Hạ Hầu Chí 14 rồi, nam hài choai choai tiếp qua một hai năm là kết hôn thành gia, có thể có tác dụng lớn. Hắn đương nhiên cũng có cái nhìn của mình. Trong mắt hắn, Thái tử là chính thống, chỉ bị quá mức hiền lành nhân từ, nhưng nhân từ cũng không phải khuyết điểm lớn. Thái tử lại đối với huynh đệ rất tốt, trong mắt Hạ Hầu Chí, đây chính là thái tử tốt rồi.
Mà bây giờ, mẹ của hắn muốn hắn buông tha huynh trưởng kính yêu, ngược lại giúp đỡ mẹ và a huynh của hắn.
Theo lý, Hạ Hầu Chí cùng Hạ Hầu Trung cùng mẹ sinh ra, cùng nhau ở dưới gối Ngụy quý nhân, cũng cùng nhau chơi đùa ồn ào, bọn hắn nên thân thiết hơn mật mới phải. Ngụy quý nhân đối với hắn cũng tốt, quan tâm áo cơm của hắn, chưa từng khắt khe với hắn. Đáng tiếc, mọi thứ đều không thể chịu được đối lập, Ngụy quý nhân đối với hắn tốt, đối với Hạ Hầu Trung càng cẩn thận hơn. Ngụy quý nhân quan tâm áo cơm của hắn, đối Hạ Hầu Trung thì không chỉ là áo cơm, còn có học hành, còn có cung nhân hầu hạ, còn có trước mặt hoàng đế không ngừng nói tốt, chỉ sợ một chỗ không đủ.
Vô số cộng lại, những đối lập kia làm Hạ Hầu Chí không giống thân sinh đấy.
Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Hạ Hầu Chí nhìn ra, cảm thấy ấm ức, không cùng Hạ Hầu Trung vui chơi, sau khi lớn lên hắn có bạn của hắn. Càng không muốn ở chung với Hạ Hầu Trung. Mà Hạ Hầu Trung vẫn cho rằng Bát lang với hắn cùng mẹ, tự nhiên sẽ đứng trên thuyền của hắn, không cần hao tâm tổn trí, đem hết công phu để lôi kéo đại thần, đối với Hạ Hầu Chí cũng không quan tâm.
Bởi vậy, hai huynh đệ càng ngày càng xa.
Đêm qua, Ngụy quý nhân cho lui cung nhân, thấm thía mà nói với hắn: "A huynh ngươi tốt, ngươi cũng khá, ngươi không giúp Tam lang thì giúp ai? Những người kia ai tin ngươi?"
Hạ Hầu Chí vốn cho là mẫu thân khó có khi cùng hắn nói chuyện riêng, quan tâm hắn, ai ngờ lại là Tam lang. Trong đầu hắn liền nghĩ nếu hắn tốt, mẫu thân sẽ khác, nhưng mẫu thân lại nói: "Giúp Tam lang thôi, Thánh nhân ngày mai muốn đến khảo thi, nhường Tam lang được chọn đi." Không hề nghĩ hắn cũng muốn cho A cha khảo thi, hắn cũng có tự tôn, cũng không muốn đứng sau đấy.
Ấm ức kiểu thế Hạ Hầu Chí đã bị ít nhiều, chẳng qua là cố kỵ hiếu đạo, chưa bao giờ oán giận, hiện tại mẫu thân lại nữa, miệng đều là Tam lang Tam lang Tam lang!
Hạ Hầu Chí không đáp ứng, cũng không phản đối, chỉ nói để hắn suy nghĩ rồi đi ra, về sau là một đêm chưa ngủ.
Trước mắt thấy Hạ Hầu Phái thần thái sáng láng, Hạ Hầu Chí không khỏi nói: "Thập nhị lang thần khí như thật."
"Không việc phiền lòng, đương nhiên tốt." Hạ Hầu Phái vỗ vỗ vai Hạ Hầu Chí, nghĩ huynh đệ xa lánh không tốt, lại nói, "A nương gọi ta giờ ngọ đi dùng bữa, Bát lang không có việc thì cũng đi a."
