Thanh Bình Nhạc (Đam Mỹ)

Chương 87: Từ biệt




Ngày hai mươi mốt, đầu giờ Hợi, quán trọ Đông Phong tại Khương Hưng.

Đúng là có tiền thì gì cũng biết được, số tiền lớn mà Vương Cẩm Quan bỏ ra mang đến hiệu quả rõ rệt, chưa tới hai ngày, Thích lão đầu đã thể hiện bản lĩnh thông thiên, tìm được tin tức rồi đến thông báo cho nàng ngay trong đêm.

Là một người làm ăn tinh ranh, dẫu biết Vương Cẩm Quan không thích, lão vẫn lảm nhảm kể lể sự vất vả và khó xử của mình. Vương Cẩm Quan sốt ruột lắng nghe, đưa cho lão một nén bạc để lão bớt nói nhảm, Thích lão đầu thấy đã đạt được mục đích rồi thì mới chịu đi thẳng vào vấn đề.

Lão nói: “Lão đã hỏi được tin tức mà cô nương muốn tại nhà một nông phụ ở vùng quê ngoại thành.”

“Vị phu nhân đó nói rằng, trước đây cũng từng có một du y đeo hòm thuốc ghi họ Tôn, ngoại hình nom như văn sĩ và một bệnh nhân thoi thóp đến nhà bà ta, hỏi xin nước nóng để tắm rửa cho bệnh nhân.”

“Lúc ấy còn có một hòa thượng đi cùng hai người, người nọ mặc áo trắng, ngoại hình vô cùng tuấn tú, bà ta nể mặt hòa thượng nên mới đồng ý cho hai kẻ lôi thôi lếch thếch kia vào nhà rửa mặt.”

Hai mắt Vương Cẩm Quan sáng lên, người vô thức rướn về trước bàn như thể đang nôn nóng không thể chờ đợi được nữa. Nàng nhủ thầm, hòa thượng kia chắc chắn chính là đại sư năm xưa.

Thích lão đầu giỏi nhìn mặt đoán ý, lập tức tăng nhanh tốc độ nói: “Lão hỏi thăm được rằng vị lang trung đó họ Tôn tên Cầu, là người Ngọ Châu, còn chỗ ở cụ thể thì chắc cô nương phải tự đến Ngọ Châu tìm rồi. Dù sao người bình thường đi ra ngoài sẽ không tùy tiện giới thiệu cho người khác biết mà.”

Vương Cẩm Quan gật đầu tỏ ý đã hiểu, nàng có lệnh bài của quan phủ Nhiêu Lâm, đến Ngọ Châu có thể nhờ nha môn hỗ trợ cho nên chỉ cần xác định được đại phu là người ở đâu là đủ rồi.

Nàng không có thời gian, lấy được thông tin mấu chốt xong thì trả thù lao luôn. Nàng lấy trong ngực áo ra ba tờ ngân phiếu, hai tờ một trăm một tờ năm mươi, cộng lại vừa đủ hai trăm năm mươi.

Thích lão đầu thấy nàng chi tiền hào phóng mà bản thân mình làm việc chưa tốt đến mức ấy nên cũng đâm ngại, lão xua tay ra hiệu “Bình tĩnh chớ vội” rồi nói tiếp: “Cô nương chớ vội, lão còn chưa nói hết.”

Vương Cẩm Quan dừng động tác đưa tiền, ngước mắt lạnh lùng nhìn lão.

Thích lão đầu bối rối nói: “Tuổi tác, ngoại hình, người đi cùng thì đều ăn khớp, nhưng thời gian mà cô nương và vị phu nhân đó nói lại không giống nhau.”

“Cô nương nói lang trung họ Tôn kia đến thành Khương Hưng vào bảy năm trước, nhưng nông phụ kia lại khẳng định rằng mình gặp ba người đó vào mười hai năm trước, bởi vì năm ấy là năm cuối thời Phụng Thiên, con gái thứ hai nhà bà ta vừa chào đời, bây giờ bé gái đã tròn mười hai tuổi.”

Vương Cẩm Quan suy tư chốc lát, rốt cuộc vẫn trả thù lao rồi lập tức đứng dậy rời đi.

