạ hòa bình ở chung, đến lúc đó hai bang có thể không cần chinh chiến, dân vùng biên giới cùng không bị thương tổn?"
Thái tử nhẹ gật đầu, đúng là như thế.
"Nếu không đánh một trận, không để Vương tử đổ mồ hôi lấy ngôi vị, hai bang chiến sự không ngừng lúc nào có thể dừng lại?"
Thái tử ngẫm lại, là như thế a.
Cao Tuyên Thành liền thở dài: "Chính là như thế, không thể không hành động a, điện hạ là chủ không thể không cứng rắn."
Thái tử trầm mặc, một hồi lâu, mới nói: "Không thể dạy sao?"
Cao Tuyên Thành ở trong lòng lông mày đã vắt thành một cục rồi, trên mặt lại không thể không chịu đựng: "Man di dựa vào cái gì phải nghe trời, dạy bọn hắn cũng không phải giống như Thiên tử với dân. Không cùng chỗ, luật pháp không hợp, như thế nào dạy, ai tới dạy? Điện hạ có tâm là tốt, nhưng làm không được." Nếu là có thể xử lý, đã sớm làm.
Thái tử liền không nói.
"Có mấy lời không nên do thần nói, nghe thấy điện hạ nói mấy lời, thần không thể không khuyên can. Điện hạ nói những lời đấy, Thánh nhân không muốn nghe." Cao Tuyên Thành chậm chạp nói ra.
Thái tử ngẩng đầu nhìn hắn một cái, thần sắc lạnh lùng đứng lên.
Cao Tuyên Thành cũng không bởi vì sắc mặt hắn có biến mà bất động, tiếp tục nói: "Điện hạ, Thánh nhân không phải chỉ có một đứa con, ngài làm thái tử nhờ vào Thánh nhân. Thánh nhân cho rằng ngài có thể gánh vác được, nhưng nếu ngài khác biệt với Thánh nhân, Thánh nhân còn có thể giữ tâm kiên định như ban đầu sao?"
Tay Thái tử nắm thành quyền.
"Ngài có kiên trì không thể dao động, thần hiểu được, thần là người đọc sách, cũng có việc không thể dao động. Nhưng ngài suy nghĩ một chút cho thê nhi của ngài, bọn hắn dựa vào ngài a. Ngài suy nghĩ một chút nữa cho Thánh nhân, Thánh nhân đối với ngài ký thác kỳ vọng, ngài sao nhẫn tâm để phụ thân của ngài thất vọng?"
Cao Tuyên Thành mỗi một câu đều đứng vị trí Thái tử mà suy tính. Thái tử không thể không động tâm, không thể không nghe lời nói của hắn. Suy nghĩ 1 chút, Thái tử khó nhọc nói: "Vậy muốn ta hư tình giả ý sao?"
"Nếu không thì ngài muốn thê nhi của ngài không có chỗ dựa dựa vào, bị ngài liên lụy, cha ngài thất vọng thương tâm sao?" Cao Tuyên Thành hỏi ngược lại.
Thái tử im lặng.
Cao Tuyên Thành không ngừng cố gắng: "Nếu như điện hạ sau này nhà không phải Đông cung mà là Thái Cực điện, còn ưu phiền cái này sao?"
Lời này, đúng là tru tâm rồi. Thái tử mãnh liệt ngẩng đầu, chống lại đôi mắt ưu sầu già cả của Cao Tuyên Thành, Cao Tuyên Thành nhìn qua hắn, nói ra: "Điện hạ, nghĩ kỹ rồi mới làm." Quan trọng là, trước tiên thời gian này bình yên vượt qua, chờ hắn đăng cơ làm Đế rồi mưu tính cái khác.
Lợi hại đều nói rõ rồi. Thái tử cuối cùng khó khăn gật đầu.
Cao Tuyên Thành nhìn gương mặt thanh tú của hắn, không một chút nhẹ nhõm. Nếu biết bộ dáng Thái tử xuất chinh là như thế, hắn tuyệt sẽ không đem tôn nữ gả làm Thái tử phi.
Thái tử cũng không phải hết thảy không lo. Thái tử biến thành tù nhân cũng không phải việc trong truyền thuyết, Ai thái tử chính là hắn bày mưu tính kế đẩy xuống đấy. Mà hiện nay, hắn đã bị trói cùng Thái tử, hắn phải tận tâm tận lực bảo vệ địa vị Thái tử, mặc kệ người khác.