Hạ Hầu Chí nghĩ đến Ngụy quý nhân sẽ ở chỗ của hắn chờ hắn là tâm phiền 1 hồi, không do dự liền đáp ứng.
Vì vậy, ăn một bữa cơm trưa, Hạ Hầu Chí liền thấy được cái gì gọi là Mẫu! Tử! Tình! Thâm!
Rõ ràng là phân ra mà ăn, cũng ăn không nói, nhưng mẫu hậu cùng Thập nhị lang ánh mắt quả thực là keo dán một chỗ. Một khi chạm mắt, Thập nhị lang sẽ cười nhẹ, mẫu hậu là dung mạo dịu dàng. Rất nhiều mẫu tử đều là như thế, mẫu từ tử hiếu, nhưng Thập nhị lang cùng mẫu hậu làm cho người ta sinh ra cảm giác 2 người thân mật khó mà chia lìa.
Đầu bếp Trường Thu cung, tay nghề không thể bắt bẻ, một bữa cơm ngon miệng tinh tế, Hạ Hầu Chí ăn chán chê, đặt đũa liền có cung nhân dâng khăn, khăn dùng nước nóng xoắn qua, thoa ở trên mặt, cả người đều thỏa mãn.
Hạ Hầu Phái mời hắn đến sẽ không thất lễ, ăn trưa xong liền nói chuyện với hắn. Hai người ngồi trong điện, Hạ Hầu Phái tư thế đoan chính, làm cho người ta cảm giác có một loại nhẹ nhõm tản mạn mà ở bên ngoài Trường Thu cung không có.
"Cửu lang có bệnh, ta cùng Thập nhất lang hẹn tan học đi nhìn, Bát lang có muốn đồng hành?" Hạ Hầu chậm rì rì nói.
Đệ đệ sinh bệnh, không biết thì không sao, nhưng nếu biết rõ tự nhiên phải đi xem một chút, Hạ Hầu Chí tất nhiên là đáp ứng, đợi đến lúc hai người đi, Hoàng hậu liền đưa lễ vật thăm bệnh cho bọn họ, phần của Hạ Hầu Chí cũng thay hắn chuẩn bị, thập phần chu đáo.
Hạ Hầu Phái cười híp mắt nói cám ơn, không để ý chút nào đi ra ngoài, có thể thấy được ngày bình thường cũng là như thế.
Hạ Hầu Chí thì trịnh trọng chắp tay làm lễ: "Đa tạ mẫu hậu."
Hoàng hậu nhìn hắn một cái, vui vẻ nhàn nhạt: "Mau đi đi, đừng muộn."
Hạ Hầu Phái cùng Hạ Hầu Chí đi. Ra khỏi Trường Thu cung, không biết vì sao Hạ Hầu Chí trong lòng có chút khó chịu. Loại này là khổ sở xen lẫn hâm mộ, xen lẫn thương cảm, xen lẫn vắng vẻ không nơi thuộc về. Hoàng hậu là 1 người lạnh lẽo buồn tẻ, đối mặt với Thập nhị lang lại là quan tâm có thừa, mà mẹ của hắn không phải không dịu dàng, chẳng qua là tinh lực cùng quan tâm của nàng đều cho hài tử khác.
Tan học, xem qua Cửu lang, Hạ Hầu Chí liền trở về cung của hắn. Quả nhiên còn chưa ngồi ấm chỗ, một thái giám tới mời hắn đi chỗ Ngụy quý nhân.
Ngụy quý nhân vừa thấy Hạ Hầu Chí, cho cung nhân lui hết ra, sau đó hỏi hắn: "Ngươi đã nghĩ tốt rồi?"
Ngụy quý nhân cảm thấy còn cần nghĩ sao? Cửu lang trừ trợ giúp huynh của hắn thì còn có đường có thể đi? Nàng nghĩ rất đơn giản, Hạ Hầu Chí mặt không đổi nói: "Nhi nghĩ rồi, việc mẫu thân nói thật sự làm không được. Nhi nghĩ mình cũng không kém A huynh, A huynh có thể mưu sự tình thì nhi cũng có thể."