Nàng nghĩ có lẽ đại sư nhớ nhầm, hoặc trùng hợp là ở hai thời điểm cách năm năm, có tới hai lang trung họ Tôn đều cứu một bệnh nhân rồi gặp một hòa thượng. Dù sao nàng cũng lấy được tin tức rồi, bây giờ nàng không muốn lãng phí thời gian chờ đợi vô ích ở đây thêm một khắc nào nữa.

Tuy nhiên Vương Cẩm Quan vẫn để lại hậu chiêu, nàng căn dặn Thích lão đầu nếu có tin tức mới thì hãy lập tức đến báo tin cho du kích tướng quân ở cổng thành Nhiêu Lâm, sẽ có người cho lão vào thành và trả tiền cho lão.

Thích lão đầu nghe nữ nhân này sai khiến dược cả du kích tướng quân của thành khác thì mới giật mình, tái mặt lo sợ dõi theo bóng nàng phóng ngựa lao đi trong màn đêm.

——

Giờ Tuất khắc một, hành quán tại trạm dịch Giang Lăng.

Lý Ý Lan trở lại hành quán, phát hiện Tri Tân không mặc áo cà sa cũng không chép kinh mà đang chờ hắn trong đại sảnh, ngồi bên cạnh là một ông lão gầy gò xa lạ.

Lý Ý Lan hỏi mới biết vị này chính là thần y nức tiếng trong kinh. Nếu là thần y thì hẳn phải khó mời lắm, Lý Ý Lan không biết Tri Tân làm sao mời được, nhưng sự quan tâm ân cần này có thể sánh bằng người thân, quả thực khiến người ta cảm động đến rơi nước mắt.

Hắn để lão tiên sinh chẩn mạch cho mình, trong suốt quá trình ông không hề biến sắc, thứ nhất vì đã chứng kiến nhiều chuyện sinh tử, sớm biết mệnh số bất đồng, có thể ra sức cứu chữa nhưng không thể cưỡng cầu, thứ hai là vì không muốn khiến bệnh nhân lo sợ.

Song bệnh tình của Lý Ý Lan là loại gì, ổ bệnh đã đến mức độ nào, ngay cả thần y cũng bó tay toàn tập.

Lão tiên sinh dùng hai ngón tay ấn lên mạch, cảm nhận rõ rệt thấy đầu ngón tay truyền đến sự phập phồng đau nhức, mạch phổi của người trẻ tuổi này khô cạn, số mệnh đã hết, kỳ thực đến giai đoạn này mà vẫn tươi tỉnh đã là đáng ngạc nhiên lắm rồi.

Ông âm thầm thời dài, song không nói gì với Lý Ý Lan, chỉ dọn hòm thuốc rồi bảo Tri Tân theo mình đi lấy thuốc.

Lý Ý Lan một ngày không gặp Tri Tân, định đi theo nhưng ông lão lại không cho, ông liếc hắn một cái, bảo hắn ngồi xuống uống canh đi. Lý Ý Lan không tiện chống đối trưởng giả, đành dở khóc dở cười quay về chỗ ngồi, ngoan ngoãn bưng bát và thìa lên.

Chẳng mấy chốc Tri Tân đã từ bên ngoài tiến vào, Lý Ý Lan bèn dõi mắt quan sát y.

Thực lòng hắn cảm thấy tăng phục màu xám thông thường không hợp với Tri tân bằng ca sa trắng, song y mặc như vậy lại trông rất bình dị gần gũi, như thể một tăng nhân ưa nhìn bình thường vậy, không còn cảm giác xa cách như Phật kháo kim trang nữa. (Phật kháo kim trang: thuộc câu thành ngữ “Phật kháo kim trang, nhân kháo y trang”, ý là Phật sáng nhờ thếp vàng, người đẹp vì ăn mặc, chỉ tầm quan trọng của việc chăm chút vẻ ngoài.)

Lý Ý Lan vui vẻ nhận lấy cái bọc y đưa, cười hỏi: “Sao tự dưng ngươi lại thay trang phục khác vậy?”

Tri Tân đóng cửa lại, vừa bước về phía hắn vừa nói: “Tại bất tiện, trong kinh quá nhiều quý nhân, ta không giỏi giao thiệp với bọn họ.”