Đối với Cao Tuyên Thành mà nói, Thái tử thật không thích hợp làm Hoàng đế. Nhưng chỉ có thể từ từ thay đổi, quan niệm đã hình thành, không phải dễ dàng bỏ đi. Từ từ suy tính, trước hết để cho vị trí của hắn ổn định, đừng để cho hắn mâu thuẫn với Hoàng đế mới tốt.
Lúc hắn cố gắng thuyết phục Thái tử, Hạ Hầu Thứ cũng đang cùng phụ tá nói qua Thánh nhân tựa hồ cũng không như xưa yêu thích Đại lang rồi, Hạ Hầu Trung từ chỗ Ngụy quý nhân đi ra, chạy đi tìm Tô Sung, nghĩ xem tiếp theo nên như thế nào, phải làm suy yếu phân lượng của Thái tử trong lòng hoàng đế a.
Còn Hạ Hầu Phái thì tâm tình vui vẻ mà kiểm tra quần áo mới.
Thời tiết lạnh rồi, bên ngoài đã có tuyết, cô cao lớn, quần áo năm ngoái đã không thể vừa người, Hoàng hậu vì cô làm ra bộ đồ mới.
Trong điện lò lửa ấm ấm áp áp, Hạ Hầu Phái thoát áo ngoài, còn lại trung y thiếp thân, trung y là tơ lụa tạo thành, bóng loáng mềm mại, Hoàng hậu ngồi ở trước người cô, trong tay cầm quần áo mới làm.
Trong điện chỉ có hai người các nàng, chờ Hạ Hầu Phái thoát xiêm y xong rồi, Hoàng hậu nói: "Đến lò lửa ngồi đi, đừng để lạnh."
Hạ Hầu Phái không cảm thấy lạnh, nhưng cũng nghe lời hướng lò lửa dịch vài bước.
Hoàng hậu đứng lên, đem bộ đồ mới mở, khoác lên người Hạ Hầu Phái, Hạ Hầu Phái trở mình đưa cánh tay duỗi vào trong ống tay áo, lại đem thắt lưng buộc lại. Hoàng hậu nhìn cô, nói: "Đi hai bước xem."
Hạ Hầu Phái cúi đầu nhìn nhìn, theo lời đi hai bước, sau đó quay đầu lại, cười hỏi: "Như thế nào?"
"Hài nhi của ta dung mạo quá đẹp." Hoàng hậu nói xong, cười một tiếng.
Hạ Hầu Phái có chút ngượng ngùng, lại cúi đầu nhìn mình một thân đồ mới, nhẹ nhàng cười: "A nương vui vẻ nghiêng thành, khiến nhi không dời mắt được." Đây là lời thật tâm, cô cảm thấy không tìm được ai so với A nương đẹp mắt hơn.
Một mặt nghe lời nàng nói, một mặt cảm thụ bộ đồ mới ấm áp thoải mái, cô nói: "A nương về sau không cần chính mình động thủ, nhi lớn nhanh, đến sang năm lại không vừa, lại đáng tiếc." Làm quần áo là việc phí công phu, một cây kim một sợi chỉ cực kì cần kiên nhẫn, Hạ Hầu Phái ưa thích mặc quần áo Hoàng hậu làm, cô cũng ưa thích Hoàng hậu bảo vệ cô, nhưng cô lại không muốn thấy Hoàng hậu vất vả.
Hoàng hậu đưa tay, thả vào trên vai cô, theo đầu vai vuốt ve cánh tay cô, dưới lòng bàn tay là quần áo mềm mại như ý, hết sức vừa người, cũng hết sức đẹp mắt.
"Ta sẽ đúng mực." Hoàng hậu giản lược mà nói.
Thay xong quần áo, mở cửa, liền thấy bên ngoài tuyết rơi lớn hơn.
Tân xuân sắp tới, qua không bao lâu, Hạ Hầu Phái lại lớn hơn một tuổi. Trận tuyết này, rơi thập phần lạnh lùng hà khắc, gió bấc lạnh thấu xương gào thét thổi vào mái hiên. .
||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Nguy Hiểm |||||
Hạ Hầu Phái cầm chặt tay Hoàng hậu, quả nhiên lạnh rồi, cô vội nói: "Ngoài trời lạnh lắm, mau vào đi thôi."
Tuyết bay lả tả, chỉ chốc lát sau trên mặt đất liền dày 1 tầng. Hoàng hậu bị Hạ Hầu Phái nắm tay, đi vào trong điện.
Tiểu hài tử thân nhiệt thường thường so với người lớn tốt hơn, trở lại trong điện, Hạ Hầu Phái cũng không có buông tay, mãi cho đến tay Hoàng hậu ấm lại, mới buông ra.