Ngụy quý nhân lập tức kinh ngạc, kéo tay áo Hạ Hầu Chí, vải vóc trân quý vì tay nàng thay đổi hình dạng, Hạ Hầu Chí cúi đầu nhìn, rồi nhìn thẳng phía trước, bất động thanh sắc.
Ngụy quý nhân ngay cả âm thanh cũng run rẩy: "Bát lang, ngươi đang nói giỡn?"
Hạ Hầu Chí thần sắc không đổi, trong mắt lộ ra 1 cỗ khí lạnh, hắn nhìn Ngụy quý nhân, chậm rãi nói: "Cái này là việc lớn, nhi sao có thể giỡn? Hay là, nội tâm mẫu thân, ta không bằng a huynh?"
Ngụy quý nhân liền bối rối, lập tức nói: "Tất nhiên không phải." Nhưng sao nàng có thể nhìn hai đứa con trai mình tranh giành? Nội loạn, sẽ bại a!
"Ngươi lúc trước sao không nói? Chẳng lẽ vừa muốn?" Ngụy quý nhân bới lông tìm vết, hỏi
"Mưu đồ đã lâu hay là đột nhiên xuất hiện, có gì quan trọng? Mẫu thân chỉ cần biết rõ, ta trong lòng cũng có chí." Hạ Hầu Chí hời hợt nói.
Ngụy quý nhân nhíu lông mày, giảng đạo lý: "Ngôi vị hoàng đế chỉ có một, hai người các ngươi tranh chấp, tất sẽ thất bại, ta không muốn thấy con ta thủ túc tương tàn. Tam lang nhiều năm trước chuẩn bị, hôm nay đã có hiệu quả rõ ràng, ngươi trợ giúp hắn, hắn thành công nhất định cám ơn ngươi, các ngươi là thân huynh đệ, cần gì chia chác minh bạch?" Cố gắng khuyên nhủ Hạ Hầu Chí trở về "Chính đạo".
Hạ Hầu Chí nói ra những lời kia đã là không kiên nhẫn được nữa, lập tức liền hỏi: "Ai thái tử thì sao? Ta có rất nhiều Vương thúc Vương bá, mộ phần cỏ mọc xanh đấy?" Hắn rõ ràng không tin Hạ Hầu Trung, so với Hạ Hầu Trung, hắn thà rằng tin Thái tử, đi tin Hạ Hầu Phái vừa mới mời hắn. Ít nhất hai vị này biết lễ phép, ít nhất Hạ Hầu Ký bây giờ là Thái tử là chính thống, ít nhất Hạ Hầu Phái thông minh. Một chút cơm trưa, bất luận hữu ý vô ý mắt cũng không có hiện lên mẫn cảm.
Ngụy quý nhân thật sự nổi giận, nàng đã nhìn ra Hạ Hầu Chí không phải thật sự để ý ngôi vị hoàng đế, hắn chỉ không chịu giúp Hạ Hầu Trung mà thôi. Nàng oán hận mà vỗ thư án: "Ngươi muốn A huynh ngươi thua chết mới bằng lòng bỏ qua!"
Hạ Hầu Chí thu mắt: "Nhi không dám, A huynh giờ thu tay lại vẫn chưa muộn." Dù cho đấu với Thái tử, cũng không tới phiên Tam lang, luận trưởng có Nhị lang phía trước, luận thứ có Thập nhị lang trong cung. Hạ Hầu Trung, hắn dựa vào cái gì?
Không hài lòng, tan rã không vui!
Ngụy quý nhân đem ý tứ Hạ Hầu Chí truyền đạt cho Hạ Hầu Trung, hai người này triệt để như người lạ.
Bọn hắn vốn không thân cận, giờ trở mặt thành thù cũng không gây chú ý, cũng không có người chú ý, nhưng tránh không khỏi mắt Hạ Hầu Phái.