Lý Ý Lan biết không giỏi là giả, không thích mới là thật, liền nở nụ cười dung túng: “Vậy thì cứ tránh đi, nghe nói hôm nay ngươi đến Đại Tướng Quốc tự, đã gặp được pháp tôn chưa?”

“Vẫn chưa.” Tri Tân ngồi xuống bên trái hắn, “Đến chậm mất mấy ngày, pháp tôn đã nhập định rồi.”

Lý Ý Lan an ủi: “Không sao, ngày sau còn dài mà.”

Tri Tân bình tĩnh đáp “Ừm”, rõ ràng không cần hắn ra sức an ủi, thậm chí còn quan tâm hỏi ngược lại hắn: “Hơn nửa ngày nay ngươi đều ở trong thiên lao hả, chỗ đó lạnh giá, ngươi chịu được không?”

Lúc trước Lý Ý Lan mang tâm sự nặng nề nên chẳng chú ý thiên lao có lạnh hay không, thành ra bây giờ không trả lời được, đành đáp bừa: “Vẫn ổn, không lạnh hơn đại lao Nhiêu Lâm là bao, vả lại cũng không phải ở trong ngục suốt buổi chiều đâu.”

“Trước khi trời tối hoàng thượng có triệu ta vào cung, ngồi trong phòng ấm đến giờ mới về đấy, không sao đâu, ngươi đừng lo.”

Tri Tân vừa mới nghe kết luận của thần y nên khó mà thoải mái cho nổi, y không đáp lời Lý Ý Lan, chỉ gõ lên cánh tay hắn rồi nhẹ nhàng nâng tay lên.

Lý Ý Lan nghĩ y chuẩn bị bắt mạch cho mình, bèn vén cổ tay áo lên, vừa đưa tay cho y vừa bảo: “Đúng rồi, lúc ta vào cung, hoàng thượng có nhờ ta chuyển lời tới ngươi.”

Tri Tân đặt lòng bàn tay lên mạch, ngạc nhiên ngước lên hỏi: “Ta và hoàng thượng vốn đâu quen biết gì, sao tự dưng hoàng thượng lại chuyển lời tới ta?”

Lý Ý Lan trấn an: “Hoàng thượng mong nhớ Nộ An đại sư nên muốn gặp ngươi để hỏi thăm tình hình ngài ấy dạo gần đây thôi.”

Nghe vậy, bàn tay tái của Tri Tân bỗng run lên một cái, song bị bàn trà che khuất nên Lý Ý Lan không thể thấy được.

Hắn chỉ thấy Tri Tân nở một nụ cười bình tĩnh nói: “Hoàng thượng muốn làm tròn đạo hiếu, không lý nào ta lại chối từ. Lúc ta xuống núi, Nộ An sư phụ vẫn mạnh khỏe, sống những ngày tháng yên tình trong núi, hẳn bây giờ ngài ấy vẫn đang chuyên tâm tu hành. Hoàng thượng có nói định gặp ta lúc nào, ở đâu không?”

Lý Ý Lan: “Hoàng thượng để ngươi tự chọn, hỏi ngươi tiện gặp lúc nào.”

Tri Tân đang định nói là bất cứ lúc nào cũng được, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, trong mắt phản chiếu bóng hình của Lý Ý Lan, y bỗng nhiên thay đổi chủ ý: “Nếu hoàng thượng rảnh thì phiền ngươi giúp ta nhắn với ngài là gặp vào trưa mai được không?”

Lý Ý Lan nghĩ ngày mai đi chuyển lời sau đó đến thiên lao thì vẫn đủ thời gian thu xếp, cảm thấy thời điểm này là thỏa đáng nên liền gật đầu: “Được, ngày mai ta sẽ bẩm báo lại, sau khi được xác nhận thì sẽ nói cho ngươi biết.”

Tri Tân bắt mạch chỉ thấy mạch tượng hỗn loạn, y không vui cho nổi, liền gật đầu rồi đi bốc thuốc cho hắn.

Lý Ý Lan chưa quen cuộc sống trong kinh, nhiệm vụ thẩm tra cũng đã có Tiền Lý một mình lo liệu, hắn rảnh rỗi quá nên bèn lẽo đẽo theo Tri Tân rời khỏi hành quán, tiến vào phố xá buổi đêm phồn hoa của Giang Lăng.

Biết chuyến này đi để lấy thuốc, hắn tức khắc nghĩ tới câu hỏi mà ban nãy đã kìm lại, bèn cười hỏi: “Ngươi mời vị thần y khí thế phi phàm ban nãy ở đâu thế? Ta thấy ông ấy còn chẳng có thời gian uống chén trà, chắc hẳn bình thường bận rộn lắm, ngươi mời được ông ấy tới khám bệnh chắc tốn không ít công sức nhỉ?”

Tri Tân khẽ nghiêng đầu, dựa theo nguyên tắc chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu, y không hề nói thật cho hắn.

Vị thần y nọ đúng là khó mời thật, nhiều hoàng thân quốc thích muốn mời ông mà khi đến phủ còn chẳng thấy bóng đâu, lúc đến dược đường Tri Tân còn mặc quần áo bình thường, vị lang trung khám bệnh nghe y nói mục đích đến thì lập tức đưa ra câu trả lời quen thuộc, lão sư không ở kinh thành, đã ra ngoài ngao du rồi.

Tri Tân không tin, bèn xin vào phòng trong, cởi áo ra cho lang trung nọ thấy vết thương cũ trên ngực mình.

Ở giữa lồ ng ngực, đâm xuyên trước sau, chính là vết sẹo dữ tợn mà Lý Ý Lan từng vô tình trông thấy ở trên giường, kết hợp với một nửa sau lưng tạo thành một vết thương tàn nhẫn đủ để đoạt mạng, ấy thế mà Tri Tân vẫn còn sống được.

Lang trung xem mà ngỡ ngàng, lập tức hỏi Tri Tân tại sao lại có vết thương này và trị được bằng cách nào.

Tri Tân lại từ chối trả lời, kiên quyết muốn gặp lão thần y, lang trung do dự chốc lát, cuối cùng vẫn không muốn bỏ qua trường hợp hiếm có này nên đã mời Tri Tân chờ trong thời gian một nén hương. Lang trung biến mất trong nhà chính, sau đó dẫn vị sư phụ đã “đi ngao du” kia đến.

Tri Tân khẩn thiết trò chuyện cùng lão đại phu suốt cả buổi, ông mới chịu hạ mình đến hành quán khám thử.

Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Tri Tân sẽ không nói cho Lý Ý Lan biết chuyện này. Y chôn giấu tâm sự, ung dung đáp: “Không đâu, vừa khéo ta quen một lang trung mà ông ấy rất tán thưởng nhưng chưa có cơ hội gặp gỡ, ta đồng ý dẫn ông ấy đi gặp mặt thì ông ấy liền theo ta đến hành quán.”

Phật sống trên núi Vô Công quen biết những kỳ nhân dị sự ấy thì cũng chẳng lạ, Lý Ý Lan không hề nghi ngờ y, hắn vừa cảm kích vừa xấu hổ bảo: “Nói chung là vẫn khiến ngươi nhọc lòng rồi.”

Tri Tân vỗ lên cánh tay buông thõng của hắn một cái nhẹ tựa như chuồn chuồn lướt nước, mỉm cười trích dẫn sách vở: “Có câu tâm đầu ý hợp cùng nâng chén, liễu rủ bên lầu ngựa buộc cương, đáng giá mà.” (Câu thơ thuộc bài “Thiếu niên hành kỳ 1” của Vương Duy.)

Lý Ý Lan buồn cười nhủ thầm, ngươi có biết gì đâu chứ, đáng giá gì mà đáng giá.

Bấy giờ hai người đang băng qua cổng chợ, một trận gió đông bỗng thổi qua con phố dài, đèn lồ ng đỏ treo dưới mái hiên bên đường đung đua lay động, chầm chậm lộ ra ngụ ý viên mãn viết trên đèn.

Thải long triệu tường, dân phong quốc cường.

Cũng trong lúc đó, ở cách mấy con phố, cấm vệ quân giương đuốc mang theo binh đao lùng sục từng tấc từng tấc một. Đêm ấy ở đô thành Giang Lăng, rất nhiều người thức trắng đêm không ngủ.

——

Ngày hai mươi mốt, Ngọ Châu.

Đầu giờ Thìn tại Ngọ Châu, trời còn chưa sáng hẳn thì cổng Tây đã nghênh đón một vị khách ngoại lai.