Sự việc chư vương ra trấn trên triều, nhao nhao lật ra.
Hoàng đế ý là muốn xem ai không an phận muốn sống thị phi, kết quả dẫn ra một nhóm lớn. Nhưng Hoàng đế tuyệt đối không nghĩ, xuất thủ đầu tiên, dĩ nhiên là Thái tử!
Thái tử không tự mình ra trận, hắn có ngừơi phụ thuộc. Hoàng đế giữ Thái tử vững chắc, chấp nhận Thái tử cùng triều thần tiếp xúc. Nhưng Thái tử cùng ai làm gì, hắn đều biết. Sợ có người làm hư Thái tử, cũng sợ quyền lực của hắn bị dao động —— hắn tin Thái tử, nhưng không tin người bên cạnh.
Cho nên, khi Vệ úy Tự Thiếu Khanh mời chư vương ra trấn, Hoàng đế liền nhận ra đây là người rất gần Thái tử, lúc này lên tiếng, nhất định nhận mệnh Thái tử.
Hoàng đế đảo mắt nhìn Thái tử, chỉ thấy Thái tử ngồi nghiêm chỉnh. Trong lòng của hắn nhất thời có chút tư vị, đối với Đột Quyết thương cảm, nhưng đối với đệ đệ lại không thể đợi được mà muốn đuổi bọn hắn đi sao?
Chư hoàng tử không được coi trọng như Thái tử, nhưng cũng là con trai Hoàng Đế, không phụ thân nào muốn thấy con mình không hòa thuận đây.
Thái tử ra tay, Hạ Hầu Trung sẽ không ngồi chờ chết, hắn cho người phản kích, Hạ Hầu Thứ so với hắn nhát gan hơn, không dám quá mức càn rỡ, chạy đến trước mặt hoàng đế khóc lóc kể lể. Hạ Hầu Khang không có oán hận, nhưng cũng không hài lòng, không vui, ai muốn rời khỏi kinh sư nơi mình lớn lên mà tha hương? Hạ Hầu Chí vừa cùng Hạ Hầu Trung cãi nhau trở mặt, hắn ủng hộ Thái tử, biểu lộ lập trường; Hạ Hầu Am bị bệnh; Hạ Hầu Cấp dụng tâm luyện võ, giống như lo lắng bị đuổi khỏi kinh phải lưu lạc đầu đường, vội vàng học nghề để tránh ngày sau đói bụng; Hạ Hầu Phái nguyên dạng vẫn thế, không kiêu ngạo, không nóng nẩy, không vội không lo.
Hoàng đế vẫn cho là mình trấn tĩnh với triều đình chính trị, hắn vẫn cho là con cái của mình hữu ái vui vẻ đấy, ai ngờ bị Vương Nghiệp dâng 1 đạo tấu chương phá huỷ hết thảy!
Lòng nghi ngờ Hoàng đế tỉnh lại, hắn ngồi ngay ngắn trên ngai, ánh mắt lợi hại đảo qua đám đại thần tranh giành mặt đỏ tới mang tai. Kẻ nói chư vương nên ra trấn, kẻ nói chư vương còn nhỏ, không thích hợp rời kinh, khiến bệ hạ mang tiếng không hiền từ. Ai cũng không nhượng bộ, ai cũng hùng hổ dọa người.
Hoàng đế dần dần tỉnh táo lại, con của hắn đã bắt đầu mưu tính ngôi vị hoàng đế rồi! Mặc hắn còn sống, các hoàng tử đã bắt đầu tranh đoạt vị trí mà lúc chết hắn để lại rồi!
====================================
ôi dồi ôi đi hết 1/3 đoạn đường 2 bà nội vẫn tình chàng ý thiếp chẳng ra đâu vs đâu. Đi tiếp cũng chỉ có ngược ngược triền miên...
Chẳng biết có đợi đc tí thịt thà nào cho đỡ thương tâm không nữa T_T