Sau khi vào thành, Vương Cẩm Quan đến thẳng huyện nha, kỳ thực lệnh bài tuần phòng của Nhiêu Lâm chẳng có tác dụng uy hiếp gì mấy tới huyện lão gia của Ngọ Châu, nhưng nàng là góa phụ của Lý Di, còn có thân phận chị dâu của đề hình quan và con dâu của thị lang ty ngục, huyện lệnh thất phẩm không dám thất lễ, lập tức bôn ba thay nàng.

Ở Dịch Dương đường, Tôn Kiều quả thực là “tiếng xấu đồn xa” nên hỏi thăm không hề tốn công. Hai canh giờ sau, Vương Cẩm Quan được sư gia của huyện lệnh tận tình dẫn đến tận nhà số mười sáu ngõ năm, nơi Lưu Kiều đang sinh sống. Tuy nhiên cửa chính nhà họ Tôn đã khóa, cho thấy chủ nhân hiện đang đi vắng.

Sư gia đến không đúng lúc, sợ vị phu nhân này mất hứng nên vội gõ cửa hàng xóm láng giềng để hỏi thăm, cuối cùng cũng hỏi được tung tích từ một gia đình cách nhà Tôn Kiều sáu căn nhà.

Chủ nhà kia nói hôm qua lúc chạng vạng, có một thư sinh áo trắng lạ mặt bỗng dưng xuất hiện trong ngõ, kẻ nọ vào nhà Tôn Kiều khoảng nửa canh giờ rồi liền lên ngựa, chở theo Tôn Kiều đeo bọc hành lý rồi đi tới đầu ngõ quẹo trái, không biết là đi đâu.

Vương Cẩm Quan lấy làm lạ, nàng không quen biết thư sinh áo trắng nào cả, song thời điểm Tôn Kiểu rời đi quá kỳ lạ, khiến nàng có cảm tưởng như đây chính là ý trời, hoặc là có kẻ nào đó đang cố gắng gây khó dễ.

Nếu Tôn Kiều mang theo hành lý thì chứng tỏ thư sinh đó không có ác ý, trước mắt điều Vương Cẩm Quan quan tâm nhất là hướng đi của bọn họ.

Vì sư gia thỉnh cầu, nàng liền quay trở về nha môn chọn ra một nhóm tuần bổ đi theo con phố mà hai người kia quẹo trái, sau khi hỏi thăm suốt dọc đường, cuối cùng cũng biết được hai người họ đã ra khỏi cổng Đông, đi men theo đường cái.

Không lâu sau khi Vương Cẩm Quan đi,Trương Triều và Ký Thanh đã đến phía Tây trạm dịch Ngọ Châu nơi nhóm Lý Ý Lan từng dừng chân.

——

Cuối giờ Thìn, trạm dịch Sùng Bình

Lữ Xuyên và mọi người đi ngược từ Đông Bắc đến Tây Nam, vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng sau tròn một ngày đêm cũng gặp được quan binh Nhậm Dương đang trên đường áp giải Lưu Kiều và La Lục Tử.

Đội ngũ này người thì chết, người thì bị thương, bọn họ nói rằng bị sơn tặc chặn đường, trong lúc hỗn loạn nghi phạm đã bị sơn tặc bắt đi mất tăm mất tích. Lữ Xuyên hoài nghi những sơn tặc kia chính là tử sĩ tới từ Thanh Lương tự.

Nếu như là tử sĩ cướp đi Lưu Kiều, vậy thì Lữ Xuyên cho rằng nơi mà bọn chúng có khả năng sẽ đến nhất chính là kinh thành – nơi đồng bọn của chúng đều đang ở.

——

Giờ Tỵ khắc ba, thiên lao Giang Lăng.

Hoàng Tuyền Sinh mới vừa tỉnh không lâu thì Tiền lý và Lý Ý Lan đã nhận tin rồi đi đến nhà lao.

Tuy nhiên dù tra hỏi thế nào, vị chủ bạc này vẫn chắc chắn rằng thủ phụ không hề hay biết những việc mình lén lút làm, cũng không biết có phải sau khi vào ngục ông ta tự dưng nghĩ thông suốt không mà chẳng thẩm tra gì đã tự khai hết, nói cho Tiền Lý biết vách tường bí mật lưu giữ mật thư của mình.

Tiền Lý mau chóng phái người đi lấy, trong hộp gỗ chứa con dấu đỏ và một khối Thử Quân lệnh, quả nhiên ẩn chứa chứng cứ bày mưu đặt kế cùng Chương Trọng Lễ.

Ở một bên khác, Tri Tân đứng ngẩn ngơ trong khoảng sân lất phất mai đỏ suốt cả buổi, sau đó đặt bút viết ra ba bức thư.

Một ngày thấm thoát trôi qua, hôm nay trước khi đóng thành, Bạch Kiến Quân đã một mình đi tới cổng thành Nam của Giang Lăng.

Trong đợt lùng bắt rầm rộ khắp toàn thành, lũ yêu ma quỷ quái dần dần bị truy đuổi đến nỗi chẳng còn chỗ lẩn trốn, bạch cốt án kéo dài hơn chín tháng dường như rốt cuộc cũng đã đi tới hồi kết.

Hôm sau, đầu giờ Tỵ, cấm vệ quân bận rộn mấy ngày chưa nghỉ cuối cùng cũng phát hiện tung tích của Chương Trọng Lễ và Lâm Khánh ở khu dân cư gần thiên lao, lúc binh linh xuất quân vây bắt thì Lý Ý Lan cũng đang tiễn Tri Tân đến Ngọ Môn.

Tri Tân ngẩng đầu lên, nhìn thấy bầy quạ vẫn bay lởn vởn quanh mái nhà.

Khi suy nghĩ “cuối cùng cũng phải ly biệt” dấy lên trong đầu, Tri Tân quay người, trịnh trọng vươn tay ôm lấy Lý Ý Lan ở ngay dưới cổng Ngọ Môn.

Tự dưng bị y ôm chầm như thế, Lý Ý Lan ngẩn ra, vừa mừng rỡ vừa ngạc nhiên và cũng bối rối không biết làm sao. Hắn ngó dáo dác xung quanh chỉ thấy khung cảnh mơ hồ, ngay cả vẻ mặt của một quan binh cũng không nhìn thấy, xúc cảm và khứu giác hắn bỗng tăng vọt theo gió, cảm nhận cơ thể ấm áp trong lồ ng ngực, ngửi mùi đàn hương từ nơi cần cổ ấy xộc thẳng vào khoang mũi mình.

Hắn vô thức đưa tay vòng qua hông y, tạo thành tư thế ôm ấp, miệng lắp bắp hỏi: “Sao, sao thế?”

Ở phía sau nơi hắn không nhìn thấy, ánh mắt Tri Tân trào dâng nét sầu bi, song chỉ trong giây lát y đã bình tĩnh trở lại. Rồi y dùng hai tay ôm chặt Lý Ý Lan, như thể đang gửi gắm hoặc thể hiện một thứ tình nghĩa nào đó.

“Không có gì, bỗng dưng cảm thấy không nỡ chia xa thôi.” Y buông tay ra, lùi lại một bước, lên tiếng thúc giục một cách ẩn ý, “Ngươi trở về đi, nơi này lạnh lắm, không hợp ở lâu.”

Lý Ý Lan cảm giác mình như thể là người thân, là gia đình của y vậy, không hiểu sao hắn cứ không muốn thấy y đi một mình chút nào, bèn cười nói: “Ta về đây, ngươi đi đi, ta lập tức đi ngay.”

Lần này Tri Tân không níu kéo nữa, sau thời gian hai chén trà, y bước vào Ngọ Môn, từ xa ngoảnh lại vẫn thấy Lý Ý Lan đứng trên thềm gạch nơi họ từ biệt. Bóng người hắn nhỏ xíu, chẳng thấy được biểu cảm, song Tri Tân vẫn nở nụ cười dịu dàng với hắn.

Đời này y lang bạt kỳ hồ, nhưng gặp được sư phụ và người ấy, cũng xem như không bỏ lỡ nghĩa tình.

Một khắc sau, Tri Tân bước vào Tam Bảo đường. Cao Canh đang phê duyệt tấu chương trên bàn, ngẩng đầu lên nở nụ cười hòa nhã, câu “Đại sư vất vả rồi” chực thốt ra đến miệng thì bỗng biến thành một câu nói kinh ngạc.

“Ngươi…… không phải Tri Tân đại sư